ĐỪNG VỜ NGOAN NGOÃN

Còn chưa ước định tốt thời gian, hơn nữa người ở hai bên vẫn chưa có mặt đầy đủ, Star chỉ đơn giản mở một phòng tùy chỉnh, rồi kéo Tả Đào vào phòng.

Star: "Đánh chữ quá phiền toái, chúng ta vẫn là dùng giọng nói đi."

Tả Đào dùng sự im lặng để bày tỏ sự nghi ngờ của mình.

"Làm gì, đừng có bơ người ta vậy chứ." Star ở bên kia giọng cười hì hì: "Mấy lời vừa rồi tôi chỉ nói cho vui thôi, cũng không phải có ý nói cậu không tốt."

Tả Đào " ừ " một tiếng: "Anh không có phát sóng trực tiếp đó chứ?"

"Yên tâm, không mở."

Star nói: "Khi huấn luyện viên của các cậu gọi điện cho huấn luyện viên của chúng tôi, anh ta nói rằng nếu bên chúng tôi phát sóng trực tiếp mà không nói một lời nào, thì sau này anh ta sẽ không hẹn gặp chúng tôi huấn luyện nữa. Đã nói đến mức đó rồi thì ai dám phát nữa."

Nói tới đây, hắn còn nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Mấy ngày nay đều vội vàng chuyện thi đấu, tôi vẫn luôn không phát sóng, còn rất nhớ các bạn fan nhỏ của tôi."

Trong game ngoại trừ giết người này mấy lần, Tả Đào cùng Star cơ bản không có tương tác gì, cậu cũng không chủ động tìm đề tài tán gẫu, bình thường đều là Star ở đối diện nói, còn cậu thì sẽ thường thường đáp lại vài tiếng.

Star: "Nói trở về, trận đấu tiếp theo của các cậu sẽ đấu với với FG, phải không?"

Tả Đào: "Ừ, đúng."

Ngoại trừ ván đầu tiên được quyết định bằng bốc thăm, các ván tiếp theo được ghép ngẫu nhiên theo hệ thống. Lịch thi đấu đã được chốt vào đêm qua, trận đấu tiếp theo bọn họ sẽ phải đối đấu trực tiếp với FG. Nếu thắng mà nói, bọn họ có hai trận thắng liên tiếp được cộng vào thành tích, đồng thời có thể lọt vào top 5 mà không gặp bất kỳ sự cố nào, nếu thua sẽ phải tiếp tục ván tiếp theo.

Star còn đang cảm thán: "FG thực sự rất khó chơi. Chúng tôi đã gặp họ ở ván đầu tiên. Họ đã tiến bộ rất nhiều so với lần trước, các cậu nên chú ý nhiều hơn."

Tả Đào lúc này đang nghiên cứu phù văn và thiên phú, bởi vì là tài khoản của Tống Thời Hàn, cậu không dám tùy tiện sửa chữa, đang cân nhắc xem có nên gửi tin nhắn cho Tống Thời Hàn để hỏi hay không.

Nghe được Star nói như vậy, cậu tùy ý trả lời: "Không thành vấn đề, tôi sẽ ra tay."

Star: "???"

Sau khi giọng nói im lặng một cách kỳ lạ trong khoảng mười giây, Tả Đào đột nhiên ý thức được cái gì: "...... A." Cậu nhanh chóng bổ sung thêm một câu: "Ý tôi là, đội trưởng của chúng tôi sẽ ra tay."

"À à, nhóc làm tôi sợ muốn chết, tôi còn định nói nhóc lấy tự tin đâu ra vậy nữa chứ."

May mắn thay, Star không nghi ngờ gì, thậm chí nghe Tả Đào nói như vậy, hắn còn không có nhịn được cười một tiếng, nói: "Pink, nhóc đối với Hàn Thần có phải sùng bái đến mức mù quáng quá rồi không?"

Dừng một chút, lại giải thích: "Đương nhiên, tôi không có ý nói Hàn Thần đấu không lại FG."

"Không có." Tả Đào lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: "Tôi ăn ngay nói thật, đội trưởng của chúng tôi quả thật rất lợi hại."

Vừa dứt lời, liền cảm thấy trên đầu có một bóng đen rơi xuống, Tả Đào vội vàng tháo tai nghe xuống, ngẩng đầu nhìn thấy Tống Thời Hàn đã trở lại phòng huấn luyện từ lúc nào không hay.

"Đang nói chuyện với ai vậy?"

Tống Thời Hàn ngồi xuống chỗ của Tả Đào, xoay xoay cổ tay hai cái.

Theo thói quen ngồi thẳng lưng, Tả Đào trả lời: "GGF-Star, hắn vừa mới tự ý kéo em vào phòng."

Tả Đào liền đem tai nghe treo trên cổ, Star nghe thấy âm thanh sau đó còn nhiệt tình phát lời mời: "Hàn Thần, có muốn vào tán ngẫu một chút hay không?"

Thời gian đã không còn sớm, đương nhiên mọi người không có tiếp tục tán ngẫu nữa. Sau khi rời khỏi phòng do Star lập, Tả Đào liếc mắt nhìn về phía Tống Thời Hàn, hỏi: "Đội trưởng, em có thể sửa phù văn và thiên phú của anh không?"

Tống Thời Hàn: "Không sao đâu, em cứ sửa đi."

Mười phút sau, cả hai đội bước vào trận đấu.

Mọi người cùng nhau bước ra từ nước suối, sau khi mua sắm xong trang bị, Tư Tranh nhìn hỗ trợ mặc váy loli màu hồng nhạt trên đầu mang ID " Wildfire - Fire" đi trên đường, trong lòng vẫn có chút sững sờ:

"Thành thật mà nói, tôi nghĩ cảnh này hơi kỳ lạ."

"Đúng không, tôi cũng nghĩ thế!" Vương Thu tràn đầy đồng cảm: "Bộ skin lòe loẹt này cùng ID của đội trưởng quả thực là hai loại phong cách khác nhau."

Cat cũng cười một tiếng tỏ vẻ đồng tình.

Nhưng mà đâu chỉ bọn họ cảm thấy thế, ngay cả Tả Đào cũng nhịn không được mà trầm mặc, bay giờ may là không phát sóng trực tiếp, nếu hình tượng này bị cư dân mạng phát hiện, nói không chừng lại thành một hồi tinh phong huyết vũ mới. 

Nhưng dù vậy, trong lòng cậu vẫn không khỏi trào dâng một cảm giác ngọt ngào.

Vừa định đến đây, thông báo thế giới xuất hiện ở góc dưới bên trái của trò chơi——

【 ( thế giới) GGF-Star: Cho nên, tài khoản của Hàn Thần là do Pink đang sử dụng đúng không? 】

【 ( thế giới) Wildfire -Fire: 1】

【 ( thế giới) GGF-Ding [ thượng đơn ]:?? Gì, có chuyện gì vậy, tôi bỏ lỡ cái gì sao? 】

【 ( thế giới) GGF-Star: Đinh ca, khi nào thì anh mới chịu nghiêm túc lắng nghe kỹ những lời em nói? Không phải lúc nãy em đã nói bọn họ trao đổi tài khoản rồi sao. 】

【 ( thế giới) GGF-Ding: Không phải chú mày nói nhiều đến mức anh đây không biết câu nào nên nghe câu nào không sao. 】

【 ( thế giới) GGF-Star: Trách em? / xem thường.jpg】

【 ( thế giới) Wildfire -Qiu: Đừng ồn ào, đừng ồn ào, bị chúng tôi coi là trò cười thì không hay đâu (mau ồn ào và ồn ào hơn nữa, để tôi xem chê cười.) 】

......

Thời gian cả buổi sáng sau mấy trận đấu huấn luyện nhanh chóng trôi qua. Tổng cộng ba ván, hai thắng một thua.

Sau khi ra khỏi phòng thi đấu, Tả Đào giơ tay bóp vai, mấy ngày nay cường độ luyện tập quả thực có chút cao, sau mỗi lần luyện tập vai của cậu đều có chút đau nhức.

Tống Thời Hàn dường như cũng gặp tình huống tương tự, trong ván trước, Tả Đào thấy anh hoạt động cổ vài lần trong giữa trò chơi, có thể thực sự không thoải mái, cho nên về sau đều rất ít nói.

"Xương cổ lại không thoải mái?"

Chú ý tới động tác của Tống Thời Hàn, Khương Minh đặt quyển sổ trong tay xuống, đi về phía trước, hơi nhíu mày: "Nghiêm trọng không?"

"Còn tốt." Tống Thời Hàn nói: "Có chút cứng, đợi lát nữa hoạt động một chút là được."

Tống Thời Hàn nói ra lời này rất nhẹ nhàng, nhưng Khương Minh lại giống như lâm đại địch, đã từ trong túi móc ra điện thoại di động: "Vậy cậu nghỉ ngơi đi, tôi đi liên hệ vật lý trị liệu."

Tả Đào biết rằng hầu hết các cầu thủ chuyên nghiệp đều mắc các bệnh nghề nghiệp, chẳng hạn như thoái hóa đốt sống cổ, viêm bao gân, chấn thương cơ ở vai, lưng và thắt lưng... Với việc tập luyện cường độ cao ngày qua ngày, các vấn đề sẽ ngày càng nghiêm trọng hơn.

Nhưng Tả Đào không ngờ rằng cột sống cổ của Tống Thời Hàn đã đến mức cần bác sĩ vật lý trị liệu, nhìn dáng vẻ lo lắng của Khương Minh có vẻ như vấn đề khá nghiêm trọng.

"Đội trưởng, có cần em xoa bóp trước cho anh một chút không?" Do dự một hồi, Tả Đào buông chuột xuống, giơ tay xung phong nói: "Trước đây em có ở trên mạng tra cứu kỹ thuật xoa bóp."

Vương Thu ở bên cạnh có chút tò mò hỏi: "Em vì cái gì mà tra cái này?" Hắn vui đùa hướng Tả Đào chớp mắt: "Chẳng lẽ em đã nghĩ tới sẽ có một ngày này, cho nên học trước một số kỹ năng để có thể tiếp cận thần tượng của mình?"

Tả Đào: "......"

"Không phải." Cậu bị Vương Thu nói đến nỗi lỗ tai đỏ lên, nói: "Năm cuối cấp ba nhiệm vụ học tập tương đối nặng, sau mỗi tối tiết tự học, liền sẽ cùng bạn cùng bàn hỗ trợ ấn ấn bả vai."

Vương Thu chống cằm, đầy ẩn ý nói: "Thì ra là thế ~"

Cat có chút nhìn không được mà trừng hắn một cái: "Ngươi đừng suốt ngày lấy Quả Đào ra nói giỡn."

Bệnh như thoái hoá cột sống cổ kỳ thật không cần kỹ thuật mát xa cao siêu gì, nhưng cho dù chỉ xoa xoa bóp bóp vài cái thôi cũng sẽ cảm thấy giảm bớt mệt mỏi,  vì vậy Khương Minh không chút do dự, vội vàng gật đầu nói với Tống Thời Hàn: "Fire, nếu không thì cậu cứ để Tả Đào xoa bóp trước một lúc đi?"

Kỳ thật Tống Thời Hàn không cảm thấy không phải vấn đề gì lớn, nó vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được, đợi lát nữa nghỉ ngơi một hồi là xong. Nhưng vào lúc này, khi anh ngước mắt lên và nhìn thấy vẻ mặt háo hức và tự tin của Tả Đào, anh theo bản năng dừng lại tiếng từ chối.

"Ừ." Tống Thời Hàn lên tiếng, nhìn về phía Tả Đào: "Vậy làm phiền em rồi."

Tả Đào vội vàng xua tay: "Không phiền, một chút cũng không phiền"

Đang rồi, cậu nhanh chóng đứng dậy đi tới sau lưng Tống Thời Hàn, trước đặt tay lên vai Tống Thời Hàn, mới nói: "Để anh thử sức trước, nếu nặng quá thì anh nhất định phải nói cho em biết."

Tống Thời Hàn gật đầu.

Khương Minh từ phía sau mặt đầy từ ái nhìn bọn họ sống chung hoà bình, đột nhiên nghĩ tới điều gì, lấy điện thoại di động ra: "Không được, tôi phải chụp bức ảnh này để cập nhật lên official weibo của chúng ta."

Trước đây, cấp trên luôn lo lắng về mối quan hệ giữa các tuyển thủ, thậm chí còn trực tiếp chỉ đích danh hai người ở đường dưới tương tác nhiều hơn để xóa tan định kiến ​​của cư dân mạng. Nhưng bây giờ có vẻ như những lo lắng này là hoàn toàn không cần thiết. Nhìn cái này đi, không phải ở chung rất vui vẻ sao.

Đưa những bức ảnh hàng ngày này lên mạng, chỉ cần nghĩ lại, cũng có thể tưởng tượng được sẽ có bao nhiêu người hâm mộ rung động vì nó.

"Nhưng nói như vậy, tôi thấy fan CP của hai người có dấu hiệu càng ngày càng nổi." Sau khi đăng Weibo, Khương Minh ngồi xuống ghế sô pha phía sau hai người, nói: "Để tôi tìm bên PR sẽ xử lý một chút?"

Mấy ngày trước còn không có cảm giác được, hình như chỉ sau trận khởi động đầu tiên kết thúc, chỉ sau một đêm, ngày càng nhiều fan CP mọc lên như nấm, hơn nữa thanh thế còn càng ngày càng có dấu hiệu phát triển mạnh mẽ.

Tống Thời Hàn đang nhắm mắt dưỡng thần, từ trước đến nay anh không thèm để ý trên mạng nói cái gì, nghe được cũng không để ở trong lòng: "Tôi thấy không sao cả."

Tả Đào theo sát phía sau trả lời: "Em cũng không thèm để ý!"

"Quả Đào, vẫn nên để ý một chút vẫn tốt hơn." Tư Tranh ở bên cạnh yên lặng nói: "Đừng nhìn bọn họ trên mạng chỉ nói chuyện này nọ, đến lúc đó, tất cả mọi người sẽ thành thói quen CP, sau đó sẽ muốn loại bỏ những định kiến này liền không dễ dàng."

Hắn cười một tiếng: "Cái khác không sao, chủ yếu là sau khi em trở lại đại học sẽ khó tìm được bạn gái."

Vương Thu ở bên cạnh nghe vậy, không khỏi có chút tò mò: "Nói trở về, Quả Đào em lớn đến bây giờ đã bao giờ nói chuyện yêu đương chưa?"

Tả Đào thật cẩn thận mà xoa bóp cổ và vai Tống Thời Hàn, đồng thời dùng ngón tay cái xoa bóp vùng cơ bắp cứng ngắc theo vòng tròn: "Chưa ạ."

Tất cả sự chú ý của cậu đều đổ dồn lên cổ và vai của Tống Thời Hàn, hôm nay thực sự rất tuyệt vời, lúc trở về cậu sẽ không rửa tay nữa.

Vương Thu có chút ngoài ý muốn: "Thiệt hay giả?" Hắn tỏ vẻ không tin: "Ba năm cấp ba mà em chưa từng có một mối tình nào sao??? Thật không khoa học."

Khương Minh hỏi: "Tại sao lại không khoa học?"

Vương Thu: "Nếu tôi mà có khuôn mặt của Quả Đào, tôi mỗi ngày đều yêu đương."

"Đó là do cậu đạo đức suy đồi." Khương Minh ra tiếng cảnh cáo: "Ít nói nhảm đi, nếu một đứa trẻ ngoan như Tả Đào bị dạy hư, tôi liền truy hỏi mình cậu."

Vương Thu: "......"

"Yêu sao có thể bị cho là đạo đức suy đồi, đây là một chuyện vô cùng tốt đẹp mà." Vương Thu nằm trên lưng ghế, nghịch con báo hồng trong tay: "Chờ một chút, em đừng nói ngay cả thời gian thoát FA cũng muốn học thần tượng của mình đó nha?"

Trong lúc nhất thời, Tả Đào không hiểu ý của Vương Thu, cậu ngẩn người: "A?"

Vương Thu nói: "Nếu tôi nhớ không lầm, đội trưởng vẫn còn độc thân phải không?"

Thấy chủ đề quay lại trên người mình, Tống Thời Hàn chỉ " ừ " một tiếng.

Đây thực sự là điều mà Tả Đào hoàn toàn không nghĩ tới, huống hồ những việc này trên mạng cũng tra không được. Do bất ngờ, động tác trên tay hơi tạm dừng một chút: "Đội trưởng cũng chưa yêu đương bao giờ sao?"

"Ừ, chưa yêu."

Tống Thời Hàn ngữ khí đều đều, dùng ngón tay ấn trán, mở mắt ra: "Vất vả rồi, em cũng đi nghỉ ngơi đi."

Tả Đào lắc lắc đầu: "Không vất vả."

——

Sau khi ăn xong.

Tả Đào trở lại ký túc xá để nghỉ trưa.

Tin tức từ nhóm lớp không ngừng đến từ giữa trưa, một số bạn học chỉ biết Tả Đào tham gia thể thao điện tử sau khi xem video trước mùa giải của《 Wind Up 》, vì vậy cả nhóm luôn trò chuyện về vấn đề này một hồi, trong suốt trong khoảng thời gian đó, không thể tránh khỏi việc lan truyền thêm một vài meme chế từ ảnh cậu khóc.

Ngay cả giáo viên chủ nhiệm của họ cũng nói đùa vài câu trong nhóm. Nhưng đùa thì đùa, có lẽ vẫn lo lắng học sinh đắc ý nhất của mình bởi vậy từ bỏ việc học, còn lại cố ý trò chuyện riêng hỏi cậu về kế hoạch tương lai, sau khi biết rằng cậu sẽ quay lại trường đại học để tiếp tục việc học mới yên lòng, cuối cùng còn dặn dò cậu ít thức đêm.

Sau khi trò chuyện với giáo viên chủ nhiệm, thì cũng đã gần đến giờ.

Tả Đào vừa muốn lướt Weibo, thì một cuộc gọi đến từ một số lạ. Đẩy cửa kính bước ra ban công, cậu thản nhiên bấm nút trả lời:

"Xin chào?"

"Con còn biết tiếp điện thoại sao?"

Bên kia điện thoại, giọng nói có chút tang thương của người đàn ông đầy vẻ không hài lòng.

Tả Đào gần như cúp máy ngay lập tức, vừa muốn khóa số này vào danh sách đen, nhưng chưa kịp làm thì đầu dây bên kia đã gọi lại.

Nhìn dãy số lạ trên màn hình điện thoại, Tả Đào trầm mặc vài giây, vẻ mặt đầy cáu kỉnh mà tiếp điện thoại.

"Tả Đào!"

Giọng điệu của Tả Trí Dũng rõ ràng là tức giận: "Bây giờ con đang làm sao vậy? Ta là ba của con, đây là thái độ của con cái dành cho ba sao?!"

Tả Đào không có trả lời, chỉ nhàn nhạt đáp lại: "Ba tìm con có chuyện gì?"

Tả Trí Dũng cũng lười nói thêm gì với cậu nữa, như thể đang đưa ra một thông báo nào đó, lạnh lùng nói: "Hôm kia ba đã gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm của con, tất cả phiếu điểm năm cấp ba cũng đã xem qua,  nếu có thể ổn định phát huy, thi đậu đại học A là không thành vấn đề, chờ lúc sau điền......"

Không cho ông cơ hội nói tiếp, Tả Đào ngữ khí trở nên có chút nóng nảy: "Ba muốn con nói bao nhiêu lần nữa, con sẽ không đi đại học A."

"Con không đi đại học A thì con muốn đi đâu?!" Tả Trí Dũng: "Tả Đào, con đừng cho rằng ba không biết gần đây con đang làm gì. Con còn nhỏ tuổi đã chạy đi chơi game, cả ngày tiếp xúc với mấy thứ gì đâu, con nếu không lo đọc sách cho tốt, về sau chỉ có thể bị xã hội đào thải!"

Tả Đào cười lạnh một tiếng: "Nếu ba nghĩ như vậy thì con cũng không có gì để nói."

Tả Trí Dũng: "Tả Đào, hôm nay ba gọi cho con không phải là để cãi nhau." Giống như đang cố gắng trấn tĩnh, bên kia điện thoại im lặng một lúc, rồi mới tiếp tục nói:  "Những kế hoạch về sau của con ba đã giúp con quy hoạch tốt. Nguyện vọng đầu tiên báo vào đại học A, như vậy thì về sau ba cũng dễ mang con lên học bằng tiến sỹ. Sau này nếu thuận lợi, con cũng có thể ở lại trường đại học này dạy học."

Tả Đào không trả lời, cậu đeo tai nghe vào và bắt đầu chơi Anipop.

Tả Trí Dũng còn đang tiếp tục: "Anh họ của con chính là đang đi theo con đường này. Con nghĩ lại xem, hiện tại có phải nó rất ưu tú hay không, lui một vạn bước mà nói, chính là tiền lương một tháng đều có vài vạn."

Tả Đào có lệ: "Lợi hại như vậy."

Tả Trí Dũng cho rằng cậu động tâm, ngữ khí cũng bình thản một ít: "Đúng vậy, so với cái game mà con đang chơi còn tốt hơn nhiều."

Tả Đào: "Đúng rồi, số điện thoại anh họ là số nào vậy?"

Tả Trí Dũng: "Con muốn số điện thoại của nó làm gì?"

Tả Đào nói: "Nếu anh ấy kiếm được nhiều tiền đến vậy, còn liền đi tìm anh ấy vay tiền, hẳn là không có vấn đề gì đi."

Tả Trí Dũng: "...... Tả Đào!!"

Tả Đào trực tiếp cúp điện thoại, nhanh chóng đem dãy số này kéo vào danh sách đen. 

Cậu yên lặng dựa vào lan can một lúc, một lúc sau mới thở dài một hơi, đang định đứng dậy nhai một miếng bạc hà cho sảng khoái, lại ngẩng đầu nhìn thấy Tống Thời Hàn đang hút thuốc bên cạnh lan can.

"A......"

Tả Đào sững sờ tại chỗ.

Thấy Tả Đào cuối cùng cũng chú ý đến mình, Tống Thời Hàn phủi phủi khói bụi: "Tôi vừa mới ra ngoài, có thể là em không để ý tới."

Trầm mặc nửa giây: "Em nói chuyện điện thoại với ai vậy?"

Tả Đào " dạ " một tiếng, hơn nửa ngày mới tìm lại thanh âm của mình: "Là..... Với người trong nhà."

"Đừng hiểu lầm, tôi không có nghe được em nói chuyện."

Dập tắt tàn thuốc trong gạt tàn, Tống Thời Hàn vừa định vào nhà, lại không biết sao mà lại dừng bước chân.

"Tả Đào."

Tả Đào còn có chút xấu hổ, ngẩng đầu nhìn Tống Thời Hàn: "Dạ."

Tống Thời Hàn liếc hắn một cái, tựa hồ do dự cái gì, trầm mặc hai giây mới nói tiếp: "Nếu như không có tiền tiêu xài, có thể tới tìm tôi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi