DŨNG SĨ GIÁC ĐẤU - TA SƯỞI ẤM DÒNG MÁU LẠNH CỦA HẮN

Cằm Heron nhếch cao cao, ánh mắt nghiêm túc và lạnh lùng, tay giữ chặt lấy tay Lucas, như một người sống chết bảo vệ thứ quý giá nhất của mình. Vẻ ngoài tinh xảo có phần nữ tính của hắn cũng không lấn át nổi khí chất cương ngạnh này.

Fanny nhíu mày, âu sầu nói: "Hermia... Càng ngày con càng không nghe lời. Pliny đang nằm trong khu lăng mộ gia tộc nếu biết con ngỗ nghịch như thế chắc tức đến bật mồ sống lại luôn quá."

Heron nghe mẹ mình lại nhắc đến Fanny, trong lòng rất không vui.

"Thế con sẽ đi quật mộ ông ta luôn." Hắn nói, "Loại cha bạc bẽo vô tình kia đáng bị như thế."

Fanny kinh ngạc nhìn hắn. Bà không tin nổi Heron có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo thế này.

Heron không thèm nói nữa, ra hiệu cho Lucas dìu mình vào trong.

Lucas vâng lời, dìu Heron vào phòng, nhẹ nhàng đỡ hắn ngồi xuống ghế.

Đến lúc này tâm tình của Heron mới thả lỏng hoàn toàn, không còn giương cung bạt kiếm nữa, bản chất hòa nhã dần lộ ra.

Lúc nãy hành động không kịp suy nghĩ, hậu quả là tay hắn bị thương, đau đến run rẩy, máu nhuộm đỏ, dây cả vào tay áo.

Lucas ngồi xổm xuống, giúp hắn băng bó. Đầu tiên y nhặt hết vôi vụn ra khỏi vết thương, sau đó bôi thuốc mỡ lên.

Một tia nắng rơi xuống tóc Lucas, chiếu ra một mảnh vàng kim đẹp mắt, làm Heron nhớ đến những sợi tơ vàng óng ả thêu ở gáy sách. Hắn bất giác giơ tay ra sờ sờ tóc y.

Lucas tưởng hắn đau, lập tức ngẩng đầu hỏi: "Ngài đau không?"

Heron thành thật gật đầu.

Động tác của Lucas nhẹ lại, y nói: "Lúc nãy... Cảm ơn ngài đã bênh vực tôi."

"Không có gì." Heron không để tâm lắm, "Ta nói rồi, ta là chủ nhân của ngươi, cho nên từ đầu đến chân từ trong ra ngoài ngươi đều là của ta. Người có thể đánh ngươi mắng ngươi chỉ có thể là ta thôi."

Lucas cười cười, cầm băng gạc băng cho Heron, "Những lời đó là suy nghĩ thật lòng của ngài phải không ạ?"

"Chứ gì nữa. Mỗi một chữ đều là thật, tuyệt không giả dối..."

"Thế còn chuyện kia thì sao? Cũng là thật ạ?" Lucas ngẩng đầu mắt đối mắt với hắn.

"Ừ." Heron biết Lucas đang nhắc đến chuyện hắn muốn quật mộ cha hắn, "Nhưng mà không phải vì trút giận."

Lucas không hiểu. Heron vỗ vỗ cái mặt đang đần ra của y:

"Mẹ ta từng nói muốn được hợp táng với Pliny sau khi chết, nhớ không? Bà ấy sắp không chống đỡ nổi rồi... Ta phải làm gì đó để giúp bà ấy có thể ra đi thanh thản."

Hắn thở hắt ra một hơi, tiếp tục: "Dù sao đi nữa, bà ấy cũng là mẹ ta."

...

Trước tiên Heron phải đi sắm một cái quan tài đủ lớn cái.

Ngày hắn cùng Lucas đi mua quan tài, thời tiết hiếm khi tốt được một bữa.

Tầng mây xám xịt tan đi, lộ ra bầu trời xanh ngắt. Ánh nắng nhảy nhót trên lớp tuyết đọng, khiến tuyết trông ấm áp hơn hẳn. Mặt Trời khuất mất một nửa sau núi tuyết, như bảo thạch khảm vào nền trời. Người dân La Mã sau một thời gian dài nằm nhà tránh rét bắt đầu ra ngoài đi dạo, đường phố đông vui tấp nập.

Lucas khó khăn đánh xe qua con phố đông nghẹt người. Vì quá đông nên nãy giờ xe mới nhích lên được có chút xíu.

Cỗ xe ngựa sang trọng cực kỳ bắt mắt giữa đám đông, như khối đá lớn bất động giữa dòng nước chảy xiết.

Một thằng bé to gan tay ôm con chó nhỏ, tò mò đến gần xe ngựa, giơ cái tay ngắn cũn bắt lấy một góc tấm rèm lụa treo trước cửa xe.

Đúng lúc này xe ngựa tiến về phía trước vài bước, thằng nhóc không kịp buông tay, thế là "roẹt" một tiếng, tấm rèm rách mất một góc.

Tay nắm mảnh rèm rách của thằng bé cứng lại, nó sợ đến ngây người, mắt láo liên không biết phải làm thế nào. Bỗng nó phát hiện phần rèm còn lại động đậy vài cái, sau đó được xốc lên, một người ló đầu ra.

Khuôn mặt thằng bé lập tức chuyển từ sợ hãi sang sửng sốt.

Nó thấy rõ, người kia là một người có dung mạo như hoa như ngọc, đẹp đến ngạt thở, như một vị thần bước ra từ câu chuyện cổ tích.

Bóng của tấm rèm còn lại phủ xuống mặt hắn, che đi một nửa khuôn mặt xinh đẹp.

Mỹ nhân trong mắt thằng bé đúng là Heron.

Hắn liếc tấm rèm rách, lãnh đạm nói với thằng bé: "Ngươi gặp rắc rối rồi."

Thằng bé dè dặt nhìn hắn, muốn nói gì đó nhưng lại không dám. Con chó nhỏ nó ôm trong lòng dường như cảm nhận được sự bất an của chủ nhân, hai tai lập tức dựng thẳng, há mõm sủa inh ỏi.

Lucas đang đánh xe nghe tiếng động liền quay đầu lại, chỉ cần liếc qua mảnh rèm trong tay đứa bé kia là đã hiểu rõ mọi chuyện. Y cười cười, cố ý chọc thằng bé một chút:

"Xong đời nhóc rồi. Tấm màn nhóc vừa xé mắc lắm đấy, bên trong có nạm sợi bạc chứ chẳng vừa đâu. Có điều... May mà nhóc gặp trúng một vị đại nhân nhân từ, ngài ấy sẽ không so đo một bé con đâu, phải không ạ?"

Câu cuối là Lucas nói với Heron.

Thằng bé nghe vậy cũng hơi yên tâm. Nó nhìn nhìn mảnh rèm trong tay, lại ngẩng mặt nhìn nhìn Heron, sau đó vươn tay, ý muốn trả lại cho hắn mảnh rèm.

Heron lạnh lùng nhìn nó một cái rồi hạ rèm xuống, không thèm quan tâm nữa.

Đường phố rộng rãi hơn chút, xe ngựa cũng không còn kẹt cứng như lúc nãy, từ từ tiến về phía trước, rời khỏi con phố.

Heron ôm ấm lô, một lần nữa vén rèm lên.

"Ngươi đúng là rất hào phóng."

Lucas vung roi giục ngựa, cười nói: "Nếu tôi không lên tiếng, ngài vẫn sẽ làm như vậy. Tôi chỉ phát ngôn hộ ngài thôi à."

"Ngươi lại tự tiện nữa rồi." Heron phì cười, "Con chó nhỏ thằng bé kia nuôi cũng dữ dằn thiệt. Trông thế nào cũng thấy chưa đến một tháng tuổi. Mới bé tí mà đã biết bảo vệ chủ rồi."

"Vậy mới nói, động vật cũng có tình cảm." Lucas hơi nghiêng mặt sang bên, "Con chó đó cũng thế, dù nó chỉ mới được nuôi gần một tháng."

Heron nhìn thoáng qua bàn tay đang cầm roi ngựa của Lucas.

"Cho ngươi nè." Hắn đẩy cái ấm lô qua cho y.

Lucas cười nhẹ một tiếng: "Chủ nhân yêu quý, sao đột nhiên lại quan tâm tôi thế?"

"Ai thèm quan tâm ngươi chứ! Chẳng qua ta thấy hơi nóng mà thôi!" Heron ho khan một tiếng, "Với lại... Ngón tay ngươi lạnh đến đỏ lên hết rồi kìa..."

Lucas nhìn tay mình, vui vẻ tiếp nhận ý tốt của Heron.

...

Đã đến tiệm quan tài, Lucas ngồi ngoài xe đợi, Heron vào xem.

Chủ tiệm nghe có đại nhân đến, đích thân ra đón. Chủ tiệm này đã có tuổi, mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt kín đáo ánh lên tia khôn khéo của một thương nhân giàu kinh nghiệm. Ông ta mặc nguyên bộ đồ đen, trông rất phiêu dật. Chuẩn mực vẻ đẹp của đàn ông La Mã là đầu tóc gọn gàng, cằm nhẵn bóng, thế mà ông lão này lại để chòm râu dài thượt, hoàn toàn đi ngược lại với mọi người.

Chủ tiệm thấy Heron bước vào liền niềm nở đi tới: "Ây dà, rồng đến nhà tôm. Hân hạnh hân hạnh!"

Ánh sáng ở trong tiệm quan tài rất không tốt, lụa đen buông xuống từ trần nhà, mùi tử vong nồng đậm lan khắp mọi ngóc ngách. Hai bên trái phải phòng là các loại quan tài được xếp ngay ngắn thành hàng, trên quan tài khắc hoa văn phức tạp, chủ yếu là mô tả cảnh thiên đường.

Chủ tiệm dẫn Heron đi xem từng cái quan tài một. Mỗi cái quan tài đóng vai trò là một vị sứ giả, đợi khi có người vừa tắt thở là đưa đến Minh phủ báo danh luôn.

"Ta cần một cái quan tài lớn." Heron quét mắt qua đống quan tài, "Đủ để chứa hai người."

"Ý ngài là loại để hợp táng ạ?" Chủ tiệm hơi ngẩn ra.

"Ừ." Heron gật đầu, "Cha ta đã chết, mẹ ta muốn được hợp táng cùng ông ta."

"Thật đáng ngưỡng mộ! Giờ ở La Mã rất ít cặp vợ chồng chịu hợp táng đó." Chủ tiệm nói, "Bên trên mới ban luật mới, cho phép người vợ mang đồ cưới đi sau khi chồng chết. Cho nên đa số mấy góa phụ sau khi mãn tang xong là ôm đồ cưới lên kiệu hoa về nhà chồng mới hết!"

Ông ta tán thưởng: "Phu nhân đúng là một người vợ chung thủy!"

Heron cười cho có: "Mẹ ta cổ hủ lắm, lúc nào cũng răm rắp nghe theo mấy cái lễ giáo lạc hậu mà ta chúa ghét. Có điều, nói đi cũng phải nói lại, mấy lễ giáo ấy cũng có mặt tốt đấy chứ."

Chủ tiệm vuốt râu, ha ha cười. Tiếng cười sang sảng của ông ta rất không phù hợp với bầu không khí u uất nơi đây.

"Yêu hận tốt xấu vốn không có ranh giới rõ ràng. Trong suốt mấy chục năm làm việc ở đây, tôi đã gặp qua vô số đứa con ngỗ nghịch khi cha mẹ chết mới thấy hối hận, hoặc những kẻ thù không đội trời chung, cuối cùng nhận ra mình yêu đối phương, nhưng khi ấy đã âm dương cách biệt. Tôi dám chắc, ngoài nghề này ra, không có nghề nào có thể thấy được sự chuyển biến phức tạp trong nội tâm của con người đâu."

Ông vỗ vai Heron: "Cái chết giúp chúng ta nhận ra được rất nhiều thứ. Đợi đến khi ngài thấy cha mẹ mình sóng vai nhau nằm trong quan tài, có lẽ sẽ hiểu được suy nghĩ của lão già sáu chục tuổi này."

Heron mỉm cười đáp lại.

Hắn không có ý định nói chuyện phiếm với chủ tiệm nữa, chỉ im lặng tập trung xem xét. Sau một hồi cân nhắc, hắn quyết định chọn một cái quan tài đá.

Quan tài này được đẽo bằng đá cẩm thạch, bên trong rất rộng rãi. Vách quan tài có khắc mấy tiểu thiên thần mũm mĩm, trông rất sống động, không có sự tĩnh mịch thường thấy ở một cái quan tài.

Chủ tiệm nhận tiền, nhanh chóng bảo nô lệ đánh xe bò chở quan tài chạy theo sau xe ngựa của Heron.

Hai chiếc xe chạy một lúc, tới được khu lăng mộ gia tộc Polio trước lúc Mặt Trời lặn.

Nơi này là nơi mai táng của toàn bộ người trong gia tộc nên luôn được để ý giữ gìn, vì thế dù nơi này đã được xây rất lâu nhưng vẫn trông như mới. Lăng mộ như một tòa pháo đài kiên cố, đứng sừng sững giữa mênh mông tuyết trắng, bên cạnh là Tượng Minh thần vai mang tuyết đọng.

Hai nô lệ cầm đuốc đi trước soi đường, Heron với Lucas đi theo phía sau.

Ánh lửa bập bùng chỉ soi được một khoảng, phần lớn lăng mộ đều chìm vào bóng tối. Một cái xác nhện đã khô quắc hiện lên, tô đậm thêm sự chết chóc của khu lăng mộ.

Đoàn người đến bên quan tài đá chứa thi thể của Pliny, hai nô lệ kia nhanh tay thắp ngọn đuốc hai bên quan tài. Bóng quan tài chập chờn theo ngọn lửa, như tảo biển lay động giữa những đợt sóng, rất đẹp, bầu không khí không còn âm u khủng bố nữa, mà ấm áp hẳn lên.

Quan tài đá nằm im lìm giữa quầng sáng, đá cẩm thạch lặng lẽ phản chiếu lại ánh lửa, tưởng như đang tỏa nhiệt, khiến Heron theo bản năng muốn vươn tay sờ thử.

Nhưng đó chỉ là ý nghĩ vụt qua trong thoáng chốc. Hắn nhanh chóng định thần lại, hít sâu một hơi, lệnh cho nô lệ mở nắp quan tài.

Nô lệ răm rắp nghe theo, dùng gậy gỗ lèn vào khe hở giữa phần thân và phần nắp, dồn lực đẩy một phát. Cái nắp đá nặng trịch chầm chậm chuyển động, tiếng ma sát trầm đục vang lên như tiếng kêu ai oán cuối cùng của một con vật đang hấp hối.

Heron nhanh tay bịt mũi miệng, tránh hít phải bụi bặm bốc lên. Hắn cau mày tiến lại gần kiểm tra tình hình trong quan tài.

Sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi.

Nửa năm trôi qua, thân xác Pliny chỉ còn là một đống xương trắng. Da thịt của hắn đã bị phân hủy sạch, áo liệm đắt tiền mặc trên người cũng mục nát chẳng khác gì đồ của một tên ăn mày.

Nhưng đó không phải là thứ khiến Heron sửng sốt...

Mà là một cái hộp vàng nhỏ bằng ngón út nằm ở vị trí vốn là dạ dày của thi thể.

Đây là thứ hắn tìm kiếm đã lâu, không ngờ giờ lại gặp được ở nơi này.

Theo thông lệ, vàng bạc đá quý không thể lấy làm vật bồi táng, thế mà cái hộp vàng này lại xuất hiện ở đây, vậy nên chỉ có một khả năng duy nhất, chính Pliny đã nuốt thứ này vào.

Pliny nuốt vàng tự sát... Ý niệm này chui vào đầu Heron, theo mạch máu chạy khắp cơ thể, như mũi đao tí hon lăng trì lục phủ ngũ tạng hắn.

Tim hắn đập bình bịch, sống lưng lạnh ngắt, không để ý bụi bẩn, trực tiếp dùng tay nhặt cái hộp kia lên.

Hộp được mở ra.

Bên trong là một cái còi bằng ngà voi được ghép lại từ những mảnh vỡ.

Cái còi này rất quen thuộc với Heron, đến mức không cần nhìn cũng có thể miêu tả được hoa văn của nó. Nó là thứ báu vật duy nhất thuộc về tuổi thơ mà hắn có được, nhưng đã đánh mất từ rất lâu rồi.

Mắt hắn mở to, bàn tay cầm hộp run dữ dội. Tim đập mạnh như muốn văng ra khỏi lồng ngực.

Bóng lưng của Pliny, cái còi vỡ nát nằm trên đất, những hình ảnh này xẹt nhanh qua đầu hắn.

Tai hắn ù đặc, trước mắt mông lung như phủ một lớp sương mù. Sau đó sương mù tản đi, để lộ một bóng lưng cao lớn...

Bóng lưng của Pliny... Bóng lưng của cha...

Cái bóng lưng này hiện ra cực kỳ rõ ràng, dù đã trải qua từng ấy năm tháng cũng không chút phai mờ.

Hơi thở của Heron chậm lại. Hắn ngất đi...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi