ĐỪNG VỜ NGOAN NGOÃN

"Đội trưởng, sao anh biết hôm nay là sinh nhật của em?"

Trong hộp bánh còn có một bảng nến màu, Tả Đào cẩn thận lấy ra một cây, tâm trạng vui mừng không thể nguôi ngoai.

Dưới sự vui mừng tột độ, cậu vẫn cảm thấy có chút choáng ngợp, thậm chí động tác chọn nến cũng đều chậm lại.

Loay hoay hồi lâu, mời từ trong hộp lấy ra một cây nến màu hồng.

Tống Thời Hàn nhìn chằm chằm con đường phía trước, tay trái anh cầm vô lăng, tay kia cầm chiếc bật lửa trong hộp đựng đồ đưa cho Tả Đào: "Trước khi em gia nhập đội, anh đã đọc thông tin cá nhân của em."

Tả Đào gật đầu đồng ý, cậu đặt một ngọn nến lên bánh, có thể là chỉ số thông minh cũng đã chịu ảnh hưởng, rõ ràng trong tay đang cầm cái bật lửa Tống Thời Hàn vừa mới đưa, lại vẫn hỏi: "Em có thể thắp nến trong xe không?"

"Thắp đi."

Vừa nói, Tống Thời Hàn vừa kéo cửa kính xe lên, liếc nhìn Tả Đào một cái: "Lúc vừa đi ra cửa liền nhìn thấy một tiệm bánh ngọt, chỉ còn lại một cái bánh nhỏ này."

Tả Đào tập trung tất cả sự chú ý của mình vào chiếc bánh này theo tiềm thức trả lời: "Nó không nhỏ!"

Tống Thời Hàn nhướng mày, ánh mắt rơi vào chiếc bánh nhỏ, to bằng lòng bàn tay của Tả Đào khóe môi hơi cong lên.

Có thể là cậu ý thức được mình vừa mới nói có chút thái quá, Tả Đào sửng sốt một chút, sau đó sửa đổi: "Ý em là, nó tuy rằng thể tích không lớn, nhưng lại mạng một ý nghĩa vô cùng to lớn."

"Ừ?" Tống Thời Hàn hỏi: "Ý nghĩa gì?"

Tả Đào trầm mặc vài giây: "Chính là......" Cậu một bên nói một bên bấm bật lửa một tiếng, thắp ngọn nến hồng trên bánh kem: "Đây là chiếc bánh sinh nhật tuyệt nhất mà em từng nhận được từ khi sinh ra... "

Tống Thời Hàn cũng không thể hiện có vừa ý câu trả lời này không, chỉ là giảm tốc độ xe một chút, để thuận tiện Tả Đào nhắm mắt ước nguyện.

"18 tuổi quả thật không giống."

Tống Thời Hàn đạp nhẹ chân ga, rẽ vào ngã ba đường: "Hãy tận dụng điều ước sinh nhật lần thứ mười tám của em nhé."

Tả Đào đáp lại, cậu cầm chiếc bánh bằng cả hai tay rồi nhắm mắt lại, trong hoàn cảnh tối tăm, tiếng tim đập của anh ấy càng rõ ràng hơn.

Cái thứ như ước nguyện trong ngày sinh nhật, mỗi lần trước kia cậu đều không kịp suy nghĩ, từ khi bật ngọn nến cho đến khi nhắm mắt lại, chỉ trong ngắn ngủn chút thời gian ấy, nhiều nhất chỉ có thể sinh ra một số ý tưởng mô hồ, không có cách nào suy nghĩ sâu sắc là mình muốn ước gì.

Chưa hỏi qua người khác, nhưng Tả Đào chính là cái dạng này.

Trước kia, cậu hình như cũng không có chấp niệm đặc biệt nào để ước, mỗi lần ước đều như là không trâu bắt chó đi cày, nội dung nguyện vọng đều không chút dinh dưỡng, tất cả đều là cùng một loại ——

- Thân thể khỏe mạnh, bình an vui vẻ.

- Việc học thuận lợi, sự nghiệp thành công.

- Sau đó chính là nhanh chóng phát tài.

Nhưng sinh nhật 18 tuổi liền không giống lúc trước nữa, sau khi nhắm mắt lại, cậu không cần cố ý suy nghĩ, từ ngữ mấu chốt trực tiếp hiện rõ lên trong đầu.

Tống Thời Hàn.

- Cậu muốn được tiếp tục chơi game với anh ấy, cùng anh ấy lấy được giải quán quân thế giới.  

- Hy vọng Wildfire có thể vẫn luôn tốt đẹp, mọi người ở chung hoà hợp, giải đấu mùa hè trong tương lai có thể thuận thuận lợi lợi.

- Còn có, Cậu hy vọng Tống Thời Hàn cũng có thể......

Một cái ước nguyện cuối cũng cậu chỉ ước ở trong lòng, Tả Đào đỏ mặt mở to mắt, sau đó thổi tắt ngọn nến.

Lúc này chiếc xe vừa lái vào đường hầm dưới lòng đất của thành phố, bức tường bên trong của đường hầm được gắn những dải ánh sáng nhiều màu sắc, thỉnh thoảng ánh sáng giống như thay đổi.

Mà ngoài cửa sổ, tiếng động cơ xe và tiếng gió phần phật bên tai, lúc này Tống Thời Hàn đã đạp mạnh chân ga, trong lúc hoảng hốt, bọn họ lao về phía trước như một mũi tên rời dây, cảnh đêm ở cuối ánh đèn cũng dần dần hiện rõ.

Trái tim của Tả Đào đập nhanh, cậu  vô thức thắt chặt dây an toàn, nhưng vẫn không thể ngăn được cảm giác lãng mạn và phấn khích này.

Có một loại cảm giác như là sắp bay trời.

"Tả Đào, chào đón em đến với thế giới của người trưởng thành." Thanh âm của Tống Thời Hàn rất nhỏ, đặc biệt là dưới tiếng gào thét, càng có vẻ không rõ ràng.

"Thế giới này có thể không tốt như em nghĩ, nhưng kỳ thật nó cũng không quá tệ."

Tả Đào liếc nhìn Tống Thời Hàn, cố gắng nghe rõ.

Tống Thời Hàn vẻ mặt bình tĩnh, ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng: "Điều anh muốn nói với em là, vĩnh viễn đừng bao giờ vì người khác mà thay đổi, em có thể muốn làm những gì mà mình muốn."

Tả Đào ngẩn ra một chút, ý thức được Tống Thời Hàn là đang đáp lại những gì cậu nói trước khi lên xe.

"Hãy nhớ rằng em rất ưu tú, sau đó hãy vẫn luôn tiến về phía trước."

"Luôn sẽ có người vì em mà dừng lại."

——

【@ Wildfire - Pink: Chúc tôi sinh nhật 18 tuổi vui vẻ / [ hình ảnh.jpg ] 】

(Hình ảnh chỉnh mang tính chất minh hoạ)

Sau khi trở về căn cứ, Tả Đào do dự một lúc, nhưng vẫn không nhịn được đăng Weibo khoe khoang, kèm theo hình ảnh là ở trên xe Tống Thời Hàn, cậu giơ bánh kem nhỏ, rồi dùng điện thoại di động lưu lại ngay khoảng khắc sắp rời khỏi đường hầm. 

Tốc độ xe lúc đó nhanh đến mức đèn đường phía xa bị nhòe thành dư ảnh, giống như tia chớp, kết hợp với chiếc bánh kem ngọt ngào tạo thành một hình ảnh đối lập. 

Bất kể là quá khứ hay tương lai, vào lúc này, cậu có thể chắc chắn rằng đêm nay là một trong những tồn tại đặc biệt nhất trong cuộc đời cậu. 

Anh sẽ nhớ tất cả những gì đã xảy ra tối nay, ví dụ như con đường vắng vẻ không người, hay như trong đường hầm chiếc xe màu bạc chạy như bay, chiếc bánh kem và ngọn nến lay động, và cả không khí ái muội mông lung dưới màn mưa bụi ở cửa trường tiểu học trung tâm của Phong thị.

Mở khu bình luận, Tả Đào để lại bình luận đầu tiên cho chính mình.

【 Bánh kem đội trưởng mua cho em.jpg】

Hưng phấn mà ném điện thoại ở trên giường, Tả Đào không khống chế được mà nhếch miệng, sau đó cầm bộ đồ ngủ bước vào phòng tắm đi tắm.

Bật vòi hoa sen, cậu nhắm mắt ngẩng mặt lên, để những giọt nước rơi xuống mặt.

Trong đầu vụt qua từng hình ảnh đã xảy ra lúc nãy. 

Cậu thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng Tống Thời Hàn lại có một mặt như vậy, giống như lại một lần nữa quen biết người này.

Rõ ràng bề ngoài trông có vẻ lạnh lùng, nhưng thực ra bên trong lại ẩn chứa vô vàn ấm áp.

Cùng với, anh cư nhiên sẽ nhớ kỹ để mua cho cậu một cái bánh kem nhỏ.......

Khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên, sau đó không nhịn được tiếng cười từ cổ họng phát ra. 

Vẫn là nhịn không được vì vậy mà cảm thấy động tâm với Tống Thời Hàn.

Mười lăm phút sau, Tả Đào đi ra khỏi nhà tắm, tin tức từ Weibo gửi tới sắp làm nổ điện thoại.

Lúc online còn bị đơ mất mấy phút. 

Lại một lần nữa mở khu bình luận ra, ngoài những lời chúc phúc của cư dân mạng, òn có một số id quen thuộc chiếm giữ hàng ghế đầu.

【 Dã Hỏa - Qiu: Cái quỷ gì, hôm nay là sinh nhật của Quả Đào, sao không nói sớm?! 】

【 Dã Hỏa - Qiu: A a a sinh nhật vui vẻ, nửa đêm lái xe đón gió quá ngầu rồi!!! 】

【 Dã Hỏa - Cat: Quả Đào sinh nhật vui vẻ, chiều nay chị mới về. 】

【 Dã Hỏa - SZ: Anh cũng về đây! Đến lúc đó anh sẽ bù cho em, Pink mười tám tuổi vui vẻ nhé!! 】

【 FG - Wizard: Sinh nhật vui vẻ. 】

【 GGF - Star:??? Chờ đã, em thi đại học được điểm cao như vậy, sau đó còn là sinh nhật 18 tuổi, thế mà AD nhà em chỉ cho một món quà nhỏ như vậy? Nơi này @ Wildfire - Fire một chút, không phải thấy con nhà người ta còn nhỏ dễ lừa, liền đưa cái này đấy chứ? 】

Bình luận này nhận được nhiều lượt thích nhất và trực tiếp chiếm vị trí đầu tiên trong khu vực bình luận.

Nhưng mà bình luận của lầu này lại quái nhất ——

【 Fan bự của CP Hàn Đào: Chỉ có một mình tôi chú ý đến...... Bọn họ đã muộn như vậy rồi còn ra ngoài đón gió sao? 】

【 Bọn họ khát chết tôi: Đây chỉ là cuộc sống ngọt ngào hàng ngày mà thôi, được không? /mắt lé cười.jpg】

【 di hì hì hì di: Hỏi chính là phương thức bồi dưỡng ăn ý đặc biệt của đường dưới ~】

Tả Đào: "......"

Cứu mạng, đều là một đám yêu ma quỷ quái gì vậy.

【 Mẹ internet của Pink: Tinh Bảo cậu tiến quá xa, tôi liền cọ cái nhiệt độ —— chúc mừng bé Pink của tôi 18 tuổi sinh nhật vui vẻ, chúc mừng con đã trưởng thành!! Mẹ ở chỗ này tuyên bố, con có thể tự do yêu đương!!! 】

【 Wildfire đường dưới xứng vô cùng: Con thích ai, cứ mạnh dạn tiến lên!! Nhìn id của tôi chắc mọi người hiểu ý rồi phải không? 】

......

【 Fan girl bé nhỏ của Wildfire: Nhìn bộ dạng không tiền đồ của Pink này, đều đã như vậy còn gọi đội trưởng làm gì, gọi chồng mới đúng! 】

【 Fan girl bé nhỏ của Wildfire: Chết tiệt Bobo vừa thích bình luận của tôi phải không!! Nó thực sự là những gì tôi nghĩ đúng không!!! 】

【 Là Ba Ba của cậu: Trượt tay mà thôi, không cần phải diễn giải như vậy. Mượn lầu này để chúc Pink sinh nhật vui vẻ, món quà tôi đã chuẩn bị tốt! 】

Tả Đào: "......"

Cậu động đậy ngón tay, thật muốn không cẩn thận mà xoá tầng lầu này của Star. 

Rốt cuộc, nhóm cư dân mạng này nói chuyện thật sự quá lớn mật, người khác thì  không sao, nhưng cậu chính là sợ...... Tống Thời Hàn sẽ ấn vào.

Những nội dung này nếu bị nhìn thấy, không khỏi cũng quá xấu hổ rồi.

Ngón tay chuẩn bị nhấn phím xóa, nhưng giây tiếp theo đột nhiên dời đi.

Không xóa hẳn là cũng không sao đúng không?

Ngược lại nếu cố tình xoá thì lại có vẻ cố ý, dù sao mọi người cũng chưa nói gì quá đáng. 

Sau một lúc lâu, Tả Đào xoa xoa vành tai, rồi im lặng rút lui khỏi tầng lầu tràn ngập vớ vẩn này.

Cậu nghĩ Tống Thời Hàn thường ngày rất ít khi lên Weibo, nếu có thì chắc chắn anh ấy chỉ đăng quảng cáo gì đó, hẳn sẽ không cố tình tới đây đọc bình luận đâu.

Tả Đào tự an ủi mình, chọn ra một vài câu bình luận được cho là không quá lố, rồi lại làm mới, bỗng một id quen thuộc xuất hiện dưới phần bình luận của Star——

【 Wildfire - Fire: Ừ, rất dễ lừa. 】

Tả Đào: "......"

Cỗ nhiệt ý xao động lập tức dâng lên tận mặt, sau khi liên tục xác nhận bình luận này thực sự là do tài khoản của Tống Thời Hàn gửi đến, cậu lăn qua lăn lại trên giường vài vòng, run run ngón tay đang muốn trả lời, điện thoại lại rung lên— — —

【Reborn-Wind: Sinh nhật vui vẻ! Tôi cảm thấy rằng mối quan hệ nhóm của bạn là rất tốt. Ha ha, nếu không phải hỗ trợ mới đã định, tôi còn thật sự muốn đi ăn máng khác. 】

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi