Dưới tầng có một bà cô ngày nào cũng kéo căng cổ họng ca bài Đường núi mười tám vòng, hát từ sáng tới tôi. Cao độ dọa người đó gần như không giây phút nào ngừng nghỉ. Tôi không thể sáng tác được và Mr. Tô cũng không thể tập trung làm việc.
Tôi nói: "Hay là xuống nhà nói chuyện đi."
Mr. Tô đáp: "Bỏ đi."
Khoảng thời gian đó vừa hay thịnh hành phong trào "Toàn dân hát karaoke.", tôi thật sự tức đến không chịu nổi nữa, thế là cũng bắt đầu ca bài Đến chết vẫn cứ yêu tôi thích nhất.
Sau khi tôi hát liên tục một buổi chiều, bà cô ở tầng dưới chạy lên gõ cửa, nghiêm giọng nói: "Nhà cháu hát bé một chút, nhà cô còn có trẻ nhỏ đang học bài."
Tôi vốn định xông tới lý luận với bà ấy, nhưng Mr. Tô đã giữ đầu tôi, chặn lại phía sau lưng anh. Còn anh thì nghiêng mặt nhìn bà cô với vẻ áy náy, trả lời: "Chúng ta thông cảm lẫn nhau, đứa bé nhà cháu đang trong thời kỳ nổi loạn."
Tôi đứng sau lưng anh, cười tới nỗi gần như tắt thở.
Từ đó về sau, tôi không bao giờ nghe thấy tiếng hát Đường núi mười tám vòng từ tầng dưới vọng lên nữa.
******
Ngày đầu tiên "bà dì" của tôi đến, có một người bạn học từ nơi khác tới chơi, nói muốn cùng tôi đi mua sắm. Tôi đau lưng và đau bụng ê ẩm nhưng vẫn cùng cô bạn ấy đi dạo suốt một ngày trời.
Sắp đến giờ ăn tối, Mr. Tô gọi điện thoại tới, hỏi tôi đang ở đâu, nói muốn cùng ăn cơm với tôi.
Nhiệt độ trong nhà hàng khá cao, ai nấy đều gọi món đá bào hoa quả. Tôi đang do dự không biết có nên gọi theo hay không thì Mr. Tô rút thực đơn đi, nói với người phục vụ: "Cho cô ấy một cốc trả táo đỏ nóng."
Người bạn của tôi hỏi: "Nhà hàng nóng như vậy, sao còn uống trà?"
Tôi đang định lên tiếng thì nghe thấy Mr. Tô nói: "Đi dạo cả ngày rồi, cần bổ sung thêm máu cho cô ấy."
Tôi mặt đỏ tía tai: "..."
******
Ngày thứ hai "bà dì" của tôi đến, tôi liều lĩnh uống một cốc sữa chua lạnh. Ngay sau đó báo ứng tới liền, bụng đau quặn tới mức tôi phải lăn qua lăn lại trên giường.
Tôi nhắn tin Wechat cho Mr. Tô: Bà dì chết tiệt! Đau bụng! Đau bụng!
Mr. Tô: Anh sẽ về ngay.
Tôi: Anh về thì giải quyết được gì chứ?
Mr. Tô: Tạo ra một Tô Bảo Bảo, thế là mười tháng sau sẽ không còn đau nữa.
Tôi: Em hết đau bụng rồi.