ĐỪNG VỜ NGOAN NGOÃN

Đột nhiên, mọi người trong xe nhìn sang, Tả Đào thiếu chút nữa là cắn đứt đầu lưỡi.

Dù xấu hổ nhưng cậu vẫn nhìn không được nhìn sang đôi chân thon dài của Tống Thời Hàn, thật trùng hợp, hôm nay khi đi ra ngoài, Tống Thời Hàn cũng mặc một chiếc quần dài bình thường, mặc dù chúng khác với trong ảnh, nhưng cũng là màu đen, lúc này chân hơi cong lên, mơ hồ có thể phân biệt được một vệt đường cơ bắp rắn chắc đẹp đẽ.

Chỉ cần ngồi với tư thế thoải mái là có thể dễ dàng dạy người ta liên tưởng đến những thứ mà họ không nên liên tưởng đến.

"Quả Đào, làm gì vậy?" Vương Thu ở trong xe cố gắng thuyết phục: "Thời gian không còn sớm, em không đói bụng sao. Mau lên đi, sau bữa tối chúng ta phải đến trạm dừng tiếp theo."

Khương Minh vài lần há mồm, muốn nói lại thôi.

Thôi thôi, mặc kệ, thích làm gì thì làm đi.

Tống Thời Hàn dù bận thì vẫn là bộ dạng ung dung, lúc anh hơi ngước mắt nhìn ra ngoài xe, khuôn mặt lạnh lùng sắc bén, nhưng trong đôi mắt sáng lại có một chút ý cười.

Anh không nói cái gì, cũng không có tính toán xuống xe, như là thật sự đang đợi cậu ngồi lên.

Tả Đào mím môi, có chút dao động, nghĩ thầm nếu anh đã chủ động như vậy......

Chuyện này không có gì đáng xấu hổ cả, chỉ là ngồi lên chân mà thôi. Mọi người đều hào phóng như vậy, cậu nếu lại tiếp tục ngượng ngùng, cũng không khỏi quá kỳ quái.

Không xấu hổ cũng muốn xấu hổ đi lên.

Tả Đào rất giỏi an ủi bản thân, bộ dạng thẹn thùng vừa rồi chỉ kéo dài trong thời gian ngắn, cảm xúc của cậu rất nhanh đã được thay thế bằng sự háo hức muốn thử.

Chân của nam thần, không ngồi mới là đồ ngốc. 

"Em gần đây có chút tăng cân, có khả năng là tăng 1 hay 2 cân gì đó." Ho nhẹ một tiếng. Nhưng cứ việc như thế, Tả Đào cảm thấy chính mình có lẽ vẫn cần phải rụt rè một chút, liền lên tiếng thanh minh: "Khả năng sẽ rất nặng, nếu anh cảm thấy không thoải mái, thì nói em, lát nữa đến giao lộ em liền xuống đi tàu điện ngầm."

Tuy rằng hiện giờ đã thành công tóm gọn được Tống Thời Hàn, nhưng hình tượng ngoan ngoãn tạm thời vẫn nên hướng ra bên ngoài. Nhưng Tả Đào vẫn cảm thấy Ngô Thủy Ba đã từng nói một câu đặc biệt đúng, muốn giữ tươi tình yêu thì cần phải làm mới chính mình, nhưng mọi thay đổi cũng cần phải từng bước từng bước. 

Nghĩ đến đây, cậu lại nói thêm: "Hay là bây giờ em có thể đón tàu đi đó, cũng không xa lắm."

Khương Minh dạo gần đây dần trở nên tê liệt trước chuyện giữa hai người. Anh thắt dây an toàn và nói: "Ngồi tàu điện ngầm cái gì. Em lo lắng mình còn chưa đủ hot sao, muốn đi ra ngoài đi bộ một chuyến thử xem mức độ nổi tiếng sao?"

Ngày nay, người chơi thể thao điện tử ngày càng thu hút nhiều sự chú ý, tuy vẫn không bằng giới giải trí nhưng trận đấu solo giữa Tả Đào và Demon vừa rồi vẫn rất mạnh mẽ, khi đi ra ngoài vào lúc này, những người qua đường đang xem xét các xu hướng tìm kiếm vẫn chưa giảm. Quả thực nhìn một cái là nhận ra ngay.

Vương Thu: "Đúng vậy." Hắn có chút ghen ghét thể trạng ăn hoài không mập của Tả Đào, sau đó trêu chọc cậu bằng trò đùa trên mạng vừa rồi, nói: "Đội trưởng ngày thường ở phòng tập thể thao luyện chân cái tạ so với em còn nặng hơn, có phải em quá không tin tưởng AD của mình không?"

......

Ba phút sau, Tả Đào nỗ lực duy trì thái độ bình tĩnh, cúi người định lên xe, nhưng khi thật sự ngồi vào lòng Tống Thời Hàn, vẫn là hơi hơi đỏ lỗ tai.

Trong một nháy mắt nào đó, cậu thật sự muốn lấy điện thoại ra trả lời lại Ngô Thủy Ba.

Kíc.h thích, sắp bị kíc.h thích đến nổ tung.

Một giây trước vừa xem fanart, giây tiếp theo đã thực sự làm điều đó.

Chỉ là khác với những gì cậu tưởng tượng, cơ thể của Tống Thời Hàn cứng đến nỗi ngồi lên đó thực sự không hề thoải mái, thậm chí còn tệ hơn cả chiếc đệm mềm mại mà cậu đặt trên ghế chơi game.

Tả Đào mấy lần điều chỉnh tư thế ngồi, ban đầu chỉ dám ngồi sau đầu gối của Tống Thời Hàn một chút, một lúc sau cảm thấy khó chịu nên mới từ từ lùi về sau một chút, sau đó lại từng chút một mà cọ xát.

"A!"

Đột nhiên có một cánh tay vòng qua eo cậu, tựa hồ có chút không kiên nhẫn, chủ nhân cánh tay dùng sức đẩy hắn về phía sau. Tả Đào nhất thời không kịp đề phòng, cả người bị đâm vào trong lòng ngực Tống Thời Hàn.

Trong lúc hoảng loạn mà nắm chặt cái tay đang để trên eo cậu của Tống Thời Hàn, Tả Đào theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua. Liền thấy trên trán và cố Tống Thời Hàn nổi đầy gân xanh, như là mang theo chút ẩn nhẫn, thấp giọng gằn từng chữ một bên tai cậu: "Ngồi im, đừng lộn xộn."

Tả Đào nháy mắt động cũng không dám động: "Em chính là sợ...... Đè nặng anh."

"Không nặng."

Sau hai giây im lặng, anh dường như lại muốn cười. Tống Thời Hàn đưa tay ấn lên lông mày, Tả Đào xác thực vẫn là quá gầy, thậm chí ngồi trên người anh còn có chút nhẹ tựa lông hồng.

Tả Đào khô khốc "Ồ", ước chừng mười giây sau, thần kinh căng thẳng dần dần tiêu tan.

Liếc mắt nhìn về phía đám cây hoè đang lùi dần ngoài cửa sổ, giữa cây xanh tươi tốt, anh không khỏi nghĩ đến những phương diện khác ——

Tư thế này mẹ no thực sự chính là...... Hoàn nguyên toàn bộ.

Tư Tranh và Vương Thu từ khi ngồi lên xe liền mang tai nghe xem video thi đấu, cũng không có chú ý tới bọn họ bên này.

"Pink, anh đã liên hệ với bộ phận pháp lý của căn cứ, hợp đồng sẽ được soạn thảo vào ngày mai. Em nhớ buổi sáng đến văn phòng của anh nhé, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta sẽ tiếp tục bước tiếp theo."

Khương Minh đang lái xe liếc nhìn hàng ghế sau qua gương chiếu hậu, nhớ ra điều gì đó, lại hỏi: "Chuyện ở trường đã giải quyết xong chưa?"

"Dạ?" Tả Đào rút điện thoại ra, nghe thấy liền đáp: "Em vẫn chưa nhận được thông báo nhập học. Dì nhỏ nói sau khi nhận được thông báo sẽ thu xếp."

Khương Minh gật gật đầu, không nói cái gì nữa.

Thấy thế, Tả Đào cũng không nói thêm nữa, tiếp tục vu vơ vuốt điện thoại để đánh lạc hướng bản thân.

Quả nhiên đùi tốt hơn đầu gối, sẽ không cộm người. Hạn chế duy nhất là quần áo mùa hè vốn đã mỏng, trong lúc lơ đãng, một số mặt đặc thù khác cũng có thể cảm nhận rõ ràng.

Tả Đào cảm thấy tư tưởng của mình thật không tốt, nhưng lại không khống chế chính mình. Đặc biệt khi càng muốn dời lực chú ý, lực chú ý liền càng là đi ngược lại mà hướng nơi nào đó tập trung.

Trừ gió từ điều hỏa thổi ra khí lành lạnh, còn lại giống như cũng chỉ có tim đập.

Quá phiền.

Ngô Thủy Ba rốt cuộc cả ngày làm cái gì, tự mình xem còn chưa đủ, phải một hai chia sẻ cho cậu.

Chia sẻ thì chia sẻ đi, còn rất biết chọn thời gian.

"Sao hôm nay em cứ là lạ?"

Từ phía sau nhìn thoáng qua lỗ tai càng ngày càng đỏ của Tả Đào, Tống Thời Hàn hạ đôi mắt.

Thấy Tả Đào cứng đờ nửa ngày không lên tiếng, Tống Thời Hàn cũng lời hỏi: "Em suy nghĩ......"

Tống Thời Hàn không nói lời nào còn tốt, vừa nói thì nhiệt khí từ miệng anh thoát ra liền dừng ở vành tai cậu.

Không chờ anh nói cho hết lời, Tả Đào đột nhiên không kịp phòng ngừa mà run tay, di động trực tiếp trượt ra ngoài, đầu tiên là đập vào thành ghế trên, sau đó liền rớt dưới chân Vương Thu.

Mới vừa Vương Thu mới cùng Tư Tranh xem xong một hồi thi đấu, theo bản năng mà duỗi tay cầm lên: "Hai người đang làm gì vậy?" Nói xong câu nguy hiểm thật, Vương Thu vừa định đưa điện thoại di động cho Tả Đào, ngón tay vô tình ấn vào WeChat, vừa WeChat có tin nhắn gửi tới.

"A? Là Ba Ba tìm em."

Bởi vì là Ngô Thủy Ba, cho nên Vương Thu cảm thấy không có gì không thể xem: "Hỏi em đợt sóng tại hố rồng kia......" Mới vừa nói tới đây, ánh mắt liếc nhìn thấy gì đó,  tooca độ nói dần dần dừng lại.

Trong nháy mắt kia, Tả Đào tận mắt nhìn thấy Vương Thu hoảng sợ mà trừng lớn hai mắt, há mồm tựa hồ là muốn nói cái gì ——

Tả Đào: "!!!"

Tả Đào cái gì cũng không nói. Trái tim cơ hồ nhảy tới cổ họng, cậu đột nhiên duỗi thẳng thân mình từ trong lồng ngực Tống Thời Hàn chạy trốn ra ngoài, sau đó làm trò trước toàn bộ ánh mắt trong xe, trực tiếp bịt kín miệng Vương Thu.

Lực đạo rất lớn, trực tiếp làm gương mặt Vương Thu biến hình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi