ĐỪNG TRÔNG MẶT MÀ BẮT HÌNH DONG

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

....

Càng gần sân bay, tư thế ngồi của Nguyên Dịch càng thêm nghiêm túc, lưng thẳng, cứng nhắc như tượng đá vậy. Để giảm bớt tâm lý căng thẳng đó, Nhan Khê đành phải tìm đề tài phân tán sự chú ý của hắn.

"Anh buổi trưa hôm nay sao còn nghĩ tới em, còn sắp xếp người đem cơm trưa qua?" Với tác phong làm việc của Nguyên Dịch, thật sự gặp phải đồ ăn ngon, hẳn là nên lựa chọn lần sau đưa cô đến ăn cùng, chứ không phải để tài xế lái lái xe xa như vậy, chỉ để đưa cho cô một hộp cơm. Hắn không phải loại người làm việc bất kể ảnh hưởng, đài truyền hình càng nhiều người miệng tạp, hành vi đưa cơm tặng hoa, trong mắt người có quan hệ tốt đó là thể hiện tình cảm, ở trong mắt một bộ phận người khác, chỉ sợ sẽ biến thành khoe khoang trắng trợn, truyền ra được, khó tránh khỏi sẽ có người nói ba nói bốn.


Nguyên tiểu nhị tuy rằng không biết cách nói chuyện, nhưng trong lòng luôn có suy nghĩ chu đáo.

"Cảm thấy em có thể thích ăn." Nguyên Dịch không nghĩ tới Nhan Khê lại nhắc tới chuyện này, "Không có nguyên nhân gì."

"Thật không có nguyên nhân?" Nhan Khê nhìn Nguyên Dịch, mãi đến khi nhìn thấy anh không được tự nhiên, mới cười nói: "Em còn tưởng anh lo lắng cho em, sợ người khác cho rằng em mất đi sự sủng ái của anh, cho nên mới cố ý để cho người tới đưa cơm tặng hoa."

"Anh không phải phụ nữ, đâu ra nhiều tâm tư như vậy." Nguyên Dịch cúi đầu thấy Nhan Khê còn nhìn mình, kéo kéo áo vest lên, căng mặt nói, "Phụ nữ các em thật phiền toái, không có việc gì liền thích suy nghĩ lung tung."

Nhan Khê cười ra tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Sân bay sắp tới rồi."

Nguyên Dịch từ xa nhìn thấy sân bay Đế Đô, mặt càng căng thẳng hơn.


"Lão Tống, thật vất vả mới về nước, đợi buổi tối ra ngoài uống một chén?" Một lão tổng trong đoàn khảo sát vỗ vỗ vai Tống Hải, "Đi ra ngoài lâu như vậy, buổi tối nằm mơ đều mơ đến đồ ăn trong nước, những món ăn của nước mình ở bên kia, còn dở hơn tôi tự nấu."

"Lão Vương, ông ở nhà còn tự mình nấu cơm?" Một vị lão tổng khác đùa giỡn, "Thật không nhìn ra, thì ra còn giấu nghề nha."

"Đi đi, tôi biết nấu cơm không có nghĩa là phải ở nhà nấu cơm."

Mấy người đàn ông khoe khoang với nhau mình ở nhà có nhiều địa vị, nói một vợ không dám nói hai, nói đùa nửa ngày thấy Tống Hải không nói gì, liền tò mò hỏi, "Lão Tống, đêm nay đi thư giãn cũng với bọn tôi."

"Các ông đi đi, con gái tôi muốn tới đón tôi về nhà, nhà có đứa con, nhiều ngày không được gặp tôi, trong lòng nó nhất định nhớ thương tôi." Tống Hải bất đắc dĩ cười, "Tôi chỉ có một đứa con gái, không nỡ làm cho con bé thương tâm."


"Vẫn là con gái lão Tống hiếu thuận, xuất ngoại chưa được nửa tháng, đã trông mong đến đón." Lão tổng họ Vương vừa hâm mộ vừa ghen tị, "Con gái đúng là tri kỷ, nào giống tiểu tử thúi nhà tôi, không có một ngày là bớt lo."

Rất nhanh đề tài của những người thành công này chuyển sang đề tài con cái, trò chơi 'Khoe khoang' con cái bắt đầu. Tống Hải đối với chuyện này không có quan điểm gì, chỉ là trong lòng âm thầm đắc ý, con gái ngoan của ông có thể tiêu diệt toàn bộ.

Nhưng ông đi ra khỏi sân bay, loại tâm tình đắc ý này, sau khi nhìn thấy nam nhân bên cạnh con gái, nhất thời như bóng bay bị chọc thủng, biến mất vô tung vô ảnh.

"Ba" Nhan Khê nhìn thấy Tống Hải đi ra, duỗi tay vẫy về phía ông, "Con ở đây."

Ánh mắt Tống Hải xẹt qua con gái, nhưng lại chiếu trên người nam nhân trẻ tuổi đứng bên cạnh. Người con trai này ông biết, cách đây không lâu ông còn đang ôm đùi, nhị thiếu gia Nguyên gia, ông chủ Ân Thái - Nguyên Dịch.
Mặc dù con gái đứng cạnh người con trai này, không có bất kỳ cử chỉ quá thân mật nào, nhưng Tống Hải chỉ liếc mắt đã nhận ra có điều gì đó không ổn.

Nguyên Dịch có ý đồ với con gái mình.

Xoay người cùng đồng nghiệp lãnh đạo đoàn khảo sát tạm biệt, mọi người thấy Tống Hải không nói dối, con gái ông quả thật đến đón, cho nên mọi người nói đùa vài câu, cũng không có lôi kéo ông đi tụ tập uống rượu.

Đi vài bước, một lão tổng trong đó mới nói: "Các ông có cảm thấy, người trẻ tuổi bên cạnh con gái Tống tổng có chút quen mắt không?"

"Hình như là có chút quen mắt." Vương tổng quay đầu lại nhìn vài lần, híp mắt nói, "Hình như là nhị thiếu Nguyên gia."

"Nguyên gia nào?"

"Đế Đô chúng ta còn có Nguyên gia nào?"

Mấy vị lão tổng lúc này mới phản ứng lại, âm thầm ở trong lòng mắng một câu, lão Tống hồ ly này, không tiếng động leo lên chiếc thuyền lớn của Nguyên gia, khó trách đoạn thời gian trước có thể bắt được hạng mục hợp tác với Ân Thái.
"Ba" Nhan Khê kéo cánh tay Tống Hải lại, "Con và Nguyên Dịch đã đặt bàn ở khách sạn rồi, đón gió tẩy trần cho ba."

Tống Hải cười nhìn về phía Nguyên Dịch: "Nguyên tổng quá khách khí, sao có thể để cho ngài hao tâm tổn phí được chứ. Tôi đã già rồi, cũng không chú ý đến những cảnh đẹp đó, ăn ở bên ngoài không bằng về nhà ăn mì."

"Vậy cũng được." Nhan Khê khom lưng cướp vali trong tay Tống Hải, nhét vào tay Nguyên Dịch, "Trở về nhà, con làm cho ba ăn."

"Hai ba con chúng ta ăn mì, Nguyên tổng đi theo chúng ta sẽ chịu uỷ khuất." Tống Hải muốn cướp vali của mình trở về: "Nguyên tổng vẫn nên mời về đi."

"Để cho anh ấy xách đi ba." Nhan Khê nắm lấy cánh tay Tống Hải lắc lắc, "Anh ấy còn trẻ, rất khoẻ."

Nguyên Dịch gật đầu: "Bác trai, con ăn cơm không kén."

Tống Hải: thật ra tôi không quan tâm cậu ăn cơm có kén hay không.
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản truyenlol.com @SupLoViBacHa)

Lúc lên xe, ba người ngồi ở ghế sau, Nhan Khê ngồi ở giữa, Tống Hải cũng Nguyên Dịch ngồi hai bên, bầu không khí giữa hai người đàn ông nghiêm túc không thể tả.

Nhan Khê cũng mặc kệ bọn họ, tự mình lấy một hộp sữa chua trong tủ lạnh nhỏ uống, món ăn lúc trưa có chút mặn.

Nhìn hành động quen thuộc của con gái đối với chiếc xe này, trong lòng Tống Hải giống như nước sông vỡ đê, phức tạp khó tả. Trong đầu có vô số suy nghĩ, nhưng nhìn bộ dáng thoải mái tự tại của con gái, ông chung quy cũng không nói ra những lời làm cho người ta khó xử.

Nguyên Dịch từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ lo lắng qua chuyện lấy lòng trưởng bối, hôm nay lần đầu tiên phá lệ, trước khi đến đã nghĩ kỹ các loại lời nói, lúc này là một câu cũng nói không nên lời.
"Bác trai" Trong xe yên tĩnh, Nguyên Dịch mở miệng, "Công tác khảo sát ở nước ngoài, tiến triển thuận lợi không ạ?"

Tống Hải trầm mặc hai giây, mở miệng trả lời: "Cũng không tệ lắm, một số ngành công nghiệp có rất nhiều không gian hợp tác, nhưng mà một số điều kiện vẫn chưa chín muồi, mọi người đều lo lắng có nguy cơ. Tôi đã ngoài 50 tuổi, chỉ muốn an an ổn ổn bảo vệ gia nghiệp, tích góp tài sản cho Nhan Nhan, loại đầu tư mạo hiểm này, tôi không có can đảm thử."

Tống Hải biết rõ năng lực của mình, ông chưa bao giờ thích mạo hiểm, thừa nhận mình là người thủ thành tư tưởng, cũng không phải là chuyện quá mất mặt: "Tương lai thuộc về lớp trẻ, tầm nhìn của tôi đã không theo kịp thời đại, lần này xuất ngoại, chỉ có thể nói là đi ra ngoài mở rộng kiến thức."
Nguyên Dịch phát hiện Tống Hải và ba hắn hoàn toàn trái ngược, lúc ba hắn còn trẻ, làm việc thập phần tùy ý, hiện tại Trường Phong tuy rằng đã do anh trai quản lý, nhưng ba hắn vẫn thường xuyên bất mãn với quyết định của anh trai, mãi đến sau này anh trai nổi giận, hai ba con bộc phát ra mâu thuẫn lớn, tình hình bây giờ cũng đã cải thiện hơn rất nhiều.

Nhưng trong lòng ba hắn luôn tồn tại loại du͙ƈ vọиɠ khó khống chế này, đã khác sâu vào xương cốt, trên thực tế cũng không có bao nhiêu tốt.

"Bác trai khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, lập ra công ty lớn như vậy, rất nhiều người phi ngựa cũng không theo kịp" Nguyên Dịch khen ngợi Tống Hải, "Bác quá khiêm tốn."

"Chuyện đã lâu rồi, ai mà không dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng." Tống Hải cười, "Khởi nghiệp không có gì đặc biệt, gia tộc truyền thừa hơn trăm năm như nhà cậu, mới thật sự tài giỏi. Loại nhà giàu mới nổi như chúng tôi, cùng Nguyên gia các cậu, hoàn toàn không thể so sánh được."
Nhan Khê uống xong một chai sữa chua, bắt đầu mở chocolate ra ăn, giống như nghe không hiểu cuộc đối thoại giữa hai người đàn ông này.

"Đều là công lao của tổ tiên." Nguyên Dịch bỏ chai sữa chua rỗng vào trong túi rác bên cạnh, lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho Nhan Khê, tiếp tục nói chuyện với Tống Hải, "Ân Thái là sản nghiệp của con, tự mình quản lý công ty, mới biết khởi nghiệp không dễ dàng. Nhưng dựa vào chính mình, so với việc ăn cơm mềm của gia tộc cảm thấy bản thân càng có bản lĩnh hơn."

Trên mặt Tống Hải rốt cục lộ ra một tia ý cười: "Lời này nói đúng, dựa vào chính mình mới là bản lĩnh thật sự, cũng có thể làm chủ chính mình."

Ông tuy rằng cùng thế gia hào môn tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng lòng kiêu ngạo trong lòng hào môn ông hiểu rõ, cho nên thấy con gái cùng Nguyên Dịch có quan hệ, suy nghĩ đầu tiên của ông chính là con gái mình liệu có chịu ủy khuất hay không. Con trai của đồng nghiệp trong ngành kết hôn với một nữ diễn viên, nữ diễn viên đó nhìn thì như được gả cho con trai nhà giàu, nhưng trên thực tế không được ba mẹ nhà trai vừa mắt, cuộc sống cũng không mấy tốt đẹp.
Nhà bọn họ tuy rằng cũng có tiền, nhưng so với Nguyên gia khác biệt quá lớn, nếu Nguyên Dịch không tự mình làm chủ được, con gái cho dù có thể gả vào cửa, cuộc sống cũng sẽ không thoải mái. Bất quá Nguyên Dịch này là một người trẻ tuổi có lý tưởng, so với những phú nhị đại ăn bám vào ba mẹ, mọi chuyện đều không tự chủ được.

Xe chạy vào biệt thự Tống gia, lúc xuống xe, Nhan Khê mới biết được Nguyên Dịch rốt cuộc mua bao nhiêu thứ.

Đầy quà tặng trong xe, người không biết còn tưởng rằng nhà bọn họ chuẩn bị mở siêu thị cơ đấy.

"Con không biết bác trai thích gì, có mua chút quà gặp mặt, hy vọng bác trai không ghét bỏ." Nguyên Dịch cùng tài xế lấy hộp quà lớn nhỏ từ khoang sau ra, bày đầy đất.

Điều này làm cho Tống Hải không khỏi nhớ tới năm đó gặp ba mẹ vợ mình, khi đó trong túi ông không có nhiều tiền, nhưng ông vẫn lo lắng ba mẹ vợ đối với ông không hài lòng, cho nên nghe nói trên thị trường có đồ gì có thể lấy lòng trưởng bối, đều mua về.
Hơn 20 năm trôi qua, người thấp thỏm bất an năm đó, từ ông biến thành tiểu tử thúi đang theo đuổi con gái của mình.

Ông không hiếm lạ gì đống quà tặng, nhưng lại hiếm lạ phần tâm ý thận trọng này.

Đàn ông chỉ khi quan tâm đến một người phụ nữ, sẽ vắt óc để lấy lòng trưởng bối của phụ nữ đó. Bởi vì tình yêu, sợ người lớn tuổi không thích, bởi vì sợ hãi, vì vậy mà thấp thỏm bất an.

"Đến thì đến, mua nhiều đồ như vậy làm gì?" Tống Hải thấy đồ thật sự quá nhiều, Nguyên Dịch cùng tài xế xách cũng không hết, khom lưng xách mấy hộp lớn đi tới phía trước, "Vào nhà đi."

(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa...tt.tp.ad @SupLoViBacHa)

Nhan Khê thấy hai tay Nguyên Dịch treo đầy đồ đạc, chậm chạp đi, vụиɠ ŧяộʍ lùi phía sau hai bước, muốn giúp anh xách.
"Không cần, chỉ có một chút đồ, làm đàn ông sao có thể để cho phụ nữ thay mình làm được chứ." Nguyên Dịch không để Nhan Khê đến giúp, "Em còn mang giày cao gót, đi lại không tiện."

Nhan Khê tựa tiếu phi tiếu nhìn anh, nếu mặt anh không đỏ như vậy, gân xanh không xuất hiện, lời này đại khái càng có sức thuyết phục.

Nhan Khê không cũng không kiên trì muốn giúp, lúc này cô quá mức giúp đỡ Nguyên Dịch, ba cô sẽ khó chịu.

Bốn người vào cửa, Nhan Khê mời tài xế ở lại ăn cơm, tài xế từ chối rồi vội vàng rời đi. Lúc này nếu hắn còn ở lại, đại khái là muốn thất nghiệp.

"Ba, ba cùng Nguyên tiểu nhị ngồi một lát, con đi nấu mì." Nhan Khê nấu ăn cũng bình thường, nhưng kỹ thuật nấu mì cũng không tệ lắm.

"Bác trai, con đi giúp cô ấy một tay." Nguyên Dịch đưa điều khiển từ xa cho Tống Hải, đứng dậy đi theo Nhan Khê vào phòng bếp.
Tống Hải nhìn bóng lưng anh, bật TV lên, lực chú ý lại bay đến cửa phòng bếp.

"Anh đi theo vào làm gì?" Nhan Khê thấy Nguyên Dịch tiến vào, cười nói: "Anh biết nấu sao?"

"Không biết" Nguyên Dịch đỏ mặt quay đầu, "Anh là một đại nam nhân, cũng không thể để cho em một mình bận rộn làm việc, bản thân lại đi xem TV."

Bị lời này của anh chọc cười, Nhan Khê nhét cho anh một nắm hành lá nhỏ, mấy tép tỏi: "Vậy anh giúp em đem mấy cái này xử lý đi."

Nhận hành lá còn dính bùn đất, Nguyên Dịch thấy Nhan Khê cúi đầu rửa nồi, lén lút lấy điện thoại di động ra, bắt đầu tìm kiếm trên mạng, xử lý hành lá và tỏi dùng để làm mì như thế nào.

Cảm ơn chị Google vạn năng, để cho Nguyên nhị thiếu đến ngũ cốc cũng không phân biệt được, biết cách xử lý mấy thứ này.

"Nói đi cũng phải nói lại, các đại nam nhân không phải hay nói bản thân không thể xuống bếp sao?" Nhan Khê lau khô nước trên tay, bật bếp nấu nước, "Đại nam nhân như anh vào phòng bếp, còn coi là đại nam nhân cái gì."
"Đó là đại nam nhân gì vậy chứ." Nguyên Dịch bị Nhan Khê chọc thủng tâm tư, có chút lúng túng nói, "Đã là thời đại nào rồi, còn có cái tư tưởng phong kiến đó nữa."

"Ồ"

"Ồ cái gì?" Nguyên Dịch cảm thấy mặt mũi mình có chút khó chịu.

"Chính là biết rồi." Nhan Khê quay đầu cười tươi với anh, "Anh là đại nam nhân thời đại mới."

Nguyên Dịch hừ một tiếng: "Biết là tốt rồi, có đại nam nhân như anh đuổi theo em, em cũng đừng coi trọng những người đàn ông khác." Nhất là loại tiểu nhân dối trá như Tống Triều.

Nhan Khê khẽ cười ra tiếng, thấy Nguyên Dịch vụng về ngồi xổm bên cạnh thùng rác lột vỏ, vóc người cao 1m80, vụng về thật đáng yêu.

Nước còn chưa sôi, Nhan Khê bắt đầu rửa rau rửa thịt. Lúc thái rau, Nguyên Dịch thấy Nhan Khê cầm dao lóe sáng, lên rồi lại xuống, ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ cô không cẩn thận, liền cắt trúng ngón tay trắng nõn mềm mại.
Ngón tay cô nhỏ như vậy mềm mại như vậy, một dao chém xuống có thể bị mất hết hay không?

Mắt thấy Nhan Khê rốt cục cắt thịt thái rau xong xuôi, Nguyên Dịch rốt cục thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục cúi đầu bóc tỏi. Mấy tép tỏi, mấy nhánh hành lá, anh phế đi không ít thời gian, nhưng xử lý rất sạch sẽ, ngay cả những đốm đen nhỏ trên tép tỏi cũng bị anh cạo hết.

"Thật sạch sẽ." Nhan Khê tiếp nhận tỏi, khen Nguyên Dịch một câu.

Nguyên Dịch hừ nhẹ một tiếng: "Chuyện nhỏ như vậy, có cái gì khó khăn."

Nhan Khê cắt một nửa hành lá bị bẻ gãy, cười tủm tỉm gật đầu, "Ừm."

Xào xong hai món, nước sôi, Nhan Khê bắt đầu nấu. Nguyên Dịch thấy động tác thuần thục của cô, giống như đã làm vô số lần.

Sau khi mì ra khỏi nồi, Nguyên Dịch thấy cô muốn bưng mì, vội vàng nói: "Em đừng nhúc nhích, anh làm."
Nói xong liền đưa tay bưng bát mì, nhất thời đụng vào bát, ngón trỏ bị nóng đến đỏ bừng.

"A!" Nhan Khê kéo tay anh xuống dưới bồn dùng nước lạnh rửa sạch, thấy ngón tay anh chỉ hơi đỏ lên, mới thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu thổi ngón trỏ anh, "Phải đeo găng tay cách nhiệt rồi mới bưng lên."

Trước mặt bạn gái biểu hiện thất bại, tâm tình Nguyên Dịch có chút sa sút, bất quá thấy Nhan Khê lo lắng cho mình, anh đột nhiên cảm thấy, bỏng thêm hai cái nữa cũng đáng giá.

Nghe được động tĩnh phòng bếp, Tống Hải chuẩn bị tiến vào nhìn một cái, đi tới cửa lại không đi vào.

Ông lau mặt một cái, có chút nhận mệnh ngồi trở lại sô pha.

Mặt, cũng không thể để quá lâu, sẽ không dễ nhìn!

...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi