ĐỪNG TỎ RA MẠNH MẼ VỚI ANH

Do ánh nắng của ban mai mà cô khẽ nhích người, liền phát hiện cả cơ thể mình đang nằm trên người của anh. Cô không khỏi đỏ mặt, tay liền che mặt nhăn nhó.

Tống Thanh Hà nhẹ nhích cơ thể ra khỏi người Hàn Vũ Thần, anh là một người có sức chiếm hữu rất cao ngay cả khi ngủ cũng không muốn thứ của mình nằm ra khỏi lòng bàn tay nên vẫn ôm cô rất chặt.

Cảm nhận được cơ thể nhỏ bé trên người mình bắt đầu nhúng nhích Hàn Vũ Thần liền thuận thế ôm chặt hơn.

Âm giọng lười biếng.

- Cho anh ôm một lát.

Tống Thanh Hà liền cứng họng, như ăn trộm mà bị người ta bắt được. Bỗng Hàn Vũ Thần nhích người đặt cô nằm dưới, cái đầu to dụi vào hổm cổ của cô mà mỉm cười thỏa mãn.

Hành động của Hàn Vũ Thần rất nhanh chóng làm Tống Thanh Hà không phản ứng kịp, cảm giác nhột nhạt do mái tóc ngắn ngủi của anh liên tục ma sát trong cổ mà khẽ rùng mình. Cảm nhận được lòng ngực cô phập phồng như muốn nói gì đó Hàn liền chen vào.

- Suốt đêm qua làm nệm cho em nằm rất đau lưng, bây giờ tới lượt em làm nệm cho anh nằm được chứ?

Thấy không nói gì cũng không phản kháng, hiểu được cô thầm đồng ý Hàn Vũ Thần như đứa trẻ mỉm cười tươi chôn sâu vào hổm cổ cô hơn, tay vòng qua eo ôm chặt cô hơn. Cô không khỏi rùng mình một cái.

Nằm một hồi Tống Thanh Hà liền mỏi mắt mà nhắm mắt ngủ quên. Cảm nhận được lòng người cô thở đều đều anh mới yên tâm đi vào giấc ngủ.

Suốt cả ngày hôm đó Hàn Vũ Thần như cái đuôi cứ theo cô mãi. Cô hái trái cây anh cũng đi theo sau lâu lại hái những trái chín mà cô hái không tới. Tống Thanh Hà cũng không ngăn cản anh mặc anh muốn đi đâu thì đi.

Sau khi hái xong cô ngồi xuống dưới cây xoài to mà nghỉ ngơi. Hàn Vũ Thần cũng lẽo đẽo ngồi cạnh cô.

- Sao anh bỗng dưng lại về đây?

Câu này cô đã thắc mắc từ hôm qua mà chưa có dịp hỏi.

Gương mặt phóng đãng, anh nghịch trái xoài nhỏ trong tay.

- Bộ anh không được phép về nhà vợ sao?

Tống Thanh Hà cứng họng, đương nhiên là không rồi, nhà vợ anh được phép về.

- Mấy ngày nay ăn uống tốt không?

Thấy cô gầy đi anh khó chịu đành hỏi.

- Rất tốt, à anh không phải còn rất nhiều việc sao? Sao lại đi đột ngột như thế? Không ảnh hưởng đến công việc sao?

- Anh không được phép nghỉ việc về quê vợ à?

Hàn Vũ Thần thật khó chịu khi cô luôn nghĩ anh là người như vậy. Đúng là lúc trước anh chưa từng vì cô mà nghỉ ngày nào như từ hôm nay anh sẽ đưa cô lên hàng đầu nên cô đừng hỏi anh những câu hỏi khách sáo như vậy có được không?

- Không phải...tại..

- Anh xin lỗi.

Cô to mắt ngạc nhiên nhìn anh.

- Tại sao phải xin lỗi?

- Bởi vì trong suốt hai năm kết hôn anh chưa bao giờ thực hiện tốt nghĩa vụ của người chồng, cũng chưa bao giờ hiểu em, chưa một lần quan tâm hay chăm sóc em. Những thứ đó trong suốt hai năm qua chỉ có em một mình làm cho anh.

Anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ hình như có vết chai sạn của cô mà đau lòng.

- Anh xin lỗi.

Cô hiểu, cô hiểu anh đang nói gì. Có phải vì chịu đựng quá nhiều mà được nghe những lời anh nói nước mắt cô không kìm được mà rơi. Tống Thanh Hà nhanh quay đi hướng khác lau nước mắt, cô chưa bao giờ khóc trước mặt anh cả nên hoàn cảnh bây giờ cũng không biết nên làm gì liền lảng tránh đi.

Ngay cả khóc vì chịu nhiều uất ức mà cô cũng không muốn khóc trước mặt anh. Điều này làm anh cực kì khó chịu, liền xoay người cô lại đồng thời bắt gặp được nước mắt cô ồ ạt tràn ra mi mà trượt dài trên gò má. Có phải cô đã chịu nhiều uất ức rồi không.

Bây giờ anh mới biết thứ mình sợ nhất là gì, là nước mắt của cô. Không hiểu tại sao khi nhìn đôi mắt long lanh ấy ào ạt nước mắt Hàn Vũ Thần anh lại cảm thấy khó chịu đến vậy rất muốn cô đừng khóc nữa.

Đây là lần đầu tiên cô khóc trước mặt anh nên cũng không được tự nhiên liền cúi mặt xuống đất.

Hàn Vũ Thần anh điên mất. Anh liền ôm cả cơ thể nhỏ bé của cô vào lòng mà ôm chặt, nhưng anh muốn cô hãy dựa dẫm vào anh để anh được bảo vệ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi