ĐỪNG VỜ NGOAN NGOÃN

Tả Đào đương nhiên có thể hiểu được ý tứ của Khương Minh.

Vì thế nháy mắt đồng tử chấn động.

Lúc đầu thấy Khương Minh không nhắc đến, còn tưởng rằng là chính mình suy nghĩ nhiều, hóa ra cuối cùng là đang đợi..

Chậc, kết quả vẫn là bị phát hiện.

Nhưng nếu Khương Minh không nói thẳng, cậu không còn cách nào khác ngoài việc ngầm giả vờ như không hiểu..

Dù sao thì cậu cũng khá giỏi trong việc giả ngốc.

"A, em......" Tả Đào rất sửng sốt, nhưng cậu vẫn cố gắng giả vờ bình tĩnh, cuối cùng miễn cưỡng đáp: "Huấn luyện viên, anh nói đúng, que cay thực sự không phải là một loại thực phẩm tốt cho sức khỏe, em về sau nhất định ăn ít."

Tống Thời Hàn không có phản ứng, anh tựa vào khung cửa, quay đầu lại đạm thanh nói: "Sao trước kia không thấy anh quản nhiều chuyện như vậy?"

Khương Minh nhấp một ngụm trà hoa cúc hạ hỏa, giương mắt trừng anh: "Tôi còn có thể quản nhiều hơn, cậu tin hay không?"

Tống Thời Hàn: "Ừ, anh còn muốn quản cái gì?"

Tả Đào: "......"

Luôn cảm thấy hai người này nói chuyện đầy ẩn ý.

Bầu không khí dần dần rơi vào bối rối khó tả. Tất nhiên, loại xấu hổ này rõ ràng chỉ nhằm vào mình cậu.

Khương Minh nhìn hai người đầy ẩn ý.

Vừa rồi nhìn thấy vẻ mặt cứng đờ như chết máy của Tả Đào, vốn dĩ chỉ muốn uyển chuyển mà nhắc nhở một chút, nhưng bây giờ lại thay đổi chủ ý.

Khác với Tống Thời Hàn, dưới cái nhìn của hắn, tuy rằng Tả Đào có mấy cái tiền án, nhưng bản chất vẫn là một đứa trẻ ngoan, cái gì cũng không hiểu, rất dễ bị người nào đó khi dễ, nếu làm không tốt có vấn đề gì cũng lại đổ lên người mình. 

Nghĩ một hồi, liền nói thẳng luôn: "Cho nên." Hắn gõ gõ lên mặt bàn, đánh vỡ an tĩnh: "Hiện tại hai người đang ở bên nhau, đúng không?"

Tả Đào run sợ một chút, nguỵ trang trên mặt nháy mắt tan vỡ.

Muốn mạng, vẫn là đến một bước này.

Bốn phía an vài giây. Tả Đào nhắm mắt, nhận mệnh: "Dạ."

Vốn dĩ cậu cũng không muốn giấu diếm, nhưng ngay cả bản thân cậu cũng chưa tiêu hóa hết sự thật là mình đã tóm được nam thần, nên vẫn chưa có thời gian để nghĩ đến chuyện công khai mối quan hệ này. 

Nhưng nếu Khương Minh đã nói thẳng ra, thì cậu cũng chỉ đơn giản là thừa nhận thôi.

Dù sao cứ như vậy đi.

Bất chấp tất cả. Mặc kệ Khương Minh có ý tứ gì, cho dù là ủng hộ hay là phản đối, đoạn tình yêu này định chắc rồi, cách mạng thật vất vả mới thành công, cậu muốn khoá chặt với Tống Thời Hàn, vứt cả chìa khoá xuống biển luôn.

"Được rồi, anh cũng không định bổng đánh uyên ương." Nhìn vẻ mặt Tả Đào, Khương Minh có chút đau đầu mà ấn ấn thái dương, nói thẳng vào vấn đề: "Lúc trước anh từng nói, đội chúng ta ủng hộ tự do yêu đương, cho nên sẽ không phản đối hai người yêu nhau."

Tả Đào thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Khương Minh tiếp tục nói: "Nhưng anh vẫn giữ thái độ kia. Ở căn cứ người đến người đi nhiều, biết hai người đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt cũng không dễ dàng, nhưng không thể chỗ nào cũng tuỳ tiện hôn môi được biết không?"

Nói tới đây, chính hắn đều nhịn không được muốn cười: "Lại còn ăn que cay, rốt cuộc là ai nghĩ được cái lý do tài tình này vậy?"

Tả Đào "Ha ha" cười một tiếng, yên lặng nhấc tay.

Việc bị trưởng bối nhắc tới hôn môi hay không hôn môi như thế này, thật sự không phải trải nghiệm tốt, Tả Đào cảm thấy xấu hổ đến ngón chân đều có chút tê dại.

Ông trời, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.

May mắn là loại xấu hổ này không liên tục lâu.

Nửa ngày không thấy ai xuống lầu, Vương Thu trực tiếp gọi điện thoại tới. Giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, Tả Đào chỉ chỉ di động của mình, hận không thể bỏ trốn mất dạng ngay lập tức: "Cái đó, em đi ra ngoài nhận điện thoại, hai anh cứ nói tiếp đi!"

Dứt lời, đỏ mặt, ôm di động bỏ chạy ra ngoài.

Chờ Tả Đào đi rồi, tầm mắt Khương Minh mới dừng ở trên người Tống Thời Hàn.

"Bây giờ hai người nghĩ thế nào?"

Tống Thời Hàn rất nhanh phản ứng lại trong lời nói của hắn đang chỉ chuyện gì, bình tĩnh nói: "Anh là chỉ chuyện công khai sao?"

Khương Minh gật đầu, biểu tình hơi nghiêm túc lên. Nói thật, hắn quả thật rất lo lắng về chuyện này, con người Tống Thời Hàn ngày thường trong rất nhiều chuyện tuy rằng đều dễ nói chuyện, nhưng chỉ cần là chuyện mà anh đã nhận định, mặc cho ai nói gì cũng không cách nào thay đổi.

Anh từ trước đến nay không quá để ý tiếng nói của cư dân mạng, cho dù lúc trước bị bị mắng te tát, anh cũng không coi là chuyện quan trọng, chỉ toàn tâm toàn ý chuyên chú thi đấu.

Nhưng bây giờ thời đại vẫn luôn biến hóa. Khác với mấy năm trước, mọi người càng ngày càng để ý, internet cũng càng ngày càng phát triển. Ngoại trừ thi đấu ra, cư dân mạng cũng rất để ý tới sinh hoạt hàng ngày của tuyển thủ, bởi vậy các tuyển thủ cũng trở thành một mô hình kinh doanh, chuyên lôi kéo các đại ngôn từ các thương nghiệp.

Nói hiện thực một chút, để vận hành câu lạc bộ đều muốn ỷ lại vào những thứ này.

Khương Minh cũng từng trải qua tuổi trẻ, sợ hai người trong lúc xúc động, trực tiếp lên Weibo công khai.

Cái khác không nói, chuyện hắn lo lắng nhất là ảnh hưởng tới tâm trạng thi đấu của hai người. 

Tuy rằng trên mạng bây giờ đâu đâu cũng thấy thân ảnh của fans CP, mọi người cũng coi chuyện này là chuyện vui vẻ. Thậm chí, còn có chiến đội thương nghiệp hoá đã chủ động để chính chủ hướng dẫn fans cắn CP, như vậy thì càng dễ dàng tăng lưu lượng, nhưng cũng nhiều trường hợp chơi vui quá mức đến nỗi lật cả xe, cứ vậy mà mang tiếng xấu muôn đời. 

Cho nên, Tả Đào và Tống Thời Hàn nếu công khai, thì cái giới E-sport này cũng phải nhấc lên một hồi tinh phong huyết vũ. Thậm chí Khương Minh đã bắt đầu từ trong khổ mà tìm vui, giải đấu mùa hè sắp tới, nếu tin tức bọn họ ở bên nhau truyền ra, nếu có thể trực tiếp một đường an vị trên hot search hồi lâu, thì bọn họ còn có thể hỏi ban tổ chức xin một khoản tiền tuyên truyền hay không. 

Đương nhiên, cái này đều là những ý tượng tồi tệ nhất thôi. 

Khương Minh tự nhận mình là một người rất tình cảm, đối với các đội viên, hắn các hy vọng mọi người dựa vào thực lực mà có được sự chú ý của đại chúng, làm đâu chắc đấy một bước một cái dấu chân, cũng có thể càng thêm lâu dài.

Trầm mặc một hồi, Khương Minh mấp mày môi nói:

"Ý của anh là, tốt nhất là bây giờ các em không cần công khai. Không có ý muốn nói đồng tính luyến ái thì không tốt, nhưng loại chuyện này nếu phát sinh trên người khác phái thì cũng kéo chủ đề lên cao rồi, huống chi là hai người?"

"Đã biết." Tống Thời Hàn từ bên cạnh bàn Tả Đào lấy hộp thuốc lá ra, ngồi xuống ghế: "Không tính toán công khai."

Lời khuyên bảo Khương Minh đã tới bên miệng, chợt nghe thấy Tống Thời Hàn nói như vậy, ngẩn ra: "Cậu không muốn công khai?"

"Sao nào?" Tống Thời Hàn duỗi tay tiếp nhận bật lửa mà Khương Minh đưa, nhấc mí mắt nhìn hắn: "Anh hy vọng tôi công khai sao?"

"Đương nhiên không phải!"

Hòn đá trong lòng rơi xuống thật mạnh, Khương Minh thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng châm điếu thuốc: "Tôi hiện tại đương nhiên cũng không muốn thấy hai người công khai."

Hắn nói: "Tôi biết là cậu không thèm để ý này đó. Nhưng cậu lớn hơn Pink 4 tuổi, có một số việc Pink không biết, nhưng cậu cũng phải vì em ấy mà suy xét. Em ấy không giống cậu, hiện tại không có gì thành tích gì lớn, vốn dĩ chỉ bằng chuyện nhảy dù vào thôi cũng đã gây ra tranh luận rất lớn rồi, hiện tại lại đang phải đuổi kịp tuyển chọn vị trí này, nếu ngay lúc này truyền ra tin tức hai người yêu nhau, trên mạng sẽ xuất hiện thanh âm gì, hẳn là không cần tôi nhiều lời?"

Tống Thời Hàn đáp lại, không phải là hắn không nghĩ tới những lời Khương Minh nói trước đó..

Lại có, nhân sinh Tả Đào mới vừa bắt đầu, chờ về sau đánh xong giải thế giới, em ấy cũng phải quay lại quỹ đại sinh hoạt bình thường, thời gian này nếu nháo đến quá mức, về sau sinh hoạt cũng là sẽ chịu ảnh hưởng.

Một khác điểm. Chuyện yêu đương với Tả Đào, anh cũng không có hứng thú chia sẻ với đại chúng.

Nhưng tuy là nói như vậy, nhưng ——

Tống Thời Hàn hút một ngụm thuốc, bấm tay gạt tàn thuốc, phủi phủi khói bụi: "Nhưng chuyện này cũng không áp được lâu."

Khương Minh sửng sốt một chút, sau đó liếc nhìn Tống Thời Hàn.

Tống Thời Hàn nói: "Không muốn công khai, nhưng cũng không tính toán phủ nhận."

Khương Minh im lặng một lúc, anh gần như có thể hiểu được ý của Tống Thời Hàn.

Không công khai, nhưng không đại biểu không thừa nhận.

"Tôi hiểu được, tôi không có bảo cậu giấu đi." Khương Minh một bên nói, trong lòng suy nghĩ một lát, trầm giọng nói tiếp: "Tóm lại, trước tiên đi từng bước một. Cũng không phải nói không cho hai người tú ân ái trước mặt đại chúng, nhưng phải nắm chắc trình độ. Cho các fan một chút thời gian, kết quả tốt nhất chính là chờ về sau hai người công khai, mọi người đều đã không ngoài ý muốn, thậm chí còn sẽ nói một câu " À, bọn họ ở bên nhau, tôi đã sớm nhìn ra, chúc hạnh phúc " chính là loại tâm thái này, hiểu rõ không?"

"Từ từ tới, thời gian sẽ thay hai người an bài hết thảy."

Tống Thời Hàn "Ừ" một tiếng, xem như đồng ý.

Khương Minh lúc này mới tự đáy lòng mà nhẹ nhàng thở ra, một lần nữa thay đổi tư thế, nhớ tới vừa rồi Tả Đào ở trong văn phòng vài lần mặt đỏ tai hồng, lại nói: "Còn có."

Hắn cũng không nói quá rõ ràng: "Pink tuổi còn nhỏ, cậu đừng khi dễ em ấy."

Cũng cùng một câu nói, Khương Minh nói qua hai lần, một lần là trước khi Tả Đào nhảy dù tới Wildfire, một lần chính là hiện tại, nhưng ý từ của hai lần hoàn toàn khác nhau.

Khương Minh nói: "Cảm giác Pink vẫn là da mặt quá mỏng, đem người khi dễ tàn nhẫn, em ấy sẽ trực tiếp quang ngã cậu qua vai."

Tống Thời Hàn cắn điếu thuốc, cười: "Đã biết."

Lúc Tả Đào đẩy cửa tiến vào, liền thấy cả phòng sương khói.

Đi đến ngồi xuống bên cạnh Tống Thời Hàn, Tả Đào nói: "Anh Thu kêu chúng ta nhanh lên, bằng không là sẽ bị ăn hết." Cậu nói, ánh mắt lại dừng trên điếu thuốc mà Tống Thời Hàn kẹp giữa hai ngón tay, muốn nói lại thôi.

Ý tứ của cậu chính là, trên người Tống Thời Hàn còn có thương tích, cứ việc không biết rốt cuộc có hay không ảnh hưởng, nhưng do quan hệ yêu đương quấy phá, cậu vẫn muốn để Tống Thời Hàn cai thuốc. Dù sao lúc cậu còn ở trường học, nhìn người khác yêu đương đều là như vậy, một chút quan tâm cơ bản như vậy vẫn phải có.

Nhưng mà Tống Thời Hàn lại hiểu lầm ý tứ của cậu.

"Em không thể hút thuốc, anh đáp ứng fans của em."

Nam nhân giương mắt, trong đôi mắt đẹp đó hiện ra một tia thâm ý.

Tả Đào bị động tác của anh làm cho sửng sốt, chưa kịp giải thích đã nghe anh thản nhiên bổ sung: "Điếu này cũng không được."

Nói xong, anh còn dụi nửa tàn thuốc còn lại vào gạt tàn.

Nhớ lại cái gì, Tả Đào lại ngay lập tức đỏ vành tai.

Khương Minh: "......" Cũng có vẻ mặt không biết nên nói gì.

Tả Đào trầm giọng nói: "Không phải, em không muốn, em chỉ muốn nói anh đừng hút thuốc."

"Nghe được không, kêu cậu đừng hút thuốc." Khương Minh cướp bật lửa mà Tống Thời Hàn đang thưởng thức trên tay, nói: "Cậu còn nói giám sát người khác, hay là cùng nhau cai thuốc đi."

Dứt lời, nhìn về phía Tả Đào, nói: "Pink, anh vừa mới cùng Fire thương lượng một chút. Chuyện của hai người tạm thời không công khai, được không?"

Không nghĩ tới sau khi mình rời đi, hai người lại nhắc tới chuyện này. Tả Đào ngược lại nhẹ nhàng thở ra, có thể hiểu rõ Khương Minh bên này tất nhiên phải vì căn cứ mà suy xét: "Được."

Lại hỏi: "Vậy...... Mọi người thì sao? Cũng không nói sao?"

"Không cần, Cat và Tư Tranh hai người sớm muộn gì cũng có thể nhìn ra." Khương Minh nói: "Căn cứ chúng ta cũng chỉ có một đứa ngốc là Vương Thu thôi. Nhưng ngốc cũng tốt, hắn miệng rộng, chuyện này nếu để hắn biết, đảm bảo không tới ba ngày chuyện của hai người liền truyền khắp chân trời góc biển."

Tả Đào: "......"

Khương Minh: "Mọi người liền chờ hắn đến lúc đó đứng chổng ngược gội đầu đi."

Tả Đào gật gật đầu.

Họ không ở trong văn phòng quá lâu, thấy mấy người Vương Thu lại ở trong nhóm thúc giục, cả hai bắt đầu đi xuống tầng dưới.

"Pink."

Ngay trước khi Tả Đào chuẩn bị đóng cửa lại, Khương Minh cuối cùng vẫn không yên tâm mà lại dặn dò một câu: "Chú ý ảnh hưởng."

Tả Đào thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi: "...... Đã biết."

Sau khi rời khỏi văn phòng của Khương Minh, Tả Đào vẫn không thể quên được vẻ mặt đầy ẩn ý của hắn.

Tả Đào đi theo Tống Thời Hàn xuống cầu thang, chỗ nhà ăn truyền đến giọng nói lớn của Vương Thu, hình như hắn đang phàn nàn ăn đồ Nhật lượng phần ăn không đủ, lại thương lượng muốn gọi thêm đồ nướng BBQ về.

Rõ ràng là cảnh tượng náo nhiệt, nhưng bầu không khí quanh hai người lại có chút an tĩnh.

Cậu ngượng ngùng mà cười gượng một tiếng ý đồ đánh vỡ xấu hổ, nói: "Huấn luyện viên anh ấy...... Hẳn là rất nhọc lòng nhỉ."

Giọng điệu của Tống Thời Hàn nhẹ nhàng: "Nhàn."

Dừng một chút, anh lại nhìn Tả Đào, nhớ tới điều gì đó, đột nhiên cong lên khóe môi hỏi: "Thật sự không cho hôn sao?"

Tả Đào đột ngột dừng lại, cậu không ngờ Tống Thời Hàn sẽ quang minh chính đại hỏi một câu như vậy trước cửa văn phòng Khương Minh.

Anh thật sự không lo lắng Khương Minh sẽ xông ra giết người sao?

Nhưng......

Giống như lại có chút kí.ch thích.

Sau khi liếm môi dưới, Tả Đào không khỏi ngước mắt lên nhìn thoáng qua môi Tống Thời Hàn.

"Thì......"

"Cũng không phải, chỉ là......"

Tả Đào càng ngày càng đỏ mặt, thanh âm càng ngày càng nhỏ, cúi đầu nhìn ngón chân: "Có thể về phòng."

Thấy bộ dạng rũ mắt của cậu, ánh mắt Tống Thời Hàn tối đi vài phần. Sau một lúc lâu, anh nhéo giữa mày, thanh âm khàn khàn như muốn mệnh.

Tả Đào không nghe rõ, theo bản năng nói: "Anh nói cái gì?"

"Không có gì." Tống Thời Hàn dùng sức mà xoa nhẹ đầu tóc Tả Đào, anh kéo âm cuối, thấp giọng nói: "Anh chính là suy nghĩ, sao lại có một đứa trẻ ngoan như em vậy chứ."

Trong óc bỗng chốc oanh một tiếng, Tả Đào thẹn thùng mà dời đi tầm mắt: "Phải không."

Dứt lời, cậu sờ lên khuôn mặt vẫn chưa bớt nóng, nhớ tới lời Khương Minh vừa mới dặn dò, cậu thả chậm bước chân, quyết định về phòng đổi một bộ quần áo trước, sau đó lại đi xuống.

Không dám lại tại chỗ dừng lại, Tả Đào chậm rì rì mà lên lầu: "Kia cái gì, ta trước đi lên đổi cái quần áo, đội trưởng ngươi đi trước ăn cơm."

Tống Thời Hàn gật đầu: "Đi thôi."

——

Sau khi Tả Đào trở về phòng và thay quần áo, cậu dành chút thời gian để kiểm tra weibo của ZZ.

Quả nhiên, buổi sáng Khương Minh đã gửi cho anh rất nhiều tin nhắn riêng.

Nhìn tin tức trên màn hình, Tả Đào thở dài, cảm thấy mình thực sự là một chuyên gia đào mộ cho chính mình.

Sau đó mới trả lời một tin nhắn cho Khương Minh.

Người bên đối diện hiển nhiên cũng đang xem điện thoại, gần như là vừa chuyển tin nhắn sang thì ngay lập tức trả lời lại.

【ZZ: Xin lỗi, mấy ngày nay thật sự quá bận, không có thời gian online ==】

【 Huấn luyện viên trưởng câu lạc bộ thể thao điện tử Wildfire Khương Minh: Không sao. Lần này tìm cậu cũng là muốn thương lượng tìm thời gian bồi luyện, hôm nay có thời gian không? 】

Tả Đào nhìn thoáng qua thời gian.

Bọn họ ngày thường cơm nước xong đều không bắt đầu huấn luyện ngay, cho nên chỉ có thể nhân thời gian này bồi luyện với bọn họ.

【ZZ: Có thể. Nhưng hôm nay tôi có khả năng chỉ rảnh từ 1 giờ đến 2 giờ 30, ngài xem có thể chứ? 】

【 Huấn luyện viên trưởng câu lạc bộ thể thao điện tử Wildfire Khương Minh: Không thành vấn đề, vậy đúng 1 giờ online, đến lúc đó tôi mời cậu vào phòng. 】

【ZZ: OK. 】

【 Huấn luyện viên trưởng câu lạc bộ thể thao điện tử Wildfire Khương Minh: Thật sự không thể cho tôi phương thức liên lạc sao, ngày thường cứ phải như vậy thật sự rất bất tiện. 】

【ZZ: T-T xin lỗi, thật sự không có thói quen cho người lạ phương thức liên hệ, ngày thường nếu ngài muốn tìm tôi thì có thể nói với Pink, tôi nhất định sẽ lập tức trả lời. 】

【 Huấn luyện viên trưởng câu lạc bộ thể thao điện tử Wildfire Khương Minh: Vậy được rồi, đợi lát nữa gặp nhau trong trò chơi. 】

Kết thúc đoạn đối thoại này, Tả Đào thở dài một hơi thật sâu. Sau khi xem xong siêu thoại CP, liền thuận tay ấn like một tiểu thuyết mới được cập nhật, rồi để lại một bình luận thúc giục nhanh ra chương mới, rồi mới đi xuống lầu. 

Bên trong nhà ăn, mọi người đang nói chuyện sôi nổi. 

Từ anh hùng trong trò chơi cho đến phù văn thiên phú, nội dung rất nhanh lại chuyển dời đến giải đấu mùa hạ sắp tới. 

Buổi sáng nay bên phía công ty trò chơi《 Wind Up 》 đã đăng tải một thông tin, phiên bản mùa giải mới sẽ được cập nhật vào thứ Hai tuần sau, đến lúc đó giải đấu mùa hè sẽ bắt đầu mở màn.

Vương Thu cầm trên tay một đĩa cà tím nướng, dùng đũa gắp tỏi băm sang một bên rồi nói: "Phiên bản tiếp theo sẽ nâng cấp Pháp sư lên cấp độ Sử thi, sau đó toàn bộ hẻm núi sẽ là thế giới của Thu tôi, hahahahaha ——"

Hắn lại liếc nhìn Tả Đào, như thể đã nhìn thấy mình đang cầm cúp vô địch: "Quả Đào hẳn là cũng rất vui vẻ. Mấy pháp trang mà anh xem trọng cũng được tăng mạnh, cứ vậy đến giải đấu mùa hạ chúng ta song kiếm hợp bích, nhất định đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!"

Tư Tranh cười mắng một tiếng.

Tả Đào nhớ ra điều gì đó, hỏi: "Đúng rồi. Ý em là nếu..." Cậu nhíu mày, nói: "Nếu em thực sự có thể giành chiến thắng trong đội hình xuất phát, bên phía Demon sẽ không sao chứ?"

Dù sao, trước đó không lâu Khương Minh  vẫn luôn liên hệ với Demon, nếu đột nhiên bị cậu chặn đường, chỉ sợ Demon sẽ không vui.

Vốn lúc đầu cảm thấy cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng hiện tại cũng hậu tri hậu giác bắt đầu lo lắng sẽ tạo thành tiếng xấu cho căn cứ.

"Cái này em hoàn toàn không cần lo lắng."

Tư Tranh nói: "Sau nhiều năm hoạt động trong giới thể thao điện tử, mọi người chỉ để ý được biết đến nhiều hơn. Hơn nữa Demon nếu muốn phát triển trong nước, không có khả năng chỉ liên hệ mình chúng ta. Đồng dạng, cũng không chỉ có mình câu lạc bộ chúng ta liên hệ hắn. "

Tư Tranh: "Nhân lúc anh Khương còn chưa có tới, tôi lại nói một câu không dễ nghe." Hắn bỏ vào miệng một miếng sashimi: "Đừng nhìn anh Khương lúc trước tự tin đến vậy, chưa chắc Demon sẽ chỗ chúng ta đâu. Trước khi thật sự ký hợp đồng, tất cả mọi chuỵen đều có biến số, nói không chừng người ta chân trước mới vừa từ căn cứ chúng ta rời đi, sau lưng đã ký với nhà khác."

Cat cũng lên tiếng: "Đúng vậy."

Vương Thu nhấp một ngụm soda: " Dù sao, trong số những cầu thủ viện nước ngoài mà tôi biết, phần lớn đều đến đây để kiếm tiền. Với danh tiếng của Demon, cuối cùng chúng ta có thể cạnh tranh với các câu lạc bộ giàu có khác hay không thì cũng chưa nói được đâu."

Vừa nói xong, Khương Minh đã đi xuống lầu.

"Ở thật xa cũng nghe thấy được mấy người nói nhỏ nhắc mãi." Hắn tiện tay kéo một cái ghế ngồi xuống, nói: "Nói cho mà biết đừng nhân lúc tôi không ở đây, nói chút gì đó không dễ nghe?"

"Không có gì." Vương Thu ngoan ngoãn kết thúc chủ đề: "Dạy Quả Đào một ít đạo lý để hành tẩu giang hồ."

Khương Minh cũng lười nói nhảm với bọn họ, trực tiếp nói thẳng vào chủ thể chính: "Tình huống là thế này, đợi lát nữa cơm nước xong mọi người trực tiếp lên lầu."

Tư Tranh nói: "Làm sao vậy, đã bắt đầu hẹn lịch thi đấu sao?"

Khương Minh xua tay: "Không phải."

Sau khi giải quyết xong một vấn đề, vẻ mặt Khương Minh vui vẻ: "ZZ hứa hôm nay dẫn đội thứ hai một phen, tôi nghĩ cho mọi người cùng nhau lên luôn, thuận tiện thí nghiệm trình độ chân thật của ZZ."

Động tác trên tay Tả Đào hoàn toàn dừng lại: "Cái gì??"

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cậu, Khương Minh cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng hắn vẫn lặp lại: "ZZ hứa sẽ đi bồi luyện với đội thứ hai trong ngày hôm nay."

Cái này Tả Đào đương nhiên biết, dù sao thì cũng đích thân cậu đồng ý mà thôi.

Nhưng vấn đề là, tại sao đội một bọn họ cũng muốn tham gia?!!!

Bây giờ cậu có ngay lập tức đi phân bào nhiễm sắc thể của chính mình, cũng không kịp rồi.

Khương Minh: "Chủ yếu là con người ZZ rất kỳ quái, cho đến bây giờ hắn vẫn chưa đề cập đến vấn đề thù lao, chỉ nói rằng khi rảnh rỗi có thể giúp chúng ta luyện tập miễn phí vài lần. Tôi còn nghĩ, không phải hắn thích Fire với Pink sao, ngày thường tìm kiếm cơ hội thích hợp để chơi game, khiến mọi người vui vẻ, sau đó nhân tiện ký hợp đồng lâu dài luôn."

Lại quay đầu đi hỏi Tả Đào: "Pink cảm thấy thế nào, không phải em quen với ZZ sao?"

Tả Đào ha ha một tiếng: "Cái này em không biết."

Trong lòng cậu thầm trả lời Khương Minh, ZZ sẽ không vui vẻ, ZZ sẽ nổi điên.

Khương Minh không hỏi nhiều, bắt đầu ăn cơm: "Được rồi, tạm thời như vậy đi, ăn xong lên lầu."

Mọi người lên tiếng. hời gian từng phút từng giây trôi qua, thấy đã gần đến giờ, Tả Đào cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa.

"Cái kia......"

Chống lại ý muốn che mặt, Tả Đào nghiến răng nghiến lợi nói: "Em có thể không tham gia được không?"

"A?" Khương Minh có chút kỳ quái mà nhìn cậu một cái: "Vì cái gì không tham gia?"

"Em chính là, cảm thấy, em không quá thoải mái." Tả Đào buông đũa xuống, làm vẻ mặt rất yếu ớt: "Mấy ngày nay liên tục luyện tập, cảm giác có chút chịu đựng không nổi."

Khương Minh trở nên nghiêm túc: "Thân thể không thoải mái sao không nói sớm? Có cần gọi bác sĩ không?"

Tả Đào xua tay: "Nghỉ ngơi một hồi là tốt rồi."

Vương Thu nói: "Đúng thật, mấy ngày nay Quả Đào cũng không nghỉ ngơi đầy đủ, hôm nay lại từ sáng sớm đã lên thi đấu, vẫn nên để em ấy trở về nghỉ ngơi đi."

Tư Tranh: "Năm thiếu một làm sao bây giờ?"

Cat: "Để anh Khương lên thay."

Khương Minh cũng không để ý lắm, vốn dĩ xuất thân của hắn cũng là tuyển thủ thi đấu, để hắn lên thay cũng không thành vấn đề.

Khương Minh: "Vậy được rồi, Pink trở về nghỉ ngơi sớm đi."

Thấy mọi người đều dễ nói chuyện như vậy, Tả Đào đều cảm động sắp khóc rồi, cậu liều mạng gật đầu: "Được!"

Chỉ có Tống Thời Hàn như suy tư mà nhìn Tả Đào một cái: "Chỗ nào không thoải mái, có cần mua thuốc không?"

Tả Đào chột dạ dời đi ánh mắt, suy yếu xua tay: "Không cần."

"Em trở về ngủ một giấc là được rồi."

——

Sau khi vội vàng ăn cơm trưa, Tả Đào tranh thủ thời gian trở về phòng.

Đầu tiên cẩn thận khóa cửa, sau đó đóng ban công lại, sau khi đảm bảo mọi thứ vẫn an toàn, cậu ngồi xuống bàn làm việc.

Nhắc mới nhớ, đã lâu rồi cậu không vào tài khoản ZZ. Từ khi bắt đầu thi đấu chuyên nghiệp, cậu cơ bản không nhận bất kỳ đơn đặt hàng nào, bây giờ cậu vừa mới lên mạng, vô số cuộc trò chuyện riêng tư tràn vào.

Tả Đào chỉ là liếc nhìn một cái, không để ý tới, thuận tiện đổi chữ ký trò chơi thành đóng cửa, không nhận tiếp đơn.

Sau khi xác nhận việc sửa đổi đã hoàn tất, cậu vừa định đợi đám Khương Minh lên mạng thì một lời mời khác hiện lên.

【 Người chơi [ Lôi Tử đệ nhất hẻm núi ] mời ngài tiến vào phòng. Đồng ý / cự tuyệt. 】

Thậm chí không cần nhìn vào tên đầy đủ của ID, chỉ là bằng hai chữ "Lôi Tử" ở đầu thôi, Tả Đào cũng người này là ai.

Tả Đào không có chút do dự mà lựa chọn cự tuyệt.

Ngay sau khi cự tuyệt, giây tiếp theo, tiếng chuông di động vang lên.

Liếc nhìn ID người gọi, Tả Đào kết nối tai nghe Bluetooth, hạ giọng: "Đang bận, có chuyện gì vậy?"

"Trời đất, cái ngữ khí này của mày không khỏi quá lạnh nhạt rồi đấy?" Là người duy nhất trên thế giới biết về áo choàng của Tả Đào, Đinh Lỗi phát ra lời chỉ trích: "Tại sao mày lại từ chối lời mời của tao. Mày có biết rằng trong khoảng thời gian này chỉ có một mình tao đã phải cố gắng sống sót thế nào không, bây giờ đã là cuối mùa giải, tao mới vừa sờ đến cái đuôi kim cương. Đào Nhi, tao thật sự không thể ~ chia tay với mày ~"

Tả Đào bị lời nói cuối cùng nổi da gà, đúng lúc này Khương Minh gửi thiệp mời phòng tùy chỉnh trong trò chơi, sau khi bấm vào, cậu lại thốt ra câu ngắn gọn: "Cút đi."

Đinh Lỗi: "Làm bạn cùng phòng với ông đây bao năm." Hắn cố ý nói ra vẻ âm dương quái khí: "Chẳng lẽ nói, bây giờ mày leo được lên người nam nhân hoang dã, liền quên mối tình ngày đêm của chúng ta?"

Tả Đào vỗ cái trán, không có tâm trạng nói chuyện với hắn: "Không phải, hôm nay thật sự có chuyện." Rốt cuộc cũng là bạn bè thân thiết hiểu rõ tận gốc rễ của nhau, Tả Đào không có áp lực kể lại tình huống cho Đinh Lỗi, mới nói: "Lần sau tìm thời gian kéo mày lên đỉnh."

"Trời, thế mà mày chưa lật xe à?"

Ngữ khí của Đinh Lỗi đầy vẻ khiếp sợ, nói: "Lần trước không phải mày đã bị cho hấp thụ ánh sáng sao? Chính là lần thi đại học xong, từ cổng trường đi ra đó."

Nghe đến đó, Tả Đào thở dài một hơi: "Nói ra thì rất dài, lần sau gặp mặt tao kể cho. Tóm lại...... Hiện tại tao rất khó khăn, thật sự là Đài mập đài quá không đạo đức, lúc đó tao đã nói xoá đoạn đó đi rồi, kết quả vẫn phát lên."

Đinh Lỗi: "Anh, có hay không một loại khả năng, đó là phát sóng trực tiếp, làm sao người ta xoá cho mày được hả."

Tả Đào: "......"

Đinh Lỗi lại hỏi: "Vậy mày có từng nghĩ tới khi cái áo choàng này cũng rớt thì phải làm sao không?"

Sinh hoạt không dễ dàng, Tả Đào thở dài: "Còn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể cầu nguyện đừng quay xe."

"Lỡ may thì sao?"

"Lỡ may......"

Đinh Lỗi giả vờ thập phần lo lắng: "Thật sự sợ mày chọc giận người ta, sau đó Hàn Thần sẽ đá Ác bá hồng nhạt mày ra khỏi căn cứ."

Tả Đào xoa xoa huyệt Thái Dương, không buồn suy nghĩ những chuyện chưa xảy ra, thản nhiên nói: "Yên tâm, chuyện đó sẽ không xảy ra đâu."

"Lỡ may thì sao?"

"Tao đây đành phải cho anh ấy mấy cái moah moah."

Đinh Lỗi cạn lời.

Thiệt tình kiến nghị: "Nếu không, mày vẫn nên nói sự thật đi."

Tất nhiên Tả Đào cũng biết tình hình hiện tại nên tốt nhất là nên nói rõ càng sớm càng tốt..

Nhưng vấn đề là, tài khoản ZZ của anh ta có quá nhiều lịch sử đen tối, lúc trước khi chơi game dỗi người còn ghép video trêu đùa Wind còn chưa tính. Đáng sợ nhất chính là, cậu thường xuyên dùng cái tài khoản này dạo chơi trong siêu thoại CP của mình và Tống Thời Hàn, ngày thường xem rất vui vẻ, liền nhấn like chỗ này like chỗ kia, rồi còn thả không ít bình luận.

- Đại đại giỏi quá. (*đại đại: chỉ những người sáng tác nổi tiếng)

- Vị đại đại này thật trâu bò, vẽ thật đẹp / tình yêu.jpg

- Cái cốt truyện này...... Quá tuyệt a a a!!!

- Quỳ cầu chương mới / Đầu chó trao hoa.jpg

Mới đầu cậu còn cảm thấy có chút thẹn thùng, nhưng ngày tháng qua đi, cậu càng ngày càng thấy tự nhiên.  Đến nối mà hiện tại mọi người trong siêu thoại, đều biết bồi chơi ZZ, cũng là fans CP của Pink và Fire.

Cái này thật sự tẩy không nổi.

Tả Đào bây giờ chỉ cảm thấy khó chịu khi nghĩ về những nội dung weibo mà cậu đã like và bình luận.

Bình thường cậu chỉ có thể mặc áo choàng và lướt Internet một mình, nhưng mỗi khi nghĩ đến việc bị người trong đội phát hiện, đặc biệt là Tống Thời Hàn, cảm giác xấu hổ lại dâng lên không thể kiềm chế.

Cái áo choàng này nếu rớt xuống.

Cậu thật sự sẽ chết.

- -------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi