ĐỪNG VỜ NGOAN NGOÃN

Bầu không khí trong phòng dường như đóng băng trong giây lát.

Tả Đào hốt hoảng mà đứng dậy, mãi đến khi tận mắt nhìn thấy Tống Thời Hàn ngồi xuống vị trí của cậu, mới ý thức được trái tim của mình đã bắt đầu không chịu khống chế đập nhanh.

Cậu thật sự bị hành vi của Tống Thời Hàn chọc trúng.

Mẹ nó, sao trên thế giới này lại có một nam nhân ngầu như vậy?!

Rõ ràng trên mặt không có biểu tình gì, ngay cả lúc nói chuyện cũng bình bình đạm đạm. Nhưng dù vậy, chỉ cần một động tác bình thường như đứng lên ngồi xuống thôi, cũng đã khiến da đầu người khác tê dại. 

Trong lòng cậu như có mười mấy tiểu tinh linh đang cầm tay, điên cuồng vì Tống Thời Hàn đánh call. Nếu đây là thế giới anime, cậu cảm thấy giờ phút này trên đầu mình nhất định có hiệu ứng nở hoa.

Tận dụng nguồn năng lượng ngọt ngào này, cậu ôm bình nước gừng uống một ngụm cũng không còn thấy đau khổ như lúc trước nữa. 

"A, sao giờ em vẫn còn uống cái thứ này?"

Vương Thu thấy cậu một ngụm rồi một ngụm, biểu tình có chút vặn vẹo: "Em không cảm thấy khó uống sao?"

"Cũng được." Tả Đào nói: "Anh Khương nói uống vào sẽ hồi phục rất nhanh, các anh không phải cũng uống sao?"

Vương Thu: "...... Ai nói với em rằng bọn anh đã uống thứ này?"

Tả Đào: "Anh Khương ạ. Anh ấy nói chính vì mấy anh uống thứ này cho nên ngày hôm sau mới có thể tung tăng nhảy nhót."

"Thế mà em cũng tin?!" Vương Thu nghẹn cười, nhanh chóng liền nhìn Khương Minh, mới hạ giọng nói: "Bọn anh mới không uống, đều trộm đổ đi."

Tả Đào: "......"

Lại quay đầu nhìn Tư Tranh và Cat, tuy rằng hai người không nói gì, nhưng biểu tình trên mặt rõ ràng là cam chịu.

Bên kia Tống Thời Hàn trực tiếp dùng tài khoản của Tả Đào, đầu tiên là tháo đồng hồ xuống, ngón tay thon dài gõ thử lên bàn phím vài cái.

Phát hiện anh hình như có chút nhíu mày, Tả Đào vặn nắp chén, hỏi: "Đội trưởng, có cần em lên lầu lấy thiết bị của anh xuống không?"

Phòng huấn luyện của đội một đương nhiên không có khả năng dùng để cho bọn họ solo, huống hồ vị trí cũng không đủ. Cho nên Khương Minh tạm thời dẫn bọn hắn xuống một phòng huấn luyện khác ở dưới lầu, không gian tương đối rộng mở, vị trí cũng nhiều, chỉ là từ khi xây xong căn cứ thì chưa kịp sử dụng qua, bàn phím vẫn là kiểu cơ bản lắp ráp với máy, tuy rằng cũng không kém, nhưng so với bàn phím định chế thì có chênh lệch không nhỏ.

Mặc dù Tả Đào mới đánh chuyên nghiệp, nhưng cậu cũng biết mỗi một tuyển thủ bởi vì thói quen cá nhân mà thường có một bộ thiết bị khác nhau, đặc biệt là bàn phím, có người thích dùng màu xanh có người lại thích dùng đen, nói chung rất nhiều chuyện cần chú ý. 

Giống như Tống Thời Hàn, từ khi Tả Đào xem phát sóng trực tiếp của anh đến hôm nay, anh vẫn luôn dùng bàn phím đặc chế, nhiều năm qua vẫn luôn không thay đổi. 

"Không cần, em ngồi bên cạnh nghỉ ngơi đi." Tống Thời Hàn tùy ý dựa vào trên ghế, tay phải lại đặt ở trên chuột sau, nhìn về phía bàn máy tính đối diện nói: "Cậu chọn anh hùng đi."

"Không phải......"

Cậu Bản Tấc kia vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần: "Tống đội trưởng, anh đánh với em sao?"

Tống Thời Hàn ngữ khí nhàn nhạt: "Có vấn đề sao?"

Bản Tấc có chút hoảng loạn: "Tống đội trưởng, em không có ý tứ không phục anh." Hắn thật sự chỉ nghĩ tìm Tả Đào đấu một trận, vội giải thích: "Chúng em chỉ là không phục Pink, không liên quan tới anh."

Tống Thời Hàn: "Em ấy là phụ trợ, cậu không phục em ấy cái gì?" Anh bình tĩnh nói, ngón tay gõ bàn hai cái, như là ám chỉ: "Hay là, tất cả đội 2 mấy người đều muốn chuyển sang chơi hỗ trợ?"

Bản Tấc há miệng thở d/ốc, không đáp lời.

Sau một lúc lâu, mới cắn răng đáp lại: "Không muốn đổi."

Tống Thời Hàn " ừ " một tiếng.

Vương Thu ở phía sau nhìn đến đây mới phản ứng lại: "Không phải, chẳng lẽ tất cả các người muốn một người tiếp một người tìm Pink 1 đấu 1 sao?" Trong giọng điệu của hắn không che giấu nổi sự khó tin: "Hỗ trợ không phục tôi có thể hiểu, nhưng các cậu chơi vị trí khác thì xem náo nhiệt cái gì?"

"Cũng có lý, hẳn là bởi vì mấy người thấy hỗ trợ của chúng tôi tính tình tốt, cho nên cứ vậy khi dễ người đúng không?" Tuy rằng trong giọng nói vẫn mang theo một tia ý cười, nhưng ánh mắt đã lạnh xuống, xắn tay áo lên: "Tôi là pháp sư đi đường giữa, trong mấy người ai đi đường giữa?"

Hắn một bên nói, vừa kéo ghế dựa ra: "Người đi đường trên và người đi rừng ở cùng nhau đi, vừa lúc hôm nay chúng ta đều ở đây."

Chu Xuyên Dật thấy bộ dạng hắn e sợ thiên hạ không loạn, theo bản năng quay đầu nhìn Khương Minh: "Anh Khương, này......"

Còn chưa nói xong, Tư Tranh và Cat đã một trước một sau ngồi xuống ghế dựa, bắt đầu thử bàn phím.

Khương Minh chỉ khoanh tay đứng phía sau, không nói một lời, như thể hắn cũng đồng ý với hành vi của các thành viên trong nhóm..

Tuy rằng có chút chết lặng, nhưng không giải thích được tại sao, trong lòng hắn cảm thấy có chút vui mừng. Wildfire thành lập chưa lâu, điều kiện của mấy thành viên đội một tuy rằng không tồi, nhưng việc đội ngũ phối hợp và ăn ý ngầm vẫn còn có chút kém.

Mà mọi người đều biết, cách tốt nhất để nuôi dưỡng ăn ý không gì khác hơn là tình cảm đồng đội, nếu các thành viên trong cùng một đội có tình cảm cá nhân tốt thì sự hiểu biết ngầm chắc chắn sẽ không tệ.

Hắn là thật sự không nghĩ tới, tại chuyện này của Tả Đào, mọi người đều sẽ không chút do dự làm đưa ra lựa chọn.

"Anh Khương." Chu Xuyên Dật nói: "Như vậy không tốt lắm đâu?"

Khương Minh: "Có gì không tốt, không phải rất tốt sao?" Hắn lộ ra nụ cười chuyên nghiệp, xua tay: "Tùy bọn nhỏ đi. Bọn họ muốn solo liền solo, cũng không mất nhiều thời gian."

Chu Xuyên Dật: "......"

Chưa đầy năm phút, trận solo này coi như kết thúc. Kết quả không ngoài ý muốn, mấy người đội một đều nhẹ nhàng bắt lấy thắng lợi.

Đặc biệt là Tống Thời Hàn.

Với tư cách là cựu vô địch cá nhân thế giới, trong một trận đấu solo, anh đã trực tiếp bùng nổ với những thao tác đáng kinh ngạc. Từ khi gặp nhau ở đường giữa cho đến khi hoàn toàn hạ gục, từ đầu tới đuôi chỉ mất 2,5 giây, hoàn mỹ suy diễn cái gì gọi là đối mặt tức chết.

Thời gian trò chơi nhanh hơn nhiều so với Tả Đào và Tiểu Đinh vừa rồi.

Tả Đào âm thầm tính toán trong lòng một chút.

Phải mất ba giây để giết một con quái vật hoang dã trong bụi cỏ, cho nên, Bản Tấc cư nhiên còn không bằng một con quái cấp thấp.

Khi rời khỏi phòng huấn luyện, sắc mặt của các thành viên đội thứ hai không được tốt lắm.

"Ai da, không có việc gì." Khương Minh giống như phụ huynh của một đám học sinh mới vào lớp một, đứng ở cửa phòng huấn luyện, trên mặt không tự chủ được nở nụ cười, xua tay: "Trở về ôn bài đi, lại tăng mạnh huấn luyện, thao tác và ý thức sẽ chậm rãi nâng cao."

"Anh Khương giống như con công đang xòe đuôi ghê."

Mọi người đánh xong liền đi lên lầu, Vương Thu quay đầu lại nhìn thoáng qua Chu Xuyên Dật đang nói chuyện với Khương Minh, chép chép miệng.

Tả Đào thì lại nhắm mắt nhắm mũi theo đuôi Tống Thời Hàn, giờ phút này tâm tình liên tục rơi vào trạng thái phấn chấn.

"Đội trưởng, vừa mới rồi thật lợi hại!" Tả Đào khoa tay múa chân: "2.5 giây, cư nhiên chỉ dùng 2.5 giây, này cũng quá mạnh rồi!"

Vương Thu: "Quả đào, em có ý gì. Chỉ khen mình đội trưởng, vậy chúng ta không mạnh sao?"

"Mạnh." Tả Đào giơ ngón tay cái lên: "Mọi người đều mạnh!"

Tống Thời Hàn đẩy cửa kính ra, ngồi xuống chỗ của mình, vươn tay xoa xoa trán, ngước mắt liếc nhìn Tả Đào đang đi theo vào: "Như thế nào còn mang?"

Tả Đào lại mang cái khẩu trang đeo lúc phỏng vấn, chỉ chừa một đôi mắt lộ ra bên ngoài, vừa nhìn liền thấy tuổi càng nhỏ hơn.

Tả Đào ngồi xuống ghế dựa của mình: "Em bị cảm, sợ lây bệnh cho các anh."

Tống Thời Hàn không có phản ứng lại câu nói này, mà nghĩ tới cái gì, cười nửa miệng: "Không né tôi?"

Từ khu cuộc phỏng vấn kết thúc, anh liền nhận thấy được đứa nhỏ này luôn tránh né mình. Cho dù là đi một đường, vẫn phải có một vài người ở giữa.

Tống Thời Hàn gần như có thể đoán được Tả Đào là bởi vì nhưng lời cuối cùng của Ngô Thủy Ba, nhưng anh không nghĩ rằng Tả Đào sẽ để ý đến loại trình độ này.

Bất quá có thể lý giải, dưới tình huống bình thường, giống với những nam sinh khác đều sẽ không quá thích có những đề tài bong bóng hồng với người đồng giới.

"A?" Ý cười trên mặt Tả Đào cứng đờ, có chút chột dạ: "Không...... Không trốn ạ."

Tống Thời Hàn chỉ nhìn Tả Đào thật sâu một cái.

"Tả Đào, đừng quá lo lắng bởi những lời bình luận của thế giới bên ngoài." Tống Thời Hàn thu hồi ánh mắt, bật máy tính và nói: "Sau khi video hôm nay được phát hành, khẳng định sẽ có những ngôn luận khác nhau, nếu em cảm thấy bối rối, có thể nới với anh Khương, đến lúc đó sẽ có xã giao xử lý."

"Không sao đâu, em không quan tâm!"

Tả Đào theo bản năng lắc đầu, lại cảm thấy phản ứng của mình hình như không đủ rụt rè, lại bù thêm một câu: "A, ý của em là, cũng không phải vấn đề gì lớn, không cần tìm xã giao lại lãng phí tiền."

Cậu mặt không đổi sắc mà đem Đinh Lỗi ra lợi dụng: "Lúc em học cấp 3 có một người bạn rất thân, cả 2 đứa bọn em suốt ngày bị lôi kéo CP, em sắp thành thói quen rồi."

Sau khi huấn luyện buổi tối kết thúc, Khương Minh liền để bọn họ trở về sớm một chút nghỉ ngơi, 7 giờ sáng ngày mai phải tập hợp ở dưới lầu, trực tiếp xuất phát tới nơi thi đấu.

Tả Đào thấy mệt vô cùng, liền đi tắm nước ấm rồi nằm xuống giường.

Đương nhiên, mệt thì mệt, nhưng để ngủ ngay lập tức thì không có khả năng, làm một người trẻ tuổi của thời đại mới, trước 11 giờ mà đi ngủ đều là không có linh hồn.

Cho nên cậu đi lướt điện thoại.

Hot search Weibo hôm nay đều là những từ liên quan đến giải đấu ngày mai. Tả Đào lướt một hồi mới từ đông đảo các từ tìm kiếm thấy được một cái tên quen thuộc. 

# Wildfire VS Súng Máy #

Nhớ tới Ngô Thủy Ba nói rằng hắn sẽ cắt một số tài liệu đưa lên Weibo, cậu liền theo bản năng ấn vào, định tìm hình ảnh Tống Thời Hàn trong lúc phỏng vấn.

Video đã chỉnh sửa không dài, tổng cộng chỉ có hơn ba phút, mỗi người đều có một đoạn ngắn, Tả Đào tập trung điên cuồng chụp màn hình có Tống Thời Hàn.

Đoạn video nhanh chóng kết thúc, khi màn hình phỏng vấn hoàn toàn chìm vào bóng tối, thời gian vẫn còn khoảng 20 giây.

Tả Đào không để ý lắm, vừa định thoát ra, trong video bỗng nhiên truyền ra một tiếng " oa ", sau đó màn hình lại sáng lên.

Một linh cảm không tốt từ tim thoát ra ——

Giây tiếp theo, cậu lại nhìn thấy khuôn mặt của mình trong video.

"Fire chính là tuyển thủ mà em đã từng rất thích. Đương nhiên, hiện tại cũng rất thích. Anh ấy rất tuyệt, cũng rất ưu tú......"

"Anh ấy không giống như những gì trên mang nói. Anh ấy không lạnh nhạt chút nào, là một ngươi rất tốt, trong lòng em anh ấy là tuyển thủ ADC giỏi nhất liên minh."

Chẳng trách Súng Máy muốn nói rằng đây là một màn tỏ tình ngọt ngào và tình cảm, lúc này dưới hiệu ứng bong bóng hồng,trong một khoảnh khắc, cậu cảm thấy mình như đang thổ lộ......

Ôi trời......

Tuy nhiên, chuyện ngoài lề vẫn chuyên kết thúc, hình ảnh lại chuyển đổi, là một tiếng  " oa " thứ hai, máy ảnh đã ghi lại cảnh cậu rời đi từ phía sau, ID Fire vô cùng bắt mắt nằm ở phía sau đồng phục. 

Mà cậu thì đang hướng về đám người Tống Thời Hàn đi tới.

Tả Đào: "......"

Cứu mạng......

Mặt cậu gần như đỏ bừng ngay lập tức, và sau khi lăn lộn vài vòng trên chiếc giường, hai chân lại không tiếng động điên cuồng đạp. 

Rất xấu hổ, nhưng cắn lại vô cùng ngon.

Tả Đào không tiếng động hét lên vài giây, sau đó là tim đập " bang bang " ấn vào khu bình luận.

【 Hôm nay nhóc tóc hồng thật văn vẻ. 】

【Emm, chuyện ngoài lề cuối cùng, Pink vẫn liếm như mọi khi. 】

【 thực xin lỗi, chỉ có một người tôi cắn được sao? 】

【 lầu trên, tôi cũng vậy...... Tuy rằng từ đầu tới cuối Fire không có lên sân khấu, nhưng cái áo đồng phục này đã có thể thuyết minh tất cả đúng không?! 】

【 Súng Máy không hổ là Súng Máy, anh còn làm MC làm gì nữa, nhanh chạy đi quay video ngắn đi!!! 】

【 đã từng là một fan CP ngã xuống, ngàn ngàn vạn vạn fans CP lại đứng lên! 】

【 Oa? Cứu mạng, vì sao tôi lại...... Nếm được một chút ngọt ngào? 】

【 Fire của chúng ta quả nhiên có khí chất tổng công, ghép cùng với ai đều thực công a a a!! 】

【 Mọi người cắn chơi là được, đừng quá phận, không phải tất cả mọi người đều có thể tiếp thu các người cắn như vậy. Tôi nói đúng không @ Wildfire - Fire @Wildfire -Pink, khi nào hai người mới đi nhận giấy kết hôn? 】

【 Đây không gọi là yêu thì gọi là cái gì!!! 】

【 Mượn lầu để tuyên truyền chuyện đồng nhân mới nhất của tôi, một câu tóm tắt: Băng sơn đội trưởng và tiểu kiều thê hỗ trợ của hắn. Nhanh lên vào trang chủ của tôi / thè lưỡi cười xấu xa.jpg】

Tả Đào sửng sốt một chút, cậu đỏ mặt, do dự vài giây, nhẹ nhàng khụ một tiếng, làm bộ trượt tay ấn vào ảnh chân dung của người này, thứ đầu tiên đập vào mặt là hình ảnh một bức thư màu hồng, bên trên có vô số chữ. 

Mới nhìn hai hàng, Tả Đào đã sắp chịu không được. Cậu che khuôn mặt đang nóng lên, đặt điện thoại sang một bên, sau đó cách vài giây, lại nhịn không được click mở.

Không thể không nói, cư dân mạng năm nay thật sự dám viết, trước khi chương thứ nhất viết được nửa đường, cậu và Tống Thời Hàn đã hôn nhau ba lần. Còn tệ hơn, đặc biệt là khi mốc thời gian là ban đêm, rõ ràng không viết chứ nào quá lộ liễu nhưng bầu không khí lại khiến người ta đỏ mặt.

Tả Đào càng xem tim đập càng nhanh, cảm thấy thẹn và kí.ch thích đan chéo thành một loại hoàn toàn cảm xúc mới, cậu đang xem hăng say, thì bỗng cửa phòng bị người từ bên ngoài gõ vang.

"Ai đó ạ?"

Lặng im hai giây, Tả Đào có tật giật mình ôm điện thoại di động vào trong ngực, chậm rì rì mà xuống giường chạy tới mở cửa.

Trong nháy mắt sau khi mở cửa, cậu nhìn thấy một nhân vật chính khác trong tiểu thuyết.

Tả Đào: "......"

Cảm giác chột dạ càng thêm mãnh liệt là chuyện như thế nào?

"Anh Khương kêu tôi đưa thuốc đến cho em, em ăn xong rồi hãy ngủ tiếp......" Tống Thời Hàn còn mặc bộ quần áo ban ngày, đang định tiếp tục nói thì phát hiện Tả Đào đỏ mặt có gì đó không đúng, vì vậy anh nhíu mày: "Sao mặt em đỏ vậy, lại phát sốt sao?"

Nói xong, anh giơ tay thử nhiệt độ trên trán Tả Đào.

Tả Đào theo bản năng lui về phía sau, trong đầu còn đang hiện lên những chữ trên Weibo, cậu càng nắm chặt điện thoại hơn: "Không...... Em chỉ là, có chút nóng!"

Tống Thời Hàn hơi nhướng mày, sau khi nhìn Tả Đào từ trên xuống dưới, anh lại nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động mà cậu đang ôm chặt trong tay.

"Em đang xem cái gì?" Anh hỏi.

Tả Đào ánh mắt mơ hồ, miễn cưỡng liếc nhìn Tống Thời Hàn, rồi lại theo bản năng cúi đầu nhìn mũi chân: "Không có gì, chỉ...... Tùy tiện nhìn một chút."

"Tùy tiện nhìn?"

Tống Thời Hàn nhìn thiếu niên mặt đỏ bừng trước mặt, cảm thấy thú vị, ánh mắt dời xuống một chút.

Tả Đào cố gắng trấn định: "Dạ."

Tống Thời Hàn thấy cậu luống cuống đến phát hoảng, cũng không tiếp tục nói gì nữa, đem mấy cái hộp thuốc đưa qua: "Thời gian không còn sớm, uống thuốc xong rồi nghỉ ngơi sớm một chút."

Tả Đào thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Được đội trưởng."

Tống Thời Hàn đáp ứng rồi một tiếng, đang định rời đi thì nghe thấy tiếng thở dài nhợt nhạt phía sau, bước chân hơi dừng, lại xoay người:

"Tả Đào."

"Dạ?" Tả Đào đang cúi đầu nhìn hộp thuốc Tống Thời Hàn vừa mới đưa, có chút khó hiểu ngẩng đầu: "Làm sao vậy?"

Tống Thời Hàn nhìn cậu thật sâu một cái, cong môi: "Thân thể của em còn chưa có khỏe, tiết chế một chút."

Giống như sét đánh giữa trời quang, Tả Đào hoá thạch tại chỗ, hiểu được ý ngoài lời của Tống Thời Hàn, nhiệt độ trên mặt thật vất vả mới hạ xuống lại lần nữa tăng lên, cậu há miệng thở dốc, giọng như muỗi kêu: "Không phải, em không có......"

Mẹ nó!!

Truyện người lớn chết tiệt, trả lại trong sạch của ông đây!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi