ĐƯỢC ANH YÊU MỚI GỌI LÀ YÊU

Tôi kể cho Mr. Tô nghe về chuyện của mình hồi nhỏ. Chị ruột tôi mắc bệnh tim bẩm sinh, làm phẫu thuật nối mạch máu tim từ năm bảy tuổi. Còn tôi từ bé da thịt dày dạn, rơi từ trên giường xuống đất không khóc không kêu, thế nên bố mẹ phần nào dành nhiều tình cảm cho chị gái hơn.

Tôi còn kể với anh rằng vì chị gái thường xuyên nằm viện, nên từ nhỏ tôi đã sống với bà nội. Lúc ấy gia đình bà không mấy khá giả, bữa cơm hầu như không có thịt. Tôi đã bạo miệng nói với mấy bạn xung quanh rằng: "Trong số mấy cậu ai có thịt cho mình ăn, lớn lên mình sẽ làm vợ người đó."

   Mr. Tô nhíu mày, mặt mũi có vẻ không hài lòng chút nào. Anh hỏi tôi: "Khi đó em nói nghiêm túc chứ?"

Tôi chân thành đáp: "Đương nhiên rồi."

Anh bỗng cười, lấy bàn tay vỗ vỗ lên đầu tôi và nói: "Anh có thịt cho em ăn, bây giờ chỉ còn đợi em lớn lên nữa thôi."


Con người vô dụng như tôi, ngay giây phút ấy đã rơi nước mắt

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi