ĐỪNG NUÔI TRÀ XANH ẢNH ĐẾ CÔNG LÀM THẾ THÂN



Tống Nhiên cười nói: "Không liên quan đến màu da, anh chỉ là cảm thấy sau khi em tẩy trang, khí chất không giống nhau."
Từ Ngọc Tuyên càng xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Em từ quê lên, học lực cũng không cao, nào có khí chất gì."
Tống Nhiên không đồng ý lắc đầu: "Không thể nói như thế, kinh nghiệm mỗi người mỗi khác, những kinh nghiệm này đều là một phần vô cùng quý giá trong cuộc đời em.

Hơn nữa, từ quê lên thì làm sao? Trước kia anh từng đến vùng duyên hải, nơi đó có một làng chài nhỏ..."
Kinh nghiệm của anh rất phong phú, nói chuyện rất thú vị.

Từ Ngọc Tuyên nghe đến nhập thần, trên khuôn mặt thanh tú không khỏi toát ra thần sắc sùng bái, ngẫu nhiên không nhịn được còn hỏi vài ba câu.

Lâm Phi Vũ bận đối phó với Trần Tiểu Hinh nên cũng không chú ý đến bên này.
Hai người hàn huyên một lúc, phục vụ bắt đầu dọn món lên.

Thức ăn vô cùng phong phú, món chay có khoai tây, ngó sen, măng chua, váng đậu,...!món mặn có lươn, thịt viên, dạ dày bò, thịt bò hoa tuyết, v.v..

Nhìn thôi cũng đã thèm.
Trần Tiểu Hinh thả hai món mặn vào nổi sau đó nhanh nhẹn dùng thìa thúng vớt lòng non lên: "Ai nha, cái này ăn được rồi nè."
Có người nghi ngờ hỏi: "Vừa mới thả xuống, có thể ăn sao?"
Trần Tiểu Hinh cười nói: "Tôi là muội tử (em gái) Trùng Khánh chính tông, chẳng lẽ tôi còn không biết sao? Lòng này trần qua là có thể ăn, nhúng lâu quá sẽ dai, nào nào nào, mỗi người một ít..."
Cô nhiệt tình dùng đũa chia cho mấy người ngồi gần, cười híp mắt gắp một đũa cho Tống Nhiên: "Tiểu Tống ca ca, anh cũng ăn một chút nhé."
Trần Tiểu Hinh dung mạo xinh đẹp, tính cách lại hoạt bát hào phóng, với ai cũng gọi một tiếng "Ca ca/Đệ đệ/Tỷ tỷ/Muội muội" vô cùng thuận miệng.


Lâm Phi Vũ nghe tiếng "Tiểu Tống ca ca", nhịn không được liếc mắt nhìn Tống Nhiên.

Tống Nhiên cầm bát lên, dường như muốn nhận đũa lòng của Trần Tiểu Hinh.
Lâm Phi Vũ cấp tốc đem bát của mình chặn ngang: "Hinh tỷ!"
Tống Nhiên chớp mắt, không thể làm gì khác đành hạ bát xuống, trong lòng cảm thấy kì lạ, Lâm Phi Vũ chưa bao giờ cướp ăn, chỉ có chấp niệm mạnh mẽ với ly sữa bò ngọt kia, sao hôm nay lại đi cướp lòng của anh? Lẽ nào quá đói?
Trần Tiểu Hinh đành phải gắp lòng vào bát của Lâm Phi Vũ.

Lâm Phi Vũ nhìn Tống Nhiên, nhỏ giọng nói: "Anh, ngại quá, anh muốn ăn gì, em nhúng cho anh."
Tống Nhiên tự nhiên sẽ không để chuyện này, cười nói: "Không có chuyện gì, em cứ ăn đi."
Lúc này, Từ Ngọc Tuyên vớt một đĩa khoai tây với ngó sen lên, y không hòa đồng như Trần Tiểu Hinh, chỉ lặng lẽ chạm nhẹ vào tay trái của Tống Nhiên, nhỏ giọng: "Đồ ăn chay cũng rất ngon."
"Cho anh?" Tống Nhiên ngẩn người, trong lòng lại tăng thêm vài phần thiện cảm, thật sự là một mỹ nhân thanh tú ôn nhu hiền lành mà.
Anh ăn vài miếng ngó sen, lại ăn thêm vài lát khoai tây, đều trần đến vừa vặn, giòn tan rất ngon miệng.

Bấy giờ, Lâm Phi Vũ cũng đẩy một đĩa ăn mặn lại, "Anh, thịt bò hoa tuyết này ăn ngon này."
Tống Nhiên thuận miệng nói: "Em ăn trước đi, chỗ này của anh còn nhiều đồ."
"Ồ." Lâm Phi Vũ trừng đĩa đồ ăn trước mặt Tống Nhiên, lại liếc mắt nhìn Từ Ngọc Tuyên, trong lòng không thoải mái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Từ Ngọc Tuyên này không có gì đáng lo.
Bữa cơm diễn ra náo nhiệt, mọi người bát quái về scandal gần nhất trong giới.

Lâm Phi Vũ vội vàng ứng phó Trần Tiểu Hinh, Tống Nhiên vừa ăn vừa nói chuyện với Từ Ngọc Tuyên.
Sua khi nói chuyện một hồi, Tống Nhiên đại khái hiểu rõ Từ Ngọc Tuyên.

Từ Ngọc Tuyên vốn dĩ lớn lên tại một trấn nhỏ, cha qua đời từ sớm, mẹ hiện tại vẫn đang ở quê, một mình y thuê một căn hộ nhỏ bên cạnh "Thành phố điện ảnh" tạm ở, cuộc sống tương đối khó khăn.

Vai nam 2 lần này cũng là do tự nguyện hạ catxe mới nhận được.
Người trong giới giải trí đa phần là đều có điều kiện, Từ Ngọc Tuyên ngược lại không thể nói là giàu, thù lao đóng phim chỉ có mấy vạn, đồ nội thất cũng là mua đồ đã qua sử dụng, nhà thuê thì bị rò rỉ nước.

Y cũng chỉ hơi ngại nhưng không giấu diếm gì, khiến Tống Nhiên thập phần thưởng thức.
Từ Ngọc Tuyên nhắc đến người mẹ còn ở quê, lại nói mình ở Giang Thành giãy dụa nhiều năm như vậy nhưng vẫn chưa mua nổi nhà, không thể đón mẹ từ quê lên, không khỏi có chút xót xa, lại uống thêm hai chén rượu, mắt say lờ đờ mông lung nói: "Nhiên ca, em thật ngốc, quá kém cỏi."
Tống Nhiên ôn nhu an ủi: "Em không kém cỏi, em rất cố gắng rồi."
Lúc tiệc tàn thì cũng gần 10h.
Lâm Phi Vũ mím mím môi, nhăn nhăn nhó nhó nói với Tống Nhiên: "Anh, giờ là mùa quay phim, khách sạn đã đầy phòng rồi, đêm nay chỉ có thể làm khó anh ở cùng một phong với em...!Nếu không để em nhờ khách sạn kê thêm một cái giường? Chỉ là giờ trễ quá rồi không biết bên khách sạn có tiện hay không nữa."
Tống Nhiên sảng khoái nói: "Không cần thêm giường."
Lâm Phi Vũ không nghĩ anh lại sảng khoái như vậy, có chút bất ngờ.

Hắn nỗ lực khắc chế vui mừng, được voi đòi tiên: "Vậy để em xin họ thêm chăn? Nhưng thật ra cái chăn kia cũng rất rộng, hai người cũng có thể đắp..."
Hắn còn chưa dứt lời, Tống Nhiên đã đỡ Từ Ngọc Tuyên đứng dậy: "Cậu ấy uống say, anh lái xe đưa cậu ấy về, khách sạn của em gần, em tự về đi."
Từ Ngọc Tuyên say khướt dựa vào vai Tống Nhiên, khuôn mặt thanh tú đỏ bừng, thỉnh thoảng còn nấc rượu nhè nhẹ.
Lâm Phi Vũ trừng Từ Ngọc Tuyên: "..."
"Tối nay ngủ sớm chút, đừng thức khuya." Tống Nhiên thuận miệng dặn dò một câu sau đó bỏ lại Lâm Phi Vũ đang cứng đờ người, đỡ Từ Ngọc Tuyên ra ngoài.
Dáng dấp Từ Ngọc Tuyên thanh tú, cân nặng cũng rất nhẹ, Tống Nhiên đỡ y cũng không quá vất nhưng đến khi đi đến cạnh xe vẫn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Tống Nhiên thở dài một hơi, nhìn chiều cao không sai biệt lắm của hai người trên cửa sổ xe, trong lòng không khỏi buồn bực.


Trước đây anh cao 1m8 mấy, eo hẹp chân dài, còn có một tầng cơ bụng kha khá, hiện giờ thân thể này lùn đi vài cm không nói, lại vô cùng yếu đuối, tập thế nào cũng không ra cơ bụng.

Nếu đổi lại là thân thể lúc trước, anh có thể ôm Từ Ngọc Tuyên một đường lên xe mà không thở dốc.
Quên đi, nam nhân mà, khí chất quan trọng nhất.

Tống Nhiên một bên an ủi mình, một bên đem Từ Ngọc Tuyên đặt trên ghế phụ, thắt chặt dây an toàn cẩn thận cho y sau đó mới khởi động xe.
Tiểu khu mà Từ Ngọc Tuyên thuê cách "Thành phố điện ảnh" không xa, nhưng vì vùng ngoại thành quy hoạch quá kém, đường phố loạn xạ, Tống Nhiên đi một vòng lớn, mãi đến tận hơn 11h mới đến dưới chân tiểu khu.
Từ Ngọc Tuyên ngồi ở ghế phụ, gió đêm lạnh lẽo từ cửa sổ xe thổi vào, mảng đỏ bừng trên mặt y nhạt đi không ít, nhưng vẫn còn men say trong người.
"Ngọc Tuyên, đến rồi." Tống Nhiên mở cửa xe, rón rén đỡ Từ Ngọc Tuyên ra ngoài.
Từ Ngọc Tuyên dựa vào trên bả vai anh, cả người mềm nhũn, thấp giọng lầu bầu nói: "Nhiên ca, em mệt quá."
Tống Nhiên thở dài trong lòng, là con của gia đình đơn thân, diễn viên không chính quy, chỉ dựa vào năng lực của mình mà nhận được nam 2 "Tuyết Trung Kiếm", đoạn đường này y quả thực ăn không ít khổ, chịu không ít oan ức, hôm nay mượn rượu cuối cùng cũng bộc lộ hết cảm xúc.
"Mệt mỏi thì lên nhà ngủ một giấc cho khỏe." Tống Nhiên ôn nhu nói.
"Ừm." Từ Ngọc Tuyên vùi mặt vào bả vai anh hồi lâu, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, vành mắt ửng đỏ, "Nhiên ca, anh thật tốt."
Tống Nhiên nhẹ giọng nói: "Lên lầu đi, anh đợi đèn nhà em sáng rồi sẽ đi.

Lên nhà nhớ tự pha nước mật ong uống, lần sau đừng uống nhiều rượu như vậy."
Từ Ngọc Tuyên ngơ ngác nhìn anh, bỗng nhiên nói: "Anh không muốn lên sao?"
Tống Nhiên không nghe rõ: "Hả?"
Từ Ngọc Tuyên lẩm bẩm nói: "Trước đây, trước đây em cũng cho Hà tổng đưa em về, thật ra cũng chỉ đưa đến khách sạn thôi...!Em cảm thấy mình thật bẩn thỉu."
Tống Nhiên trầm mặc một lát, thấp giọng nói: "Sau này đừng tùy tiện đi cùng người khác, một người ở bên ngoài, chăm sóc bản thân thật tốt."
Từ Ngọc Tuyên kinh ngạc nhìn anh.

Anh có một đôi mắt đen kịt thâm thúy, tựa như biển sâu không đáy, đuôi mắt hơi rủ xuống hiện ra nét ôn nhu, màu môi rất nhạt, cái cằm thon thon, nước da tái nhợt, bờ vai đơn bạc...
Dáng dấp của người này thanh tú như vậy, thậm chí có thể nói là xinh đẹp, dáng người không quá cao lớn nhưng lại đem lại cảm giác đáng tin cậy cho người khác, khiến người ta có thể nằm nhoài trên vai anh, phó mặc tất cả cho anh.
Từ Ngọc Tuyên bỗng nhiên xúc động, khàn giọng nói: "Nhiên ca, lên nhà uống chén nước đi anh."
Ý tứ trong lời nói của y thật sự không thể rõ ràng hơn, bầu không khí nháy mắt trở nên mập mờ.

Tống Nhiên không ngờ tiến độ lại nhanh như vậy, ngốc trệ chớp chớp mắt, trong lúc nhất thời không biết có nên đáp ứng không.

Anh còn chưa trả lời, điện thoại trong túi bỗng vang lên.
...
Sau khi về khách sạn, Lâm Phi Vũ càng nghĩ càng thấy không đúng, chỉ là liên hoan trong đoàn, lại không có người rót rượu kính rượu, sao tên Từ Ngọc Tuyên kia lại uống say được? Lại còn bày ra bộ dạng nhu nhu nhược nhược dựa vào vai anh?
Lâm Phi Vũ nghĩ lại cảnh Tống Nhiên cẩn thận từng li từng tí đỡ Từ Ngọc Tuyên, tức giận ném mấy cái gối xuống đất, ý thức được một vấn đề nghiêm trọng.
Từ Ngọc Tuyên sẽ không phải là cố ý đi? Giới giải trí không thiếu nhất chính là loại trà xanh tâm cơ, thịnh thế bạch liên hoa này, cố ý uống say rượu, ra vẻ đáng yêu để anh đưa y về, lừa anh chăm sóc y, sau đó dụ dỗ anh, dụ dỗ anh...
Lâm Phi Vũ bật dậy, trong đầu ong ong, trước đây hắn nhiều nhất chỉ ăn dấm của con gái, xưa nay không nghĩ tới chuyện này, anh bị nam nhân khác dụ dỗ...!Như vậy...!Vừa nghĩ tới cái hình ảnh kia, đầu hắn có cảm giác như sắp nổ.
Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh!
Hắn hoảng loạn đi hai vòng, nhanh chóng tỉnh táo lại, dùng sức ho khan vài tiếng để thanh âm khàn hơn, sau đó cầm điện thoại di động gọi cho Tống Nhiên.
"Alo, Tiểu Vũ?" Giọng nói đầu dây thập phần trầm ổn, vẫn như bình thường không thở dốc khác thường.
Lâm Phi Vũ thở phào nhẹ nhõm, hơi yên lòng, nói giọng khàn khàn: "Khụ khụ, ca ca, lúc về khách sạn anh tiện đường mua thuốc cho em nhé? Hình như ban ngày đóng phim mặc quá nhiều nên em có chút nóng, bây giờ giống như đang phát sốt."
Tống Nhiên không trả lời, đầu dây bên cạnh truyền đến một giọng mơ hồ: "Nhiên ca, anh có lên không?"

Trong nháy mắt đó, Lâm Phi Vũ có loại xúc động muốn bóp chết Từ Ngọc Tuyên, hắn cơ hồ dùng hết tự chủ toàn thân mới miễn cưỡng kiềm chế cơn giận, yếu ớt nói: "Ca ca, nếu như anh và Ngọc Tuyên ca có chuyện thì không cần chú ý đến em, em ngủ một giấc là được rồi, khụ khụ...!Khụ khụ khụ..."
Một lát sau, Tống Nhiên mới thấp giọng nói: "Tiểu Vũ, em uống chút nước trước, sau đó vắt một cái khăn ướt đắp tạm lên trán, anh về ngay đây."
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Phi Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại khẩn trương cả lên, vốn dĩ hắn cũng không sốt, nếu bị anh phát hiện mình đang nói dối thì sao?
Nhưng chỉ mất vài giây, hắn nghĩ ra biện pháp, lập tức gọi điện cho lễ tân: "Alo, lễ tân phải không ạ? Anh chị có túi chườm nóng không ạ? Đúng đúng đúng, chính là loại mà nữ sinh hay dùng lúc đau bụng king, nhỏ hơn một chút."
Rất nhanh, phục vụ mang một túi chườm nóng lên phòng.

Lâm Phi Vũ nhanh chóng vò vò tóc, cả người cuộn tròn chốn trong chăn, để túi chườm nóng lên trán
Đêm hè oi bức, sấm chớp khẽ lóe.
Hơn nửa giờ sau, Tống Nhiên về đến khách sạn.

Cạnh khách sạn có một tiệm thuốc nhỏ, Tống Nhiên vào mua thuốc với miếng dán hạ sốt.

Vừa mới ra khỏi tiệm điện thoạt trong túi bỗng rung một cái.
Anh lấy ra nhìn, là tin nhắn của Từ Ngọc Tuyên: "Nhiên ca, ngoài trời hình như đang có sấm chớp, anh về đến khách sạn chưa?"
"Về rồi, Ngọc Tuyên em nhớ phải pha nước mật ong uống rồi đi ngủ một giấc, nếu không ngày mai sẽ đau đầu." Tống Nhiên hơi do dự, xóa "Ngọc Tuyên" đổi thành "Tiểu Tuyên".

Dù sao đối với lời mời chủ động của một người con trai ôn nhu rụt rè nhưng anh vẫn chạy trốn, ít nhiều vẫn có chút xấu hổ.
Từ Ngọc Tuyên rất nhanh đã nhắn lại: "Ừm, đã uống nước mật ong."
Tống Nhiên vừa định cất điện thoại vào túi lại thấy khung chat hiển thị thông báo "Đối phương đang nhập...".

Cái thông báo "Đối phương đang nhập..." này cứ lặp đi lặp lại, giống như Từ Ngọc Tuyên hết viết lại xóa, xóa xong lại viết, cuối cùng cũng gửi đi một câu: "Nhiên ca, cuối tuần sau anh rảnh không? Em có hai vé phim miễn phí, muốn mời anh đi xem phim."
Tống Nhiên nhíu mày, không nhịn cười được, trả lời: "Đương nhiên rảnh."
Sau khi gửi wechat, Tống Nhiên nhớ Lâm Phi Vũ còn đang sốt, không nói chuyện với Từ Ngọc Tuyên nữa, cầm túi thuốc đi vào khách sạn.
Anh quẹt thẻ vào phòng, bên trong đen kịt một màu.

Tống Nhiên hơi nhíu mày, bật điện lên, nhỏ giọng: "Tiểu Vũ?"
Hoàn toàn yên tĩnh, không ai đáp lại.
Tống Nhiên bước vài bước đi vào, trong phòng lộn xộn một mảnh, gối ôm một chỗ, chăn trên giường nhô lên, giống như có người trong chăn.
Tống Nhiên bật đèn bàn, nhẹ nhàng kéo chăn ra, trong lòng căng thẳng: "Tiểu Vũ?"
Dưới ánh đèn bàn mờ nhạt, Lâm Phi Vũ sốt đỏ cả mặt, mái tóc đen mềm mại rối như tơ vò, đôi mắt hạnh phủ một tầng sương mù, ngạc nhiên mà nhìn Tống Nhiên, giống như không nhận ra anh, hiển nhiên là sốt đến mơ mồ.
Tống Nhiên nhanh chóng sờ trán đối phương, lòng bàn tay nóng rực, không khỏi lộp bộp trong lòng, lúc ngồi ăn lẩu rõ ràng vẫn còn khỏe, sao đột nhiên lại sốt cao như vậy? Đợi đã, lúc ăn lẩu hình như anh vẫn luôn chú ý đến Từ Ngọc Tuyên, không quan tâm Lâm Phi Vũ...
Nhất thời, anh vừa đau lòng vừa tự trách nhưng cũng chỉ có thể ép mình tỉnh táo lại, nhẹ giọng: "Tiểu Vũ, là anh, là ca ca đây."
Lâm Phi Vũ mơ mơ màng màng nhìn Tống Nhiên, qua một hồi dường như mới nhận ra đối phương là ai, đôi mắt lập tức ướt nhẹp, đôi môi run rẩy: "Ca ca? Anh về rồi? Ngọc Tuyên ca uống say, một mình anh ấy lẻ loi, anh không chăm sóc anh ấy sao? Khụ khụ...!Khụ khụ khụ...".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi