ĐƯỢC ANH YÊU MỚI GỌI LÀ YÊU

Tôi tên là Ngải Lộc Vy, một cô gái cung bò cạp, thích viết văn, thích tưởng tượng, thích lôi kéo người khác ngồi buôn dưa lê, thích ăn thịt, cuồng ngoại hình, cuồng tay đẹp, cuồng giọng trầm... Một kẻ tập trung quá nhiều sở thích như tôi từng bị bạn bè thân thiết nói là: Có lẽ, cả đời này tôi cũng không tìm được người đàn ông mình thích.

Quả thực, trước khi gặp Mr. Tô , tôi cũng có mối quan hệ khá tốt với một vài chàng trai. Tuy nhiên họ để ý nhan sắc của mình hơn của tôi, chỉnh sửa ảnh còn sành sỏi hơn tôi; bàn tay tuy đẹp nhưng quá mỏng manh, giúp tôi xách một chiếc vali cũng kêu la oai oái; giọng nói tuy hay nhưng rất không đáng tin cậy, trong di động có cả đống ảnh của các cô gái chưa hề gặp mặt, ngày nào cũng nấu cháo điện thoại không ngừng nghỉ.

Thế nên, lên đến tận đại học tôi vẫn còn độc thân, hơn nữa còn là kẻ độc thân duy nhất trong cả khu ký túc xá.


Về sau, tôi mắc chứng tràn khí màng phổi. Nghe nói đây là loại bệnh ngẫu nhiên bộc phát khi không khí tràn vào khoang ngực, gây tức ngực khó thở. Đều là do mấy đứa bạn cùng phòng ký túc ngày ngày "tung đường" trước mặt làm tôi tức chết.

Tôi được đưa đến bệnh viện. Sau khi làm một cuộc kiểm tra dài dằng dặc, tôi được đưa đến giường số 31 của khu nội trú.

Ca phẫu thuật được lên lịch ngay buổi sáng ngày hôm sau. Bố mẹ tôi không phải người ở đây, tự tôi ký tên vào bản cam kết trước khi phẫu thuật. Trong quá trình phẫu thuật sẽ có thể xuất hiện những trường hợp như xuất huyết, hôn mê, thậm chí tử vong... tay bác sĩ thực tập giải thích cho tôi với gương mặt nghiêm nghị. Tôi cắn môi, tưởng chừng có thể bật khóc bất cứ lúc nào.

Trong lúc tinh thần đang bên bờ vực sụp đổ thì một bác sĩ đi vào, mặc bộ quần áo khử trùng màu xanh của phòng phẫu thuật, chiếc khẩu trang treo lủng lẳng một bên tai. Người ấy ngồi xuống cạnh tôi.


Trong văn phòng nóng nực và bí bách, anh như mang tới một làn gió thoang thoảng. Tôi quay lại nhìn anh, đôi mắt sáng rực, làn da trắng trẻo, ngón tay mảnh dẻ.

Anh bảo thực tập sinh đi ra ngoài, lúc này trong văn phòng chỉ còn lại tôi với anh. Anh quay đầu nhìn tôi và nói: "Ca phẫu thuật của cô khá đơn giản, chỉ khoảng một tiếng đồng hồ là hoàn thành, cô không cần quá lo lắng."

Tôi quan sát gương mặt anh, không biết là vì giọng nói điềm đạm, đáng tin cậy hay vì đôi mắt cực kỳ sáng của anh, lòng tôi bỗng dưng cảm thấy an tâm hẳn.

Anh giới thiệu: "Tôi họ Tô, là bác sĩ chính trong ca phẫu thuật của cô. Nếu cảm thấy việc gọi hai từ như "bác sĩ" khiến cô căng thẳng thì có thể gọi tôi là Mr. Tô."

Thấy tôi nắm chặt cây bút trong tay, anh nói tiếp: "Cứ yên tâm ký vào bản cam kết, mọi nguy hiểm viết trong đó đều sẽ không xảy ra đâu."


Ngừng một giây, anh bổ sung thêm: "Tôi hứa đấy."

Đúng như anh nói, ca phẫu thuật kết thúc một cách thuận lợi vào ngày hôm sau.

Lúc tôi được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, bố mẹ tôi vội vã chạy tới bên cạnh tôi. Anh đi ra sau đó, đợi tôi ở cửa thang máy. Có lẽ vì thuốc mê khiến tinh thần mơ màng, tôi nhớ mang máng rằng mình đã huyên thuyên với anh rất nhiều chuyện, nhưng cụ thể là chuyện gì thì tôi không có ấn tượng.

Về sau nghe mẹ kể lại tôi mới biết, hôm đó tôi đã nở nụ cười ngọt ngào với vị bác sĩ kia, còn hỏi đi hỏi lại người ta mười mấy lần rằng: "Anh là ai?"

"Vậy anh ấy trả lời sao ạ?" Tôi hỏi mẹ.

"Cậu ấy nói, cậu ấy là Mr. Tô của giường số 31"

Tôi nằm trên giường bệnh, ngực vẫn còn cắm ống truyền, nhưng khuôn mặt thì đang mỉm cười rất ngọt, rất ngọt.
Tôi biết, bất luận tôi đặt ra yêu cầu khắt khe đến mức nào về mẫu bạn trai lý tưởng thì lần này đã có người vừa vặn phù hợp với từng dấu gạch đầu dòng.

Mấy cô bạn lúc đầu vốn chê cười tôi sẽ cô độc tới già, sau khi gặp mặt Mr. Tô đều phải đồng loạt cảm thán:

"Thì ra trên thế giới này thật sự có một người như vậy."

"Thì ra một người như vậy lại thật sự có thể bị cậu giật mất."

"Thì ra anh ấy chính là Mr. Tô của cậu."

Đúng vậy, anh ấy chính là Mr. Tô ở giường số 31 của tôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi