ĐỪNG VỜ NGOAN NGOÃN

Sau khi tấm màn được kéo lên, Tả Đào không khỏi nghĩ tới lời Tống Thời Hàn vừa nói.

Chỉ cần chính mình vui vẻ, không cần bởi vì người khác mà thay đổi.

Này hình như đây là lần thứ hai Tống Thời Hàn nói vậy với cậu.

Một lần là vào lúc rạng sáng hôm đó, cậu nói đứt quãng kể chuyện cũ của mình với Tống Thời Hàn. Đối phương vẫn luôn rất kiên nhẫn nghe cậu kể, lúc đưa bánh sinh nhật cho cậu, cũng nói những lời này. 

Nhưng cậu không có thời gian để tiếp tục suy nghĩ vẫn đề này, nhiệm vụ quay chụp rất nhanh bắt đầu. Từ trước đến giờ Tả Đào chưa từng quay chụp loại ảnh như này, vừa mới đối mặt với máy ảnh liền có chút không được tự nhiên, đặc biệt là khi nhìn thấy có mười mấy người đứng ở chung quanh thì cả người đều đơ cúng lại.

Mà hai người Vương Thu và Tư Tranh thì đang dùng hết mọi thủ đoạn để chọc cậu cười, chỉ là Tả Đào không cảm thấy buồn cười, mà thấy hai người rất ngốc, cho nên càng thêm cứng đờ.

Mãi cho đến bị Khương Minh phát hiện, đánh cho mỗi người một cái thì mới ngừng lại đi xuống dưới nghỉ ngơi. 

Nhưng dù vậy, tiến độ quay phim chụp ảnh cũng không mấy lý tưởng. 

Mãi đến khi chụp xong vài tổ hợp ảnh, Candy mới đặt camera xuống, cô ngước mắt lên nhìn Tả Đào: "Con trai, con có biết cậu bé có nụ cười giả tạo không?"

Tả Đào bị tiếng gọi con trai của cô làm cho trố mắt hơn nửa ngày, sau đó mới nhớ Vương Thu từng nhắc tới đối phương là fans của mình.

"Biết ạ."

Candy lên tiếng, l cúi đầu điều chỉnh thông số camera rồi nói đùa: "Nụ cười của em còn giả hơn nhóc ấy nữa".

"Xin lỗi."

Không cần người khác nói, Tả Đào hoàn toàn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của cậu nhất định là ngốc muốn chết, cậu điều chỉnh hô hấp, nói: "Em sẽ nỗ lực hơn."

"Không có việc gì, thời gian còn sớm."

Candy không có ý định chỉ trích, mà nói rất tùy ý, giống như phương thức bạn bè ở chung vậy: "Vừa nãy chưa kịp chào hỏi với em. Con trai, mỗi trận đấu lúc trước của em chị đều theo dõi và lưu lại, đánh rất hay."

Thấy nàng buông camera, Tả Đào cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra: "Thật sao?"

Lúc trước chỉ lo nghiền ngẫm quan hệ của hai người, mãi đến lúc này cậu mới phát hiện ra Candy và Tống Thời Hàn ít nhất giống nhau đến bảy tám phần, hơn nữa đều bởi vì mí mắt mỏng, mà ngày thường lúc không cười, sẽ luôn khiến người ta có cảm giác lạnh lùng, nhưng một khi cười lên, lại toả ra sự ôn nhu dịu dàng.

"Đương nhiên."

Candy rất bạo dạn nói: "Làm Mẹ mini thật lâu, đợi lát nhớ ký tên cho mẹ, chờ lúc về mẹ đăng lên nhóm khoe khoang một chút."

Tả Đào gật gật đầu, không cự tuyệt.

Nói chuyện đơn giản hai câu, loại gấp gắp không trâu bắt chó đi cày cũng rốt cuộc giảm bớt một ít.

"Cho nên không cần quá khẩn trương, em cứ coi như đây là căn cứ, nên làm gì cứ làm." Candy chỉ cái bàn trước mặt Tả Đào, nói: "Hoặc là em có thể tưởng tượng đây mà một góc trong phòng huấn luyện, chúng ta đang phát sóng trực tiếp cho cư dân mạng."

Tả Đào lại đồng ý.

Candy xua xua tay, vừa định nói gì đó liền nhìn Tống Thời Hàn, ngồi bên cạnh, suy nghĩ một chút rồi đề nghị: "Anh ơi, hay là anh cũng lên đi, chụp ta chụp ảnh hai người trước, để con trai em tìm cảm giác cái đã."

Nghe đến đó, Tả Đào cũng theo bản năng mà nhìn về phía Tống Thời Hàn.

Tống Thời Hàn đang ngồi với Khương Minh xem lại trận đấu trước đó, khi nghe thấy vậy liền đứng dậy.

Anh không cự tuyệt, tùy ý xắn tay áo lên vài lần, đi về phía Tả Đào, hỏi: "Chụp như thế nào?"

Candy nói: "Tả Đào ngồi, anh đứng ở phía sau em ấy." Nghĩ một hồi, lại miêu tả thêm một chút: "Chính là xây dựng hình ảnh, Pink đang chơi game, anh đứng ở phía sau nhìn, hoặc là ngẫu nhiên chỉ đạo một chút."

Phong cách nhãn hiệu " Đào Ngôn " tương đối thiên hướng cho người dùng nữ, đồng thời đảm bảo hiệu quả của bàn phím nhưng cũng theo đuổi cảm giác kể chuyện trong việc quảng cáo các sản phẩm mới, nói một cách đơn giản, thứ họ muốn không phải là những bức ảnh như trên bìa tạp chí, họ hy vọng có thể truyền tải đến công chúng một số trạng thái thường ngày của người chơi thể thao điện tử qua những bức ảnh.

Vì vậy, cách bố trí địa điểm sẽ hướng đến sinh hoạt thường ngày hơn.

Giống như bây giờ, cảnh tượng trong phòng huấn luyện của căn cứ được trực tiếp khôi phục trong studio.

Candy liếc nhìn camera và nói: "Vậy Pink tốt nhất là nghịch ngợm một chút."

Tả Đào ngơ ngác một chút: "Nghịch ngợm?"

Candy: "Ừ. Chính là dáng ngồi không cần quá đoan chính, có thể hơi ngả người ra sau,  và để chân ghế trước lơ lửng trên không, chính là loại này?"

Tả Đào thầm nghĩ cái này thi cậu biết, đây không phải là dáng ngồi lúc còn đi học của cậu sao?

Trong lòng cậu nghĩ vậy, đột nhiên, có người trong đám đông đưa ra nhận xét——

"Oa, nhìn bọn họ như đang chụp ảnh cưới vậy."

Tả Đào một giây trước còn ở trong tư thế lơ lửng, nhưng khi nghe thấy câu này, chân của chiếc ghế đẩu vừa được treo lơ lửng không tự chủ được trượt xuống, sau đó một cảm giác không trọng lượng bao trùm lấy cậu.

Thấy thế, Tống Thời Hàn theo bản năng tiến lên một bước, trước khi ghế dựa ngã xuống đất, từ phía sau ôm lấy Tả Đào.

Tống Thời Hàn rũ mắt nhìn cậu, lo đang phải chịu lực, cánh tay cơ bắp anh hơi dùng lực: "Không sao chứ?"

Tả Đào cả người đều là ngốc. Vẻ kinh hãi trên mặt vẫn còn, cậu cẩn thận nhìn lại tư thế nửa chống nửa ôm của Tống Thời Hàn, mặt rất không tiền đồ mà đỏ lên.

Mùi hương cam quýt quen thuộc xộc vào chóp mũi khiến nhịp tim đang đập loạn xạ của cậu dịu đi rất nhiều. Nhưng vì cái ôm từ phía sau này, nhịp tim của cậu lại tăng tốc.

May mắn thay, mọi người không có lấy tiểu nhạc đêm này ra để trêu đùa, rất nhanh đã bị tiết tấu công việc mang đi.

Sau khi chụp ảnh hai người, Tả Đào cũng dần dần bình tĩnh hơn. Buổi trưa, cậu ăn bữa trưa do nhân viên đưa tới, rồi tiếp tục để bắt đầu buổi quay tiếp theo, thời gian một buổi trưa trôi qua rất nhanh.

Cuối cùng vẫn còn một bộ ngoại cảnh cần chụp, đám người Vương Thu thương lượng trễ chút đi ăn thịt nướng BBQ, sau đó cùng Tả Đào đến phòng hóa trang thể thay đổi tạo hình.

Trong khi chờ Tả Đào thay quần áo, Candy ôm máy ảnh xem từng bức ảnh, khi nhìn thấy một bức, cô nhướng mày trầm ngâm, sau đó đứng dậy đá vào chiếc ghế mà Tống Thời Hàn đang ngồi.

"Làm gì?"

Tống Thời Hàn nhướng mi lên và liếc nhìn cô.

Candy nói: "Cho anh xem cái ảnh này nè."

Tống Thời Hàn nhướng mày.

Candy đưa chiếc máy ảnh trong tay cho Tống Thời Hàn, trong màn hình máy ảnh là một tấm ảnh thể hiện gặp phải tình huống bất ngờ cách đây không lâu. Xuất phát từ bản năng của nhiếp ảnh gia, tuy khung cảnh khá hài hước nhưng phải nói rằng biểu cảm của hai người rất sống động nên Candy theo thói quen nhanh chóng chụp lại.

Lúc đó cô nghĩ sau này có thể đăng lên mạng như một mẩu tin nhỏ, nhưng sau khi xem lại, Candy đã nghĩ ra cách sử dụng tốt hơn.

Ví dụ,

Có thể sử dụng để tống tiền.

Candy đánh giá thần sắc Tống Thời Hàn, ném một miếng kẹo cao su vào miệng, hỏi: "Thế nào, muốn không?"

Tống Thời Hàn trên mặt không có biểu tình gì đặc biệt, nhưng anh lại nhìn bức ảnh này mấy lần.

Trong ảnh, thiếu niên vì không trọng lượng mà ngã về phía sau, dưới bầu không khí của ánh hoàng hôn, lông mày và trong mắt thiếu niên hiện lên vẻ hoảng sợ khó giấu, sau đó theo bản năng ôm chặt lấy cánh tay duỗi ra từ phía sau, tai đỏ bừng.

Thế cho nên trong hoảng sợ, lại lộ ra vài phần thẹn thùng.

Có một loại cảm giác quá mức ỷ lại và dính người.

Hai anh em cùng nhau lớn lên, tuy Tống Thời Hàn không nói gì nhưng Candy biết vụ làm ăn này coi như thành công.

"Nếu muốn, em có thể giảm giá cho anh."

Candy thổi bong bóng và nói.

Quả nhiên, giây tiếp theo, Tống Thời Hàn từ trong túi lấy di động ra: "Muốn bao nhiêu?"

Candy cười, giở công phu sư tử ngoạm: "Cũng không cần quá nhiều, chỉ cần cho em 50.000 thôi." (50000 tệ = 165.497.108 VNĐ)

Tống Thời Hàn ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt lạnh lùng đó không có chút cảm xúc nào.

Candy không chút chột dạ nào: "Anh phải biết rằng, nếu em đem tấm ảnh này ra ngoài chắc chắn sẽ được giá cao hơn này nhiều. Chính vì anh là anh trai em nên em mới cho anh cái giá gia đình này."

"Được rồi." Tống Thời Hàn mở ngân hàng di động, hỏi Candy số tài khoản, trào phúng một câu: "Ba em khoá thẻ tín dụng rồi hả?"

Candy tuy phát triển tốt ở nước ngoài không tồi nhưng lại chi tiêu quá nhiều và còn thành lập một hiệp hội bảo vệ động vật, có quá nhiều nơi chỗ cần sử dụng tiền, thường thì hàng tháng cô ấy đều cần sự giúp đỡ từ gia đình để đảm bảo hiệp hội có thể vận hành tốt. 

Bị Tống Thời Hàn nói trúng mấu chốt, Candy thở dài nói: "Đừng nói nữa, hai năm qua ông già nhà em rất kỳ quái, hơn nữa còn hay nóng giận. Lúc trước khi em còn ở nước ngoài, cứ hai ba ngày là ông ấy lại gọi điện thoại kêu em về nước. Bây giờ em về nước ròi còn không biết đủ, cứ cả ngày muốn em đi xem mắt với một đám nam nhân kỳ quái, tháng trước mới cãi nhau một trận, liền trực tiếp đuổi em ra ngoài."

Dứt lời, thấy Tống Thời Hàn chuyển khoản rất nhanh nhẹn, lại nảy lòng tham mà bổ sung thêm một câu: "Anh, hay anh chuyển thêm cho em 20000 đi? Gần đây em mới chuyển nhà, không có tiền trả cho chủ thuê."

Candy: "20000 này coi như cho em mượn. Để báo đáp, chờ chụp ngoại cảnh xong, em tiếp tục tìm cơ hội chụp ảnh đẹp gửi cho anh."

Tống Thời Hàn nói câu không cần, nhưng vẫn chuyển cho cô 20000, mới nói: "Lần trước trong tiệc rượu anh nghe chú nói, lần này người xem mắt với em chính là tiểu thiếu gia của tập đoàn Nghi Thịnh. Anh còn nhớ rõ, không phải lúc đi học em còn từng hẹn hò với người này sao?"

Candy ngẩn ra một chút, mất tự nhiên mà dời ánh mắt đi: "Đều là chuyện mấy trăm năm về trước ai mà nhớ được, hơn nữa có câu nói thế này, ngựa tốt không ăn cỏ sau lưng."

"Tóm lại, anh đừng giúp ba em nói chuyện." Trước khi Tống Thời Hàn kịp mở miệng, Candy đã đem ảnh chụp trong máy tính gửi sang cho Tống Thời Hàn, lại nói: "Hỏi chính là hắn quá xấu."

Nàng nhìn Pink trong ảnh chụp, vẻ mặt của cô ấy lại trở nên vô cùng từ ái: "Hắn nếu đẹp trai bằng một nửa con trai em, em vẫn có thể miễn cưỡng đi gặp hắn."

"Không có ý muốn khuyên em, chính em thấy vui là được."

Tống Thời Hàn dựa vào lưng ghế, lưu ảnh chụp mà Candy gửi tới, mắt cũng không thèm nâng mà bổ sung thêm một câu: "Đừng gọi em ấy là con trai."

"A?"

Sửng sốt hai giây, Candy: "À, Anh nói Pink hả, vì......" Hai chữ cái gì còn chưa kịp nói ra, cô đột nhiên ý thức được, khoa tay múa chân làm thủ thế "OK": "Hiểu rõ, kêu vậy bối phận rất là kỳ quái."

Lại vỗ vai Tống Thời Hàn một cái: "Anh, vậy anh phải nỗ lực hơn nha, không cho em kêu con trai, vậy anh liền nắm chặt thời gian để em kêu là chị dâu."

Tống Thời Hàn không phản ứng cô, nhắm mắt dưỡng thần.

Candy cũng không ngại, tự mình nói chuyện: "Tuy rằng Pink đúng là rất ưu tú. Nhưng em quả thật là không nghĩ tới, anh cư nhiên nói hạ phàm liền hạ phàm, em còn từng cho rằng, cả đời này của anh chỉ có ôm máy tính thôi chứ."

"Hôm trước em còn nói phải giới thiệu đối tượng cho anh, anh còn nói lại với em là đã có đối tượng yêu thích, lúc ấy chỉ có quỷ mới biết em sợ đến dường nào."

"Đừng trách em hay bát quái, rốt cuộc thì anh thích Pink ở chỗ nào?"

Không đợi Tống Thời Hàn đáp lại, Candy nói tiếp: "Em đến bây giờ vẫn còn nhớ khi anh công khai tính hướng có từng nháo với người nhà một trận, bác...... Thôi, vẫn là không nói chuyện không vui. Nhưng vấn đề là, mấy năm nay bác gái cũng không ít lần muốn anh đi xem mắt, cũng chưa từng thấy anh nói muốn đi gặp ai bao giờ mà?"

Tống Thời Hàn vẫn phớt lờ cô.

"Anh ơi, cho em hỏi khi nào thì anh đưa em ấy về nhà?"

"Candy."

Tống Thời Hàn bị cô ồn ào đến bực bội, xoa xoa huyệt Thái Dương, hỏi cô: "Em đủ chưa?"

Nhìn ánh mắt Tống Thời Hàn không kiên nhẫn, Candy thu giọng thật nhanh, ngựa quen đường cũ mà làm động tác kéo khoá miệng, nói: "Được rồi, có tiền, anh là đại gia."

Lúc Tả Đào thay quần áo xong đi ra, hai người vừa vặn kết thúc giao dịch không lâu.

Candy thành công lấy được tiền, lúc bước đi cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, lúc thấy Tả Đào chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, thổi cái huýt sáo: "Oa......Pink, em mặc bộ này rất đẹp trai nha, nháy mắt biến từ cún con thành chó săn."

Tả Đào không để ý rằng Candy đã xưng hô từ con trai thành Pink. Trên thực tế, cậu cũng rất hài lòng với bộ trang phục mình đang mặc, thậm chí còn nghĩ đến việc mua lại nó từ thương hiệu.

Khác hẳn với phong cách dễ thương lúc trước. Ngoại hình của Tả Đào đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, một chiếc áo phông trắng có in logo " Đào Ngôn " và " Wildfire "  vô cùng đơn giản phối hợp với quần yếm rách phá cách, và một chiếc áo khoác vest trong suốt có tia laser cộng đi một đôi giày lỗ màu trắng.

Hơn nữa, Ngô Thủy Bác rất giỏi trang điểm, hoàn toàn phóng đại đặc điểm cá nhân của Tả Đào, mái tóc xoăn trước đó đã trở nên lộn xộn và tùy ý, thậm chí còn vẽ cho lông mày còn sắc bén hơn.

Rõ ràng vẫn là khuôn mặt đó, nhưng thoạt nhìn có chút giống giáo bá hơn.

Mấy người Wildfire cùng nhau từ phòng hóa trang đi ra, Vương Thu còn đang cảm thán: "Trời, sau đội trưởng, tôi nghĩ đội của chúng ta sẽ sớm có thêm một ngôi sao thể thao điện tử nữa."

Nói xong, hắn lại đi nhìn Ngô Thủy Ba, xoa hai tay vào nhau, đầy mong đợi: "Sóng tổng, khi nào anh mới cho tôi tạo hình giống Quả Đào vậy?"

Ngô Thủy Ba nói trực tiếp: "Có thể thì có thể, nhưng khả năng không có hiệu quả này."

Nụ cười của Vương Thu đông cứng ở khóe miệng.

Tư Tranh ở bên cạnh nở nụ cười không phúc hậu.

Nhóm ảnh cuối cùng cần chụp tại hiện trường, sau khi theo nhân viên ra khỏi studio, mọi người phát hiện bên ngoài đang mưa nhẹ. Tuy không quá lớn, có sương mù nhưng gió thổi hơi mạnh.

Khương Minh đã trao đổi với nhân viên, sau khi xác nhận thời gian quay của nhóm sẽ không quá dài mới đồng ý tiếp tục quay.

Địa điểm quay phim là một đống đổ nát được làm từ xi măng và thép, phía sau là một màn hình LED khổng lồ, trong cơn mưa phùn, trên màn hình hiện lên hình ảnh động pixel xám, trông giống như một bộ phim bom tấn. 

Tả Đào giũ nước mưa khỏi áo khoác, còn nghe thấy Cat không yên tâm hỏi có an toàn hay không, nhân viên công tác thì luôn ở bên cạnh nhiều lần bảo đảm, mới để cậu và Tống Thời Hàn đi qua.

Gió mạnh cuốn theo mưa phùn, tạo nên âm thanh phần phật.

Khi tai nạn xảy ra, lúc đầu không ai kịp phản ứng.

Tả Đào đang điều chỉnh tư thế ngồi của mình theo mệnh lệnh của Candy, còn chưa kịp ngước mắt lên, chỉ nghe thấy âm thanh của một thứ gì đó nặng nề đang lăn xuống, sau đó là tiếng hô kinh hãi của mọi người  ——

"Cẩn thận!"

"Pink cẩn thận!!"

"Mẹ nó, Quả Đào mau tránh ra!!!"

Kỳ thật Tả Đào vẫn chưa ý thức được chuyện gì đã xảy ra, nhưng có lẽ ngay khi phát sinh nguy hiểm, con người sẽ luôn có một loại dự cảm.  Cho nên cậu theo bản năng quay đầu nhìn lại, liền thấy những tảng đá trên đỉnh tàn tích đột nhiên lăn xuống, hung hãn lao về phía cậu.

Trái tim đột nhiên căng thẳng.

Nhưng mà, trong nháy mắt tiếp theo, tưởng tượng đổ máu lại không có xảy ra —— trong nháy mắt, cậu bị một lực cực lớn đẩy ra, ngã xuống bên cạnh bờ cát.

Trước mắt đen tối ít nhất ba giây, trong lúc kinh hoảng, cậu theo bản năng thở từng ngụm từng ngụm.

Mãi đến khi bên tai truyền tiếng rên rỉ được kìm nén, Tả Đào mới dần dần hoàn hồn, cậu ngơ ngác nhìn nam nhân che trước người mình. Ý thức được đã xảy ra chuyện gì, đồng tử cậu chợt co rút lại, tim gần như nhảy lên cổ họng trong giây lát, hiển nhiên lúc này khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, nhưng cậu không sinh ra được chút kiều diễm nào.

Hòn đá vẫn rơi xuống.

Nó đập vào cơ thể của Tống Thời Hàn.

Hơn nữa có lẽ là sợ đè nặng cậu, Tống Thời Hàn vẫn duy trì tư thế nửa chống trên mặt đất, mặt mày sắc bén nhíu chặt, mưa càng ngày càng nặng hạt, trượt xuống cằm người đàn ông, nhỏ giọt xuống đuôi mắt.

Nỗi sợ hãi mang đến ý nghĩ đáng tại một khắc này điên cuồng lên men, cơ hồ muốn bao phủ lấy Tả Đào.

Ngay cả lúc phát ra thanh âm cũng không ngừng run rẩy.

"Đội...... Đội trưởng."

Chỉ là cậu còn chưa nói hết câu, toàn bộ trường quay nhất thời ồn ào lên, mọi người vội vàng chạy tới, xung quanh không ngừng vang lên tiếng ồn ào, nhưng Tả Đào lại cảm thấy âm thanh kia hình như càng ngày càng xa.

Cậu thậm chí không dám chớp mắt, muốn đưa tay ra nhưng lại không dám.

Mãi đến khi trong cơn hoảng loạn, cậu nghe thấy Tống Thời Hàn nhẹ nhàng "Chậc" một tiếng, sau đó ở bên tai cậu nói một câu:

"Đừng sợ."

——

Khi đến được bệnh viện số 1 của Phong thị, đã là 9 giờ tối.

Khương Minh có người quen ở bệnh viện, vừa xuống xe đã gọi điện, Tả Đào như mất hồn, nhằm mắt theo đuôi Tống Thời Hàn, cậu ôm chặt lấy Tống Thời Hàn, vài lần muốn há miệng nói cái gì đó, nhưng rồi lại cố gắng nhịn xuống.

Cậu không thể kiềm chế được cảm giác tội lỗi của mình.

Nhưng mà Tống Thời Hàn không cho rằng điều đó có gì không ổn, thậm chí còn cho rằng chuyện bé xé ra to. Có lẽ trước đó bên nhãn hàng đã cân nhắc đến vấn đề an toàn, tảng đá nhìn qua thì đáng sợ, nhưng thực chất bên trong được làm bằng gỗ mục, bề mặt được sơn thêm một lớp sơn, khi va vào người sẽ không gây ra chấn thương quá lớn. 

Anh chỉ cảm thấy vai trái bị đánh có chút đau nên tạm thời không thể sử dụng lực, nhưng hẳn là vấn đề không quá lớn.

Nhìn thấy Tả Đào mấy lần dùng ánh mắt do dự hướng về phía mình, Tống Thời Hàn vuốt thái dương, cảm thấy có chút buồn cười.

"Muốn nói cái gì?"

Tống Thời Hàn hỏi cậu.

Đôi mắt của  Tả Đào nháy mắt liền đỏ lên, vừa mở miệng liền nhịn không được nghẹn ngào, rất lâu không thể phát ra âm thanh.

Cậu muốn nói xin lỗi.

Đội trưởng, lẽ ra anh không nên chặn nó hộ em.

Nhưng cậu không có cách nào để nói ra, cậu vẫn rất sợ hãi.

Một lúc lâu sau.

Cuối cùng vẫn là Tống Thời Hàn vỗ nhẹ mu bàn tay của cậu trước, sau đó lấy ví tiền đưa cho Tả Đào, nói: "Anh không có việc gì. Thế này đi, em đi đăng ký trước, bên trong có CMND."

Tả Đào vội vàng từ bên cạnh Tống Thời Hàn đứng dậy, nhưng chỉ lấy CMND từ trong ví tiền ra, cậu cường ngạnh nói: "Không cần, em có tiền."

Tống Thời Hàn "Ừ" một tiếng: "Biết, em cầm."

Thấy Tả Đào vẫn luôn không nhúc nhích, lại nói câu: "Nghe lời."

Nếu là trước kia, Tả Đào có lẽ sẽ bởi vì một tiếng "Nghe Lời" này của Tống Thời Hàn mà lựa chọn thỏa hiệp.

Nhưng giờ phút này, trong đầu bỗng hiện ra lời mà Tống Thời Hàn nói trong phòng thay đồ. Tả Đào mím môi, không hề nghĩ ngợi lắc đầu, vành mắt còn có chút hồng: "Em không."

Tống Thời Hàn còn muốn nói gì.

Nhưng Tả Đào lại trước anh một bước. Như là sợ bị cự tuyệt, đẩy ví tiền về phía Tống Thời Hàn, cậu mở số dư tài khoản ra cho Tống Thời Hàn xem, sốt ruột mà giải thích: "Anh xem, em thật sự có tiền."

Thấy thiếu niên không hề phòng bị mà đưa số dư tài khoản ra cho mình xem. 

Tống Thời Hàn sửng sốt một chút, nhìn bộ dạng Tả Đào vừa tự trách lại vừa khẩn trương, dừng vài giây, mới nhẹ nhàng thở dài một hơi. 

"Được."

Tống Thời Hàn không kiên trì, chỉ là giơ tay vuốt phẳng nếp nhăn giữa mày Tả Đào do khẩn trương mà nhíu lại.

"Đúng thật là một tiểu phú ông."

Anh trầm giọng, có chút an ủi mà nhẹ nhàng dỗ dành:

"Vậy cảm ơn em."

- --------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi