DƯỢC HƯƠNG TRÙNG SINH

Thời điểm nàng gả cho hắn mới mười lăm tuổi mà hắn đã hai mươi, tại Kiến Khang thậm chí cả Đại Chu triều đều nói, đến tuổi này còn không thành thân nam tử quả thực là lông phượng và sừng lân, đương nhiên đây không phải chuyện nghèo không lấy nổi vợ.

Nàng nghĩ hắn đang chờ nàng, chờ nàng đến tuổi, chờ nàng vì mẫu thân cùng ca ca làm tròn đạo hiếu, nàng cho rằng hắn là nam nhi trọng lời hứa...

" Mười Tám Nương? Mười Tám Nương?" Tào thị hoảng loạn lay vai nàng.

Hài tử thế này là sao? Sắc mặt trắng bệch, hô hấp gấp như vậy, hai mắt lại hồng...

Nàng ngẩng đầu nhìn trời, tháng năm trời đã bắt đầu nóng, Tào thị đứng dậy từ trên xe lấy ấm nước ra, mở miệng Cố Mười Tám Nương uy đi xuống.

Mặt trời nóng rực khiến nước trong ấm cũng âm ấm, hơn phân nửa là chảy xuống vạt áo Mười Tám Nương.

"Nương " Cố Mười Tám Nương che lồng ngực thở gấp, yếu ớt nhìn Tào thị "Ta không sao..."

Xoa dịu bất an trong lòng Tào thị, nàng duỗi tay tiếp ấm nước, chính mình từng ngụm từng ngụm uống.

"Chắc nóng quá lại thêm khát a.." Nàng đem ấm nước quơ quơ, một lần nữa cười lên nói.

Tuy sắc mặt vẫn trắng, nhưng thần sắc cũng tốt lên nhiều, không giống như vừa nãy khuôn mặt dọa người a, Tào thị thở phào một cái, tâm đau, sờ trán nàng "Ngươi, hài tử ngốc, mệt mỏi, khát nước sao không nói..."

Cố Mười Tám Nương cười cười không nói chuyện, nắm ấm nước, đầu óc xoay chuyển.

Như vậy nói, hôn ước thực tồn tại, gả cho Thẩm An Lâm? Một lần nữa gả cho hắn?

Gả cho hắn, lại bị hắn hưu lần nữa? Bờ môi Cố Mười Tám Nương hiện tia cười châm chọc.

Chịu sỉ nhục một lần là đủ!

" Sau này thì.." Nàng hướng Tào thị, tỉnh táo lại, hỏi.

Nàng nhớ được phụ thân hai lần thi rớt, thâm tâm bị đả kích, lại bị người trong tộc cười nhạo, sau khi thành thân liền đem nương trở về Tiên Nhân huyện, từ nay ở chỗ này học hành quyết thi đỗ, cơ hội hồi Kiến Khang cũng rất ít, quan hệ cùng Thẩm gia thế nào?

"Sau a...?" Tào thị than thở, trên mặt hiện tia phiền muộn.

Cố Mười Tám Nương nhãn tình sáng lên, có vấn đề!

"Sau phụ thân ngươi thi lần ba lại rớt, Thẩm tam lão gia thi đỗ, dù sao người ta gia thế nơi nào a... Tiền đồ tự nhiên cũng tốt lên..." Tào thị nói, trên mặt hiện tia hổ thẹn, nhìn Cố Mười Tám Nương.

"Như vậy nói, phụ thân cùng Thẩm gia không lui tới nữa?" Cố Mười Tám Nương hỏi.

Tào thị im lặng, vốn hai gia đình bất đồng địa vị, chẳng qua lời nói trong lúc vui đùa, quá khứ thiếu niên bốc đồng a, vẫn là ai cũng có con đường riêng muốn đi.

Những năm trước đây Thẩm gia không có tới đây bắt chuyện, từ đầu Cố phụ còn sống có viết thư, lui tới hai lần hồi âm ngôn ngữ càng lúc giữ khoảng cách, về sau triệt để không hồi âm.

Chắc hẳn Thẩm tam lão gia rất hối hận thời thiếu niên xúc động đi?

"Mười Tám Nương.." Khuôn mặt Tào thị vừa hổ thẹn vừa mang mấp phần an ủi, mối hôn sự này thật tốt, nhưng sợ không dễ dàng mà thành.

Thì ra là thế! Mặt Cố Mười Tám Nương giãn ra cười, ý cười trong mắt càng lúc càng nồng, quái không được lần đầu tiên đến cửa làm mai bị cự tuyệt, nhị thẩm mang bộ dạng nhục nhã trở về, đối chính mình khó dễ.

Thì ra, Thẩm gia căn bản không thừa nhận mối hôn sự này? Sau vì cái gì mà thừa nhận?

Cố Mười Tám Nương tâm trạng vừa vui lên, lại lâm vào nghi ngờ.

"... Năm nay trở về, nương đi một chuyến đến Thẩm gia..." Tào thị tay phủ đầu vai nữ nhi chậm rãi nói, dùng giọng điệu kiên định chưa bao giờ có.

" Nương..." Cố Mười Tám Nương ngẩng đầu nhìn nương " Mối hôn sự này thôi đi."

Tào thị ngẩn ra, nhìn nàng không hiểu.

"Mối hôn sự này vốn là lời nói trong lúc say rượu, sao coi là thật?" Cố Mười Tám Nương nắm tay Tào thị nghiêm nghị nói.

Tào thị lắc đầu, nói " Quân tử thận trọng từ lời nói đến việc làm, Thẩm lão gia đã nói lời này, thế nào có thể không tính toán?" Nói xong còn vỗ vỗ tay nữ nhi " Người đừng lo lắng, Thẩm gia tuyệt không phải người thất tín bội nghĩa đâu..."

Điều kiện tiên quyết là chính mình chủ động tới cửa, đúng, tới cửa tìm bọn họ, xem bọn họ chủ động là không thể có chuyện này.

Cố Mười Tám Nương cười, kỳ thật cùng thất tín bội nghĩa không quan hệ gì lớn, nói tới chữ tín nghĩa phải xem là cùng loại người gì nói chữ tín chữ nghĩa a, lại nói, lời trong lúc say rượu, chỉ sợ bây giờ Thẩm tam lão gia hận kiếp này chưa từng cùng Cố phụ gặp nhau.

Quái không được sau khi gả vào Thẩm gia, công công vẫn không cho nàng sắc mặt tốt, mỗi thời khắc nàng tồn tại lại nhắc nhở hắn nhớ lại chuyện cũ a.

Quái không được Thẩm An Lâm đối chính mình lạnh nhạt, hôn sự này hắn là không nguyện.

Chỉ có bà bà đối xử tốt với mình... Cố Mười Tám Nương nhắm mắt hít một hơi thật sâu.

" Nương, người cũng nói, quân tử thận trọng từ lời nói đến việc làm, nói là làm" Nàng nhìn Tào thị nói " Thẩm tam lão gia ưng thuận hôn ước vốn là lời nói trong lúc say, sao nói thận trọng từ lời nói đến việc làm, chúng ta giờ vẫn tốt, làm gì phải tìm phiền não?"

Tào thị mơ tưởng nói gì đó bị Cố Mười Tám Nương ngăn cản.

"Huống chi, bây giờ chúng ta cùng Thẩm gia không môn đăng hộ đối " Cố Mười Tám Nương đứng dậy nói tiếp " Nếu như Thẩm gia chấp nhận mối hôn sự này, thời điểm phụ thân còn sống đã sớm lui tới, tuổi Thẩm An Lâm cũng không nhỏ... Còn có."

Nàng xoay người nhìn Tào thị " Ta nhớ thời điểm phát tang phụ thân cũng không có gặp người Thẩm gia tới..."

Tào thi cam chịu, than thở, nàng có phát thiệp gửi tới Thẩm gia, lúc ấy trong lòng tồn tại một tia hy vọng, kết quả ngoài dự kiến, xem ra Thẩm gia cùng chính mình hoàn toàn là người đi đường.

"Nương, người nói như vậy chúng ta lại tới cửa tìm, nói với người ta một câu lúc say, bức nhà người ta thực hiện lời hứa, há không phải tự làm mất mặt?" Cố Mười Tám Nương nói.

Một lời nói như vậy, nghĩ chính mình khinh người quá đáng...

Tào thị nhíu mày, trên mặt kinh hoàng.

"Lại nói, nếu Thẩm gia quả nhiên hết lòng tuân thủ lời hứa, đối mặt với ước định không thể cự tuyệt, không thể không đáp ứng, ta tiến vào nhà họ, ngày sau..." Cố Mười Tám Nương mang mấy phần cay đắng nói rồi nhìn Tào thị.

Bị người bức bách mà thành mối hôn sự, nghĩ đến người Thẩm gia tuyệt không cho sắc mặt tốt đi.

" Ta biết nương nghĩ muốn tìm cho ta một nhà khá giả sống qua ngày, Thẩm gia nhà cao cửa rộng, ta vào trong tất nhiên là cẩm y ngọc thực sinh kế vô ưu, nhưng phải..." Cố Mười Tám Nương không nhìn Tào thị, tầm mắt hướng đại lộ, đại lộ dài vô hạn, suy nghĩ của nàng cũng chậm rãi bay xa.

Sự thật trước mắt, Thẩm gia đã không được sinh hoạt cẩm y ngọc , tính tới bây giờ hẳn Thẩm gia đã bán quang ruộng tốt đi, đương nhiên so sánh với Cố gia vẫn tốt hơn nhiều, nhưng thế thì sao?

Mỗi một mình ngồi trơ trọi nhìn đèn khô...

Mỗi một ngày hèn mọn nhận một quan tiền...

Sau chết đi cũng không biết nguyên nhân vì cái gì đi đến bước đường này...

Tào thị than thở một hơi, chính mình so với người khác hiểu rõ tính tình nữ nhi, sống trong nhà cao cửa rộng càng khó khăn, hơn nữa công bà không thích...

Bỏ bỏ..

"Mười Tám Nương, uống nước nữa?" Nàng đứng lên, cầm ấm nước đưa cho nữ nhi.

Thành, Cố Mười Tám Nương thở một hơi nhẹ nhàng, ý cười trên môi càng đậm.

"Không được, chúng ta nhanh chạy đi, ca ca về nhà không thấy chúng ta chắc lo lắng." Nàng tiếp ấm nước đặt lên xe, một mặt duỗi tay bắt đầu đẩy xe.

Thẩm An Lâm, một lần này ta và người như người xa lạ, không quan tâm ngươi cái kẻ tiểu nhân hèn hạ, tàn tật chán nản sống không bằng chết, khiến ngươi không cách nào thể hiện tài năng, cơi như bồi thường ta bị vứt bỏ oan.

Tào thị thấy nữ nhi đẩy xe, vội chạy theo, nhìn nàng không quen đẩy xe cái lưng nhỏ lung la lung lay, nhẫn không được chua xót, nữ nhi muốn cả đời thế này sao?

"Nương.." Cố Mười Tám Nương đoán được tâm sự trong lòng nàng, quay sang nhìn " Chúng ta sẽ có ngày khá lên a."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi