ĐƯỢC ANH YÊU MỚI GỌI LÀ YÊU

Y tá trưởng trong khoa của Mr. Tô là một chị gái có tính cách rất cởi mở, mỗi lần tới khoa của anh, các bác sĩ trẻ đều rất thích nói chuyện cười đùa với chị ấy.

Trước kia Mr. Tô không hiểu phong cách của chị y tá, đã bị chị ấy cưỡng ép phải khoác tay hai lần.

Sau này thân thiết hơn một chút, mỗi lần nhìn thấy chị gái đó định lao tới, anh đều lẳng lặng lùi về phía sau một bước và nói: "Em có gia đình rồi."

Về sau, chuyện này đồn thổi khắp trong ngoài khoa, câu cửa miệng của các bác sĩ và y ta đều là: "Tôi có gia đình rồi."

*****************************

         

Tôi và Mr. Tô ngồi tàu cao tốc tới Hàng Châu, ở ghế bên cạnh có một cô gái tóc ngắn đeo sau lưng chiếc guitar, ăn mặc cũng rất cá tính, toát ra vẻ đặc biệt ngầu.

Tôi và cô gái ấy nói chuyện bang quơ với nhau vài câu. Biết được tôi là tác giả viết tiểu thuyết, cô ấy nói với vẻ rất phấn khích: "Chúng ta trao đổi Wechat đi."


Rõ ràng Mr. Tô đang ngồi đọc báo chăm chú, bỗng giơ tay rút điện thoại di động của tôi, nói với người ta: "Cô ấy là người đã có gia đình rồi."

Tôi ngây người giây lát, rồi lập tức hiểu ra ý tứ của Mr. Tô. Tôi quay đầu nói nhỏ với anh: "Anh không nhìn ra người ta là một cô gái à?"

Anh ngập ngừng giây lát rồi trả lại điện thoại di động cho tôi, còn hỏi người ta: "Số điện thoại nhà có cần để lại luôn không?"

Tôi quả thực bị anh đánh bại hoàn toàn.

******************

         

Thật ra tôi là một người lơ đễnh, đồ đạc trong nhà thường xuyên vứt lung tung, có rất nhiều món đồ bỗng dung mất tích một cách vô duyên vô cớ.

Có hôm, tôi và Mr. Tô cùng thay ga giường, đột nhiên tôi phát hiện chiếc nhẫn cưới của mình ở khe giường. Tôi lao tới như bay nhặt nó lên, định lén lút giấu đi, ai dè vẫn bị Mr. Tô nhìn thấy.


Anh nheo mắt nhìn tôi và nói: "Em tự qua đây nộp mạng hay để anh qua đó áp giải em?"

Tôi năm úp mặt lên giường, vẻ mặt ấm ức lắm, sau đó bị anh phát một cái vào mông.

***************

         

Mật khẩu di động của Mr. Tô là 1004, có lần tôi nằm ườn trên sofa dịch di động của anh, nhân tiện hỏi luôn: "Vì sao anh lại sử dụng con số kỳ lạ đó?"

Mr. Tô nhăn mặt nói: "Anh cho em thêm một cơ hội nữa, nghĩ lỹ lại xem là vì sao?"

Tôi nghĩ suốt nửa ngày, tính luôn cả sinh nhật của bố mẹ tôi và bố mẹ anh nhưng vẫn không nghĩ ra.

Anh ấn tôi xuống sofa, đánh vào mông tôi mấy phát rất đau.

Ngày 4 tháng 10 là kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi