ĐỪNG NUÔI TRÀ XANH ẢNH ĐẾ CÔNG LÀM THẾ THÂN



Lâm Phi Vũ đáp lời, dường như đang ngẫm lại lời của Tống Nhiên.

Tống Nhiên cảm thấy mình sống hai đời nhưng chưa từng khuyên nhủ ai tận tình như vậy: "Tiểu Vũ, thật ra tiền cũng không quan trọng đến vậy, nhà chúng ta cũng không phải thiếu tiền.

Giới giải trí, hồng lên là được nâng đỡ còn bạo thì phải dựa vào duyên số, em không nên vì những điều này mà tự hủy hại bản thân, được chứ?"
Lâm Phi Vũ chần chờ nói: "...!Dạ."
Tống Nhiên thấy hắn trả lời không dứt khoát, bắt đầu hắt nước bẩn lên đầu Tống Thanh Sương: "Tống Thanh Sương kia, nhìn cậu ta vậy thôi nhưng thực chất là một tên xấu xa, cậu ta thấy em giống Tống Nhiên nên mới muốn trút giận lên em, hiểu không?"
Lâm Phi Vũ do dự nói: "Ca ca, anh vẫn luôn nói tiểu Tống tổng có quan hệ không tốt với đại Tống tổng, nhưng rốt cuộc giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì?"
Tống Nhiên qua loa: "Còn có thể là chuyện gì xảy ra, tranh gia sản nên trở mặt thành thù.

Kỳ thực, Tống Nhiên cũng không phải con ruột nhà họ Tống nên cho dù thế nào thì cuối cùng tập đoàn Tống thị cũng thuộc về tay Tống Thanh Sương, không biết cậu ta gấp cái gì."
"Hóa ra không phải con ruột...!Hẳn nào." Lâm Phi Vũ đăm chiêu, sau đó cười cười, "Ca ca, anh yên tâm, sau này em sẽ cách xa tiểu Tống tổng."
Tống Nhiên thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt.

Anh đã nói rồi, Tống Thanh Sương người này bụng dạ còn nhỏ hơn cả cây kim, em xem Tống Nhiên đã thành người thực vật nhưng cậu ta vẫn chưa hết giận.

Thế là đủ biết cậu ta là loại người nào."
Lâm Phi Vũ gật đầu nói: "Ừm, anh ta là người nhai tí tất báo*."
*Nhai tí tất báo: Bị người khác trừng mắt thôi cũng báo thù, ý chỉ người nhỏ nhen.

"Không sai." Tống Nhiên suy nghĩ một chút, vẫn không yên lòng, "Hai ngày nữa em mang hai hộp tổ yến đến Thúy Trúc Câu thăm Tiết lão tiên sinh, tóm lại trước phải bồi dưỡng quan hệ thân thuộc một chút về sau cũng không cần sợ Tống Thanh Sương sẽ làm gì với em."
"Dạ." Lâm Phi Vũ gật gật đầu.

Tống Nhiên sờ tóc Lâm Phi Vũ, trong lòng thở dài, anh quả thực là trời sinh mệnh khổ, sống lại một đời còn phải lo lắng mấy chuyện tầm phào này, còn liên lụy đến bác Tiết, aiz.

Nghĩ đến Tiết Kiến Quốc, Tống Nhiên lại nghĩ tới một chuyện khác.

Tiết Kiến Quốc nói "cái chết của bố mẹ Tống Nhiên rất kỳ lạ", sau khi trở về anh vẫn không yên lòng, đã lên mạng tìm kiếm nhiều tin tức liên quan đến vụ cướp năm đó nhưng không tìm ra được điểm kỳ quái nào.


Chờ qua khoảng thời gian bận rộn này, nhất định anh phải trở về cô nhi viện một chuyến, tiện thể ghé qua cục công an phá án năm đó thăm hỏi.

Aiz, đợi đến khi nào có kết quả thi đại học, tổ chức sinh nhật 18 tuổi cho Lâm Phi Vũ xong anh sẽ đi một chuyến.

Nghĩ tới đây, Tống Nhiên liền hỏi: "Tiểu Vũ, khi nào thì có kết quả thi?"
"Hơn nửa tháng nữa là có thể tra kết quả ở trên mạng, đến ngày mùng 1 tháng 7 thì về trường lấy bảng điểm."
Tống Nhiên kinh ngạc nói: "Ngày mùng 1 tháng 7? Không phải sinh nhật em sao? A...!Hôm đó anh sẽ đi lấy kết quả cùng em rồi tối chúng ta đi ăn một bữa thật hoành tráng, tổ chức sinh nhật cho em."
Lâm Phi Vũ cười nói: "Anh nói sẽ chuẩn bị quà sinh nhật cho em, đừng có quên đấy."
"Đương nhiên." Tống Nhiên sảng khoái đáp.

Thời gian trôi qua rất nhanh, nửa tháng sau điểm thi được công bố trên mạng, tổng điểm của Lâm Phi Vũ không ngoài dự đoán, hơn 700 điểm, thuận lợi đỗ vào khoa tài chính đại học P.

Tống Nhiên hết sức vui mừng nhưng ngược lại chính chủ là Lâm Phi Vũ lại có phần lạnh nhạt.

Hôm đó, Tống Nhiên lái xe đưa Lâm Phi Vũ về trường lấy giấy báo kết quả thi, sau khi Lâm Phi Vũ bước vào trường anh liền dựa người vào xe đứng chờ.

Không tới một giờ sau, một đám thiếu nam thiếu nữ bước ra.

Lâm Phi Vũ bị nhóm người vây cứng ở giữa, hơi rũ mắt, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt, mấy nữ sinh ríu ra ríu rít nói chuyện với hắn, thiếu niên tuấn mỹ mỉm cười đáp lời, vừa lễ phép nhưng cũng không quá nhiệt tình, như gió xuân thổi qua lòng người.

"Lâm học thần, vậy mà cậu lại đạt điểm tối đa môn lý, thật lợi hại!"
"Đâu chỉ lợi hại, cậu còn nhớ không, trước kia cậu ấy xin nghỉ nửa tháng để đi đóng phim, kết quả vẫn đứng đầu lớp!"
"Đúng rồi học thần, nghe nói hè này cậu sẽ quay "Tuyết Trung Kiếm"? Lại còn là nam chính?"
"Vl, còn là người hả, mời khách đi!"
Tống Nhiên nhìn thiếu niên bị mọi người vây quanh, không hiểu sao lại có cảm giác "nhà có con mới lớn", vừa mừng vừa phiền muộn.

Đúng rồi, thoáng cái đã bốn năm, nhóc con cũng đã trưởng thành không thể dính lấy anh nữa.

.

Truyện Quân Sự
Lâm Phi Vũ đi tới, vung vẩy giấy báo kết quả thi trong tay: "Anh, em lấy được giấy báo kết quả rồi."
Tống Nhiên cười nói: "Đi thôi, hôm nay là sinh nhật em, chúng ta phải ăn một bữa thật hoành tráng mới được."
Đám học sinh đi sau Lâm Phi Vũ ngẩn người, một nữ sinh nhanh chóng hét lên: "Lâm học thần, vừa sinh nhật vừa đỗ P đại, không mời khách là không được!!!"
Mọi người nhất thời ồn ào: "Học thần, mời khách!"
"Mời khách, mời khách!!"
Lâm Phi Vũ đã sớm nghĩ tối nay nên trải qua bữa tối hai người như nào, cười nhạt, cũng không đáp lại mấy bạn học đang ồn ào, yên lặng suy nghĩ cách từ chối.

Hắn vừa định mở miệng từ chối, Tống Nhiên đã mở lời: "Được, hôm nay sinh nhật Tiểu Vũ, để anh mời mọi người đi KVT, thế nào?"
Tống Nhiên nghĩ rất đơn giản, nhóc con lớn rồi không thể cứ dính anh mãi, nên ở chung với nhiều người, sinh nhật lần này vừa vặn là cơ hội.

Lâm Phi Vũ còn chưa nói gì, các bạn học đã lớn tiếng hoan hô: "Cám ơn ca ca!"
Nghe từng tiếng "ca ca" vang lên, mặt Lâm Phi Vũ đen lại, miễn cưỡng nở nụ cười: "Anh tớ tên là Tống Nhiên, mọi người gọi anh ấy là Tống ca là được."
Kết quả, một đám người xông vào Lam Điệp, chọn phòng bao lớn nhất.

Mấy nữ sinh lập tức chiếm lấy máy hát, nhanh chóng chọn một tá bài, lớp trưởng Triệu Tiểu Duyệt và đại biểu môn Anh, Trần Ba, đều là mic queen/king* cùng hai nữ sinh yêu ca hát khác chiếm lấy micro, những người còn lại thì rủ nhau chơi xúc xắc, người thua phải uống bia.

*Raw 麦霸 ý chỉ những người hát hay nhất trong KTV.

Đời trước Tống Nhiên tham gia tiệc rượu, năng lực phán đoán phỏng chừng so với mười đời mọi người cộng lại còn hơn, cho nên đối với những trò trẻ con này không có hứng thú, đơn giản móc điện thoại ra chơi Fruit Crush*, nỗ lực tiêu trừ chồng táo dứa quýt.

*Raw 水果消消乐 là trò giống như Candy Crush nhưng không phải kẹo mà là trái cây nên tui để zậy:v
Lâm Phi Vũ liếc mắt nhìn anh một cái, nhẹ nhàng kéo khóe môi, quay đầu nói với các bạn học: "Chơi xúc xắc không vui gì cả, vừa hay ở đây có bộ bài, hay là chúng ta chơi nói thật hay đại mạo hiểm? Tớ có một cách, so với nói thật hay đại mạo hiểm thông thường còn vui hơn rất nhiều."
"Thọ tinh* định đoạt, chơi kiểu gì?"
*Thọ tinh: người có sinh nhật.


Lâm Phi Vũ cầm hai hộp bỏng ngô rỗng: "Mọi người viết vài tờ giấy nói thật với đại mạo hiểm rồi gấp vào để trong đây, sau đó chúng ta rút bài poker, nếu rút trúng lá Joker thì phải chọn một phiếu, dựa theo yêu cầu viết trên đó mà trả lời nói thật hay đại mạo hiểm."
Lớp trưởng Triệu Tiểu Duyệt vỗ tay khen hay: "Cái này vui nè! Ngày trước chơi nói thật hay đại mạo hiểm, da mặt mọi người quá mỏng toàn yêu cầu mấy thứ không chút thú vị kiểu như "Sáng nay ăn gì?", nhạt quá luôn.

Giờ chơi kiểu viết phiếu nặc danh như vậy vui hơn rồi, không ai biết ai viết gì, hắc hắc...!Bổn cung đã nghĩ ra nên viết gì rồi!"
Nhìn nụ cười âm hiểm của Triệu Tiểu Duyệt mọi người không hẹn mà nổi hết da gà da vịt, cầu mong mình không bốc trúng tờ giấy của người này.

Bất quá, mặc dù có chút lo sợ nhưng đề nghị này của Lâm Phi Vũ quả thực rât hấp dẫn, một đám người nói là làm, lập tức ngồi múa bút thành văn.

Không qua mấy phút, hai hộp bỏng ngô rỗng đã đầy ự giấy.

Vòng đầu tiên rút bài, Trần Ba vinh quang hy sinh, rút được Joker bị ép ăn một túi que cay.

Kế tiếp mọi người thi nhau trúng chiêu, vô luận là nói thật hay đại mạo hiểm, yêu cầu càng ngày càng kỳ lạ.

"Bao lâu thì đổi quần lót một lần?"
"Đối tượng mộng xuân đầu tiên là?"
"Nằm trên đùi người bên trái cậu, cùng người ta nhìn nhau một phút."
"Oắn éo và nói Choyy ui, sao mình lại đẹp như này?"
Không lâu sau, Trần Ba lại trúng chiêu một lần nữa, thằng bé cao một mét tám đáng thương bị ép đứng giữa cửa phòng bao, nũng nịu mà nói với khách đi ngang qua, "Đại gia, vào chơi nè~", quả thực là thảm kịch nhân gian, mấy nữ sinh cười đến ngã trái ngã phải, không hề thương xót.

Đúng lúc này, cuối cùng Tống Nhiên cũng qua được ải Fruit Crush trong tay, anh thấy đám trẻ đang la hét ầm ĩ, buồn cười mà lắc lắc đầu: "Chậc, tuổi trẻ có khác."
Triệu Tiểu Duyệt vụng trộm nhìn anh, đánh bạo nói: "Tống ca, anh cũng tới chơi đi, hôm sinh nhật 18 tuổi Lâm học thần nhà anh đấy."
"..." Tống Nhiên yên lặng nghĩ, tuy rằng hôm nay là Tiểu Vũ sinh nhật, nhưng anh thật sự không muốn đứng giữa cửa phòng bao mà gọi "Đại gia, vào chơi nha~".

Lâm Phi Vũ nhìn Tống Nhiên, thần sắc hơi hơi thất vọng, gượng cười nói: "Không sao, anh tớ không thích những thứ này."
Thôi, hiếm khi mới tổ chức sinh nhật, đành liều mình bồi quân tử đi.

Trong lòng Tống Nhiên thở dài, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Lâm Phi Vũ, xắn tay gia nhập đội ngũ.

Rất xui xẻo, mới vòng đầu nhưng anh đã rút trúng Joker.

Tống Nhiên suy nghĩ một chút: "Nói thật đi."
Triệu Tiểu Duyệt hớn hở đưa hộp "Nói thật" đến trước mặt anh, Tống Nhiên lấy ra một tờ giấy, mở ra liền thấy trên đó ghi: "Bí mật lớn nhất của bạn là gì?"
Tống Nhiên hơi sững sờ, bí mất lớn nhất của anh tất nhiên là chuyện trọng sinh nảy rồi nhưng chuyện này sao có thể nói đây?
Lâm Phi Vũ khẽ cười nói: "Bí mật của anh sẽ không phải là vụng trộm ăn fast food sau lưng em đấy chứ?"
"Khụ khụ, nào có?" Tống Nhiên lườm hắn một cái, không muốn bại lộ chuyện mình bị em trai quản không cho ăn fast food tùy tiện trước mặt mọi người được, đành lấy ra một tờ giấy bên trong hộp "Đại mạo hiểm" nói: "Vẫn là đại mạo hiểm đi."
Triệu Tiểu Duyệt vui mừng: "Để xem em Tống ca rút được cái gì nào...!Ồ, "Tỏ tình một cách thâm tình với không khí nhưng không được nhắc tới từ yêu?"
"Tỏ tình?" Lâm Phi Vũ chớp mắt, thần sắc có chút quái lạ.

Đám người đã uống không ít bia, lúc này cũng bạo hơn, dồn dập ồn ào nói: "Tống ca, lên đi anh!"
"Tỏ tình! Tỏ tình!"
Tống Nhiên vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nhưng cũng không thể chối được.

Mặc dù anh độc thân từ lúc lọt lòng nhưng lòng người đều như nhau, bất kể là tỏ tình hay là làm ăn, về bản chất vẫn là đả động lòng người.

Anh vuốt tóc ra sau, sảng khoái đáp ứng: "Được."
Sau đó, anh "tạch" một cái châm điếu thuốc, cúi đầu hút một hơi thật sâu.

Trong làn khói mông lung lượn lờ, Tống Nhiên cúi thấp đầu, lông mày hơi nhíu, lông mi khẽ run, trong lòng tràn ngập giãy dụa cùng ưu sầu.

Chỉ chốc lát sau, tựa như không nhịn được nữa, anh có chút buồn bực mà kéo lỏng cổ áo sơ mi, rồi từ từ nâng mắt, con ngươi đen kịt sâu không thấy đáy, âm thanh khàn khàn mà bất đắc dĩ: "Thật sự, anh rất cần em..."
Năm đó, khi Tống thị đang vô cùng khó khăn, có một khách hàng vừa khôn khéo lại khó chơi khuất nợ hơn 10 triệu tiền hàng.

Tống Nhiên phái mười mấy người đi đòi nhưng đều tay không mà trở về, cuối cùng anh phải tự thân xuất mã, dùng bộ dáng u buồn tuấn mỹ của mình cùng một câu "La tỷ, em thật sự rất cần số tiền này." cuối cùng cũng xử lý được vị đại gia này.

Đem "Tiền" đổi thành "Em", hiệu quả cũng giống như vậy.


Vào giờ phút này, trong phòng bao rộng lớn, thiếu nam thiếu nữ ai nấy đều trầm mặc trong nháy mắt, sau đó là một mảnh khoa trương ồn ào cùng tiếng huýt gió.

"Dm, đây cũng quá thật rồi!"
"Thật sự vừa sinh động vừa thâm tình!"
"Tui ngất rồi, tui chớt đây!"
Vài nữ sinh thẹn thùng ôm mặt, một bộ hận không thể gào thét, còn có người nhỏ giọng: "Oaa, anh cậu nhìn thanh tú mà khí chất đỉnh quá Lâm học thần."
Tống Nhiên dập tàn thuốc, cười nói: "Anh chỉ làm dáng một chút thôi, mấy đứa nhớ kĩ không được hút thuốc, hút thuốc không tốt cho sức khỏe."
Lâm Phi Vũ gắt gao nhìn chằm chằm anh, ánh mắt một mảnh tối tăm.

Lại có mấy người xui xẻo rút trúng Joker, lần lượt diễn "Nụ hôn nồng nhiệt với tường", "Gọi điện thoại tỏ tình với giáo viên chủ nhiệm", v.v.

cuộc sống quá bi thảm, sau đó, Lâm Phi Vũ lần đầu tiên "trúng thưởng".

Triệu Tiểu Duyệt đọc tờ giấy trong tay Lâm Phi Vũ: "...!Người bạn thích có ở đây không? Câu này không tồi, khà khà."
Hà Văn ngồi trong góc không nhịn được mà nâng mắt nhìn, mấy nữ sinh cũng yên lặng dựng lỗ tai.

"Tiểu Vũ, trả lời." Tống Nhiên chống cằm, hứng thú chờ Lâm Phi Vũ trả lời, chà chà, tâm sự thiếu niên luôn rất thơ.

Lâm Phi Vũ sâu sắc nhìn Tống Nhiên, sau đó ngại ngùng nở nụ cười: "Lớp trưởng, tớ không muốn trả lời câu hỏi riêng tư này, vẫn là đại mạo hiểm đi."
"Đại mạo hiểm? Cũng được."
Lâm Phi Vũ rũ mắt rút một tờ giấy bên trong "Đại mạo hiểm", hắn chậm mở tờ giấy ra, chỉ liếc mắt nhìn, thần sắc nhất thời có chút luống cuống, lúng ta lúng túng nói: "Chuyện này...!Cái này sợ là không được đâu."
Triệu Tiểu Duyệt hiếu kỳ nói: "Gì thế?"
"Học thần rút được cái gì? Cho tớ nhìn với!"
"Tớ cũng phải nhìn!"
Một đám người la hét ầm ĩ nhào qua, Lâm Phi Vũ gấp đến độ đỏ cả mặt, cư nhiên một ngụm nuốt thẳng tờ giấy kia vào miệng!
Mọi người nhất thời ồ lên: "Học thần quỵt nợ!"
Khuôn mặt tuấn mỹ của Lâm Phi Vũ đỏ rực lên, lông mi khẽ rung, xấu hổ nói: "Ai biết sẽ có người viết thứ đó chứ!"
Tống Nhiên nhìn bộ dáng mặt đỏ tai hồng của Lâm Phi Vũ, vừa buồn cười vừa ngạc nhiên, liền bày ra dáng vẻ thiên hàng chính nghĩa, nghiêm mặt nói: "Tiểu Vũ, rốt cuộc tờ giấy kia viết gì?"
Lâm Phi Vũ tuyệt vọng nói: "Ca ca, anh đừng hỏi, em, hay là em vẫn chọn nói thật đi."
Ha ha ha, hiếm thấy nhìn thấy nhãi con xấu hổ như này, thú vị thật.

Tống Nhiên không hề thông cảm, một bên nỗ lực nhịn cười một bên mặt sắt vô tư nói: "Không được, đã chọn đại mạo hiểm thì không thể đổi ý, có chơi có chịu, đây là đạo lý cơ bản."
Lâm Phi Vũ rũ mắt, qua hồi lâu mới ngập ngừng nói: "Tờ giấy kia, trên đó viết, để em chọn một người bên trái hoặc bên phải, để người kia ngậm một viên kẹo, sau đó em sẽ dùng lưỡi đoạt viên kẹo kia."
Tống Nhiên: "..."
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Một lúc sau, có người lẩm bẩm nói: "Đậu, ai viết tờ này, quá mẹ nó thất đức."
Lại có người thấp giọng nói: "Khụ khụ, thật ra cũng rất thú vị, Lâm học thần nấu cháo lưỡi với người khác, ôi chao."
Mọi người nhao nhao nhìn về phía Lâm Phi Vũ.

Giờ này khắc này, bên trái Lâm Phi Vũ là một nữ sinh xinh đẹp điềm đạm, bên phải là anh trai hắn, Lâm Phi Vũ muốn hôn ai quả thực không cần nói cũng biết.

Nữ sinh kia mặt đỏ đến mức sắp nổ tung, cả người vừa thẹn vừa vội, đôi mắt đều ướt.

Lâm Phi Vũ mím mím môi, nhỏ giọng nói: "Ca ca, anh nói đúng, em không nên quỵt nợ, có chơi có chịu, đây là đạo lý cơ bản.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi