DŨNG SĨ GIÁC ĐẤU - TA SƯỞI ẤM DÒNG MÁU LẠNH CỦA HẮN

Sau khi tiệc hôn lễ của Darling diễn ra được một thời gian, nhà Antony bỗng dưng bắt đền Brutus cái chén kim phấn gã làm vỡ. Họ nói cái chén đó được Hoàng Đế ban tặng cho gia tộc, đã nhận được sự phù hộ của thần linh nên đòi Brutus một khoản tiền rất lớn. Nếu Brutus không đền sẽ bị lôi ra tòa vì tội "Phá hoại tài sản hoàng gia."

Gã bất đắc dĩ nhượng lại phần tài sản lớn nhất của mình cho gia tộc Antony, rớt từ hàng kỵ sĩ xuống dân thường, tiền vô thì ít mà tiền ra thì nhiều, sau phải bán bớt nửa số nô lệ trong nhà, cũng không thể nằm ăn cơm theo kiểu quý tộc nữa.

Brutus vừa không có thế lực lớn chống lưng, vừa không có tiền, lại chẳng phải là quý tộc, cuộc đời gã coi như đi vào bế tắc, cả ngày buồn bực không yên, đành trút hết nỗi căm phẫn vào nô lệ lỡ tay làm rớt vò rượu kia, đánh nô lệ ấy thừa sống thiếu chết.

Heron đang ngồi trên đài cao cho bồ câu ăn, nghe được tin này cũng không quá cao hứng, chỉ nhợt nhạt nở nụ cười trong thoáng chốc.

Hai chân buông thõng khẽ lắc lư, hắn hướng về phương xa. Ánh mắt hắn chuyển từ bầu trời cao vời vợi đến đám bồ câu tranh nhau từng miếng mồi, rồi lại dời sang một khoảnh đất trống.

Đoản kiếm bơ vơ cắm nơi đó.

Hắn nhớ đến cảnh Lucas luyện kiếm.

Giác đấu sĩ trẻ tuổi khua trong tay vũ khí, chiêu nào chiêu nấy vừa đẹp đẽ vừa ngoan độc. Cơ thể cân đối mướt mồ hôi, toàn thân tỏa ra sự uy mãnh sắc bén không thua gì kiếm trong tay, tựa như cả người y vốn là một thanh lợi kiếm sáng choang chém sắt như chém bùn.

Tự nhiên Heron có chút buồn bực, giận dỗi ném hết ngô trong tay.

"Hermia! Trời ơi..."

Fanny vừa được Foley Tina dìu ra ngoài đi dạo về thảng thốt kêu lên khi thấy kiểu ngồi chênh vênh của Heron, bà choáng váng gọi: "Hermia, ngồi kiểu đó dễ ngã, nguy hiểm lắm! Xuống đây ngay cho mẹ!"

Heron nghĩ, hình như Lucas cùng từng đứng chỗ mẹ hắn đang đứng, lo lắng nhắc nhở hắn như vậy.

Heron đi xuống, thay Foley Tina dìu Fanny vào nhà trong, giúp bà rót ly nước chanh.

"Mẹ, con định học cách kinh doanh." Heron suy nghĩ một chút, "Con đã 24 tuổi rồi, cũng phải ra ngoài bươn chải với người ta."

Fanny nghe thế, hít một hơi thật sâu, hai mắt sáng lên, cứ sợ mình vừa nghe nhầm. Khuôn mặt bà hồng hào hẳn lên, máu dưới da như sôi trào, viên Hắc Diệu trên trán như lấp lánh hơn thường ngày, trông bà thêm bừng bừng sức sống.

"Hermia..." Bà phấn khởi nói, "Thần linh phù hộ, cuối cùng con cũng thật sự trưởng thành! Đúng là con trai của Pliny, ngày gia tộc Polio trở lại thời hoàng kim có lẽ không còn xa nữa... "

Heron thấy phản ứng của mẹ mình, vừa xấu hổ vừa buồn cười.

Fanny hôn lên trán hắn, dịu dàng cười: "Được rồi, mẹ sẽ giúp con kéo vài mối. Nhà ngoại con có nhiều bạn làm ăn lắm, cứ giao cho mẹ. Mẹ sẽ tìm cho con một người giàu kinh nghiệm, vừa kiếm tiền vừa học hỏi luôn."

"Con yêu mẹ nhất!" Heron cười tươi dúi nước chanh vào tay bà, "Nhưng trước hết mẹ uống hết nước chanh đi. Mẹ phải có sức khỏe mới sống với con mãi được chứ."

....

Fanny nói là làm, rất nhanh đã tìm được người thích hợp.

Người đó tên Mouthis, là một thương nhân người Gaul (tên nước Pháp cổ) chuyên kinh doanh thảm lông dê đã hợp tác với gia tộc Claudius (cho ai không nhớ, đây là gia tộc của Fanny, nhà ngoại của Heron) hơn bốn mươi năm, rất đáng tin cậy.

Theo lời miêu tả của Fanny, Mouthis này tóc đen mắt xanh, râu ria rậm rạp, thường mặc loại quần đặc biệt của người Gaul, không thích giao tiếp.

Fanny liên lạc với Mouthis, Mouthis đồng ý với yêu cầu của bà, báo rằng sẽ đợi Heron dưới chân núi Apennine, sau đó sẽ dẫn hắn đi xem hàng, là hai hòm thảm lông dê.

Heron nhận được tin liền chọn một nô lệ, tức tốc lên đường đến Gaul. Sau ba ngày bôn ba trên xe ngựa, Heron đã đến nơi.

Một con suối róc rách chảy qua khe núi, nhìn từ xa như một con rắn trắng uốn lượn trên nền đá vàng đất gồ ghề. Hai bên vách núi sừng sững đối mặt với nhau, bầu trời trên cao thu lại chỉ còn là một mảnh xanh nhạt, xen giữa màu xanh lá của những tán cây. Mùi vị thanh thanh đặc trưng của núi rừng xộc vào mũi Heron.

Mouthis đứng trên một tảng đá, đầu đội mũ dạ đen, người mặc trang phục cùng màu, trông như một nét mực tàu giữa bức tranh thiên nhiên đầy màu sắc.

Y từ xa thấy xe ngựa của Heron lộc cộc chạy tới, vững vàng nhảy xuống, như người vừa từ trong tranh bước ra. Y đợi xe Heron tới gần, khom người hành lễ.

"Polio đại nhân, tôi đã đợi ngài rất lâu rồi."

Heron có chút kinh ngạc, hắn cứ tưởng Mouthis là một gã trung niên gầy nhom ốm yếu chứ.

Mouthis thổi thổi râu mép, hai mắt cười cong cong thành hai cái thuyền. Nửa mặt dưới của y chìm trong đống râu, từ mí mắt trở lên lại bị tóc mái che khuất, làm Heron không nhìn rõ ngũ quan của người kia. Cơ mà y rất cao lớn, trông giống người luyện võ hơn là một thương nhân.

"Vào xe đi, Mouthis. Chúng ta đi xem hàng."

Mouthis lắc đầu, leo lên ngồi kế nô lệ đánh xe, chủ động nhận lấy roi ngựa trong tay nô lệ, miệng lẩm nhẩm một làn điệu dân ca, một chân đạp lên càng xe, một chân tự do buông thõng.

Hiếm có lão trung niên nào lạc quan yêu đời như tên này, Heron nghĩ.

"Ngài đến đúng lúc đấy, hôm nay là lễ hội hỏa thần Vulcan, bây giờ có lẽ đã đốt lửa trại rồi. Không biết ngài đã uống thử rượu vùng này chưa? À, dạo gần đây có một bãi tắm mới mở, sạch sẽ đẹp đẽ lắm." Mouthis bắt chuyện, vung roi ngựa đánh vun vút vào không khí.

Nhưng Heron không muốn tán nhảm với người không quá thân thuộc như y: "Ta nghĩ chúng ta nên nói chính sự. Rượu chè bãi tắm gì đó ta không hứng thú, hại thân."

"Thôi nào, ngài cũng phải hưởng thụ cuộc sống đi chứ, suốt ngày cứ tiền với tiền riết, chịu sao nổi. Nếu không có rượu ngon, bãi tắm với giác đấu, trên đời này còn gì vui nữa."

Mouthis nghiêng mặt, ánh mắt xanh biếc lấp lánh ý cười xuyên qua làn tóc bắn về phía Heron. Ánh mắt ấy làm hắn đột nhiên liên tưởng đến Lucas.

Hắn im lặng một chút, lại nói: "Ngươi khác với những trung niên ta từng gặp. Giống như tuổi tác không có tí ảnh hưởng nào tới ngươi vậy."

Mouthis vuốt râu, cười hề hề: "Thân tàn nhưng tâm không lụy. Nhiều người chỉ biết chạy theo đồng tiền, không thèm để tâm đến cuộc sống ngoài kia tươi đẹp bao nhiêu, đến khi tóc bạc da mồi mới nhận ra mình đã lãng phí cuộc sống như thế nào, cuối cùng ôm sự nuối tiếc xuống mồ, quả thật rất đáng thương... "

Heron suy ngẫm: "Ta thấy có những người luôn bảo rằng mình không quan tâm tiền tài danh vọng các thứ, làm bộ ta đây ngay thẳng lắm, nhưng người đầu tiên chết vì đồng tiền cũng là bọn họ.", hắn dừng lại một chút, "Ta không ám chỉ ngươi đâu, Mouthis. Ta chỉ kinh tởm những kẻ mặt dát vàng son mà bên trong mục nát thôi."

"Tôi hiểu mà." Mouthis đánh một roi lên lưng ngựa, "Có lẽ không có nhiều người được nghe ngài nói những câu này, tôi rất lấy làm vinh hạnh. Theo quy luật, bất cứ ai cũng sẽ già đi, tóc rụng da nhăn miệng móm mém. Dù như thế, tôi vẫn cầu nguyện cho ngài luôn giữ được tuổi xuân."

Heron nhìn y: "Mẹ ta nói ngươi là người rất kiệm lời. Nhưng hình như bà nhầm rồi."

Con ngươi Mouthis khẽ đảo: "Ai rồi cũng khác."

Trong lúc hai người nói chuyện, xe ngựa đã chạy đến đường chính của Gaul.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi