DƯỢC HƯƠNG TRÙNG SINH

Thái Văn nghe bằng hữu mạo muội nói, định duỗi tay ngăn cản nhưng cũng đã muộn.

“Tiểu nương tử, chúng ta cùng ca ca ngươi đều là chỗ quen biết, ngươi đừng quá khách khí…” Công tử một mặt cười nói vui vẻ, mặt khác giơ tay gọi tiểu hỏa kế lại đây.

“Đa tạ công tử…”. Cố Thập Bát Nương vội cúi đầu cảm ơn, liền đưa ra một xâu tiền cho tiểu hỏa kế đang đứng phát ngốc bên cạnh “ Chỉ là tiểu nữ đã mua nó nên không dám để công tử phải tiêu phí tiền bạc”.

“Hử? Ngươi mua? Ngươi có bao nhiêu tiền?...”. Công tử lắc đầu không để ý, định nói tiếp thì bị Thái Văn đứng đằng sau lưng chọc vào người, không khỏi nhếch miệng. Hắn quay lại nhìn thì thấy Thái Văn sắc mặt tối sầm, đôi lông mày nhíu lại đến cực hạn, làm cho những lời hắn định nói ra đành phải vội nuốt vào.

“Tiểu ca, ngươi cầm tiền xem đủ không?” Cố Thập Bát Nương hướng tiểu hỏa kế nói.

Này đến rốt cuộc là diễn trò gì? Tiểu hỏa kế có chút không hiểu, nhưng mà vẫn là mua, hắn vội đếm tiền trong tay, lập tức mặt mày hớn hở cười nói “Đủ, đủ, hai mươi văn tiền liền đủ”.

Đậu Hoa nghe đến giá tiền thì đứng trơ ở một bên như con thỏ nhỏ há hốc mồm.

Cố Thập Bát Nương nhận tiền thừa xong thì hướng tiểu hỏa kế nói lời cảm ơn, cầm lấy sách, sau đó quay ra thi lễ với Thái Văn và vị công tử kia “Tiểu nữ cáo biệt hai vị học huynh”.

Thái Văn hơi gật đầu, xem như lời chào hỏi, Cố Thập Bát Nương mới cùng Đậu Hoa ra về.

“Chao ôi, này tiểu nương tử…” Công tử trẻ tuổi lắc lắc đầu “Ta đây là có hảo ý giúp đỡ, vậy mà nàng còn không cảm kích…”. Thái Văn liền trợn mắt nhìn hắn.

“Rồi. rồi, ta biết rồi…” Công tử không dám nói nhiều, vội chắp tay nói “Là ta sai, biến chuyện tốt thành chuyện xấu, nếu không tiểu nương tử cũng sẽ không mất tiền…”

Thái Văn quay đầu không thèm nói với hắn, cất bước đi trước, công tử vội ném sách sang một bên nhanh chóng đi theo phía sau.

“Ta biết phần tử trí thức lúc nào cũng tỏ vẻ thanh cao, chỉ là không nghĩ tiểu cô nương này cũng vậy…ngươi nói hiện tại bọn họ cũng là nghĩ quá nhiều… không phải chỉ là một quyển sách thôi sao…thực quá nhỏ mọn mà… Thôi thôi, được rồi được rồi, ta không nói không nói…"

Giọng nói từ từ mất hút, tiểu hỏa kế nhìn hai cái bóng lưng đã đi xa thì bĩu môi khinh thường, vỗ vỗ quyển thoại bản bị vị công tử kia ném lại “Rõ là, còn tưởng là kẻ lắm tiền, chẳng phải xem cả nửa ngày còn không mua được một cuốn sao…”

“Thập Bát Nương” Đậu Hoa vừa né tránh người trên đường, vừa kinh sợ nhìn Cố Thập Bát Nương đang cầm quyển sách trên tay, nguyên lai một quyển sách lại quý như vậy, thực đúng là nữ tử nhà trí thức cùng nữ tử con tiểu thương không giống nhau, lại dám bỏ từng ấy tiền để mua cái này.

Cố Thập Bát Nương vẻ mặt ngột ngạt nhìn chằm chằm cuốn sách trong tay mà than thở, này không tính là báo ứng? Thiên hạ quả nhiên không có bữa cơm nào mà không phải trả tiền.

“Chao ôi” Đậu Hoa nhẹ va vào vai Thập Bát Nương, so với giá tiền trên trời của cuốn sách thì nàng có hứng thú hơn với hai vị công tử khi nãy, liền cười tít mắt hạ giọng nói “ Hai người khi nãy là ai, hình như cùng ng­ươi quen biết?”

“Là học huynh của ca ca ta..” Cố Thập Bát Nương nhìn thấu tâm tư của Đậu Hoa, cười cười vuốt xuôi đầu mũi của nàng ấy: “Biết cái gì mà biết, chỉ là gặp qua một lần thôi, không thể giới thiệu với ngươi”.

Thập Bát Nương vừa nói vừa cười làm sắc mặt của Đậu Hoa ửng hồng, không nghĩ nàng ấy thế mà hiểu rõ mình, liền đưa tay cù Thập Bát Nương, hai nữ tử cười đùa vui vẻ đến hết ngã tư đường còn chưa dừng.

“Buổi tối cùng đi xem tuồng, hôm nay đã là ngày diễn cuối rồi đấy…” Đậu Hoa không quên hỏi.

Cố Thập Bát Nương lắc lắc đầu, nói thật căn bản là nàng xem không vô.

“Ngươi thực không muốn đi xem?” Đậu Hoa nhìn thấy phản ứng của nàng, có chút không hiểu, hỏi “Rất nhiều người thích xem, ngươi thế nào lại không thích xem?”.

Cố Thập Bát Nương không khỏi cười cười, xem tuồng ư? Đương nhiên, đời có mấy ai lại không thích xem, lại nghĩ đến kiếp trước nàng vẫn chưa một lần đến kịch trường. Nhưng lúc này nghĩ đến những căn bệnh nguy kịch có thể lấy đi sinh mạng của bệnh nhân bất cứ lúc nào, trừ sinh tồn ra còn có cái gì có thể khiến nàng yêu thích?

Cố Hải cầm một xấp giấy đã dùng qua đem đến cho Thập Bát Nương, nàng nhanh chóng đem cách bào chế suốt mấy ngày nay viết lên thành sách thuốc.

“Thập Bát Nương, ở đây vẫn còn…” Cố Hải đưa giấy tới cho nàng.

Vì để tiết kiệm tiền, Thập Bát Nương chỉ có thể dùng giấy mà Cố Hải đã dùng qua để sao chép, Cố Hải về sau biết vậy cũng lưu tâm chủ động giúp nàng giữ lại, thậm chí tại học đường cũng đem giấy người khác không muốn dùng nữa nhặt về.

“Vâng, ca ca, muội về sau không cần chép nữa”. Cố Thập Bát Nương cười tiếp nhận xấp giấy trước đó đã sao chép ở trên bàn cất kỹ.

“Muội … mua?” Cố Hải nhìn thấy trên bàn có kinh thư, có chút kinh ngạc liền hỏi, đột nhiên lại cảm thấy lời nói của mình có chút không đúng, dễ làm muội muội hiểu lầm mình trách nàng ấy tiêu xài tiền phung phí, vội đổi lại ngữ điệu nhẹ nhàng, làm một bộ dáng thích thú nói “Chỉ dựa vào trí nhớ của muội, vẫn nên trực tiếp mua cuốn sách vẫn tốt hơn”.

Tâm tư của Cố Hải như thế nào Thập Bát Nương hiểu rõ, nàng cười cũng có chút ê ẩm.

“Tốt, tốt, có thể kiếm thêm nhiều tiền..” Cố Hải cười cười nói vội mấy câu liền đi ôn tập bài.

Cố Thập Bát Nương ngồi trong sân thu dọn xong chén đũa, sắc trời dần chuyển sang màn đêm đen tối, phố phường náo nhiệt quanh quẩn trong không trung, Tào thị vẫn chưa trở về, mau thân nhận đi sửa viện trước của Ngọc Hoàng điện để kiếm thêm ít tiền.

“Cố gia nương tử” Có người gõ cửa ầm ĩ bên ngoài, thanh âm nóng vội.

Thập Bát Nương mở cửa, thấy một nam một nữ đứng bên ngoài.

“Tam thúc tam thẩm”. Cố Thập Bát Nương nhận ra họ là người trấn trên, vội chào hỏi.

“Nương ngươi đâu?” Nữ nhân ngó vào bên trong xem thử.

“Nương ta hiện ở Ngọc Hoàng điện”. Cố Thập Bát Nương đáp, mời bọn họ vào trong nhà ngồi.

“Ngồi cái gì mà ngồi, nương người về thì nói với nàng ta, nhanh nhanh trả tiền cho chúng ta…” Nữ nhân vẻ mặt không mấy bình tĩnh gắt gỏng

“Nhà chúng ta hiện không có tiền”. Cố Hải sắc mặt cứng ngắc từ trong nhà đi ra “Tam thúc tam thẩm, có thể thư thả vài ngày…”

“Không có?” Nam nhân la lớn: “Ngươi lừa quỷ à… Ai chẳng biết nhà các ngươi bán … bán … bán cái gì nhỉ?”

Nam nhân vội quay về phía nữ nhân

“Bán dược”. Nữ nhân liền tiếp “Phát tài lớn đó”

“Ai nói chúng ta bán dược phát tài?” Cố Thập Bát Nương mở miệng đánh gãy lời của bọn họ

“Ai nói? Là mọi người nói chứ ai”. Nữ nhân hừ một tiếng “Đừng hòng lừa ta, nương ngươi trả cho Ngưu Nhị một lượng bạc, còn ta đây chỉ có ba trăm văn, có trả cũng phải trả cho chúng ta trước mới đúng chứ…”

“Tam thúc tam thẩm…” Cố Hải lần nữa bước lên chắp tay giải thích chính nhà mình hiện nay không có tiền, thỉnh mong bọn họ thư thả cho chút ít thời gian, dĩ nhiên bọn họ không chịu, liến thoắng không ngừng quở trách.

Cố Thập Bát Nương xem hai người trước mắt đóng miệng mở miệng không ngừng, trong đầu chỉ lặp lại câu nói Bán dược phát tài.Chu chưởng quầy quả nhiên là đồ tiểu nhân bỉ ổi. Nàng không khỏi cắn chặt môi dưới hừ lạnh một tiếng.

“Ta cảnh cáo các ngươi, cho các ngươi tối đa ba ngày, nếu còn chưa chịu trả tiền, đừng trách chúng ta đây không để yên. Đừng tưởng chúng ta có thể chịu khi dễ”. Hai người ném lại vài lời rồi quay ngoắt đi.

“Thập Bát Nương…” Cố Hải đóng cửa, gắt gao nắm chặt tay thành quyền, đôi con ngươi đọng chút nước mắt, quay lại thấy muội muội ngẩn ngơ, vội thu lại tâm tình an ủi nàng “Đừng sợ đừng sợ, không sao đâu, có ca ở đây…”

“Ca ca, không sao, không có chuyện gì, muội không sợ…” Thập Bát Nương nhìn hắn gật đầu nói.

Muội muội quả nhiên thay đổi, lúc trước nếu gặp phải sự việc này e đã sớm chạy vào phòng khóc sướt mướt. Cố Hải cảm thán mấy câu trong lòng, nhưng nghĩ đến việc lúc nãy lại cau mày.

Nhiều người đến nhà đòi nợ, lại nói nhà hắn bán dược phát tài. Hắn suy đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy ngọn nguồn chuyện này cũng do muội muội cùng Chu Chưởng quầy sinh sự mà ra, tuy rằng có người đồng ý mua dược của muội muội, lại khiến bên ngoài nghĩ bọn hắn thực kiếm được nhiều tiền.

“Muội xem là người kia thực thấy dược muội làm rất tốt” Hắn cười nhấc tay xoa xoa đầu muội muội “Muội của ca thật giỏi giang”

Cố Thập Bát Nương nhịn không được cười, đầu mũi chua xót.

Có Chu chưởng quầy quấy nhiễu, so với ngày trước còn chật vật hơn, chỉ với Viễn Chí cũng không đủ lo cho sinh hoạt gia đình, phải làm cái gì đó so với Viễn Chí còn quý giá hơn?

“Thập Bát Nương, đi bán dược sao?” Chu Lệ nương nhìn thấy Thập Bát Nương xách giỏ đi ra cửa, vội chào hỏi.

Cố Thập Bát Nương vốn không định để ý nàng, nhưng nghĩ lại bỗng quay đầu ảm đạm gật đầu cười.

Thấy nàng nhìn mình, Chu Lệ Nương rất cao hứng, đi xuống bậc thang cười xởi lởi “Vẫn là đi đến Hà Trung huyện, xa như vậy…?”

Cố Thập Bát Nương vẫn gật đầu nhưng không nói chuyện, muốn xem thử nàng nói gì.

“Thập Bát Nương” Chu Lệ Nương vẻ mặt thành khẩn nói “Có dược, hay là vẫn bán cho chúng ta đi”

Cố Thập Bát Nương cười cười, không cự tuyệt cũng không đáp ứng, khoát tay rảo bước đi nhanh.

“Thế nào? Biết dược nhà người ta tốt, mơ tưởng” Đậu Hoa phía bên kia vẫn đang xem, lúc này vội la lớn.

Chu Lệ nương lườm nàng một cái, xoay người tiến vào gian phòng, Chu chưởng quầy bây giờ đang ngồi ở phía sau bàn tính toán, chắc do buôn bán sinh nhiều lợi nhuận, lúc này đang nghêu ngao hí khúc.

“Cha, Bành Nhất Châm thiếu mấy cân dược liệu sao, hắn muốn giở trò gì?” Chu Lệ Nương tâm tình không tốt nói.

“Hắn đương nhiên không thiếu mấy cân dược liệu…” Chu chưởng quầy vẫn như trước vẻ mặt vui sướng “Ta biết ta biết, hắn đây không phải là muốn bôi đen mặt ta? Tùy hắn đi, chuyện này cũng chẳng phải lớn lao gì, muốn cất nhắc một tiểu a đầu, chẳng lẽ có thể khiến chúng ta đóng cửa ngừng kinh doanh? Tức cười”.

“Bành Nhất Châm hắn thực đáng ghét, luôn muốn cùng chúng ta đối nghịch” Chu Lệ nương xoắn khăn tay thở phì phì nói.

“Hắn ta lòng dạ hẹp hòi, nếu không phải hận thù thì đương nhiên thưởng cho hắn trông coi một cửa hiệu, đừng để ý tới hắn…” Chu chưởng quầy nói xong, lại suy tính thật kỹ, nhìn vào mắt nữ nhi nói " Ngươi cùng với Cố Thập Bát Nương kết giao như thế nào rồi?"

Chu Lệ nương chu miệng, lòng mang đầy cự tuyệt nói “Còn được, nàng tuy đối với ta vẫn không nóng không lạnh, nhưng đã chịu bắt đầu nói chuyện”.

“Như thế là tốt, như thế là tốt”. Chu chưởng quầy vân vê râu cười nói.

“Cha, phải hay không cha nói với mọi người dược nàng tốt, nếu được giá chúng ta liền mua?” Chu Lệ nương cau mày nói “Như thế chẳng phải đắp vàng lên mặt nàng ta?”.

Chu chưởng quầy ha hả cười, nhìn nữ nhi thâm trường nói "Lệ Nương, hiện nay Cố gia suy tàn, nghe nói còn mượn tiền người ngoài, là hàng xóm láng giềng, chúng ta có thể giúp được một ít thì cứ giúp, để nàng kiếm chút tiền có cái gì không tốt?".

Chu Lệ Nương ngẩn người, rất nhanh hiểu rõ ý tứ trong lời nói của cha, liền lộ ra khuôn mặt tươi tắn.

“Cha, có phải Trương gia ra chủ ý hay không? Ta thấy hắn lén lút vụng trộm tới tìm ngươi, hắn cũng cùng nha đầu đó có tức giận? Chúng ta làm sao nghe hắn? Hắn cho chúng ta được ích lợi gì?”. Nàng nghĩ tới một chuyện, vội vàng hỏi.

Chu chưởng quầy khụ khụ một tiếng “Cái gì Trương gia ... ta nói ngươi đừng có suốt ngày chạy loạn, hiệu thuốc bắc này sớm hay muộn thì ngươi cũng sẽ tiếp nhận, tuy là nữ nhân nhưng cũng nên học thêm, biết ít nhiều cũng tốt, miễn đến lúc đó bị người ta lừa...”

Chu gia chỉ có mình nàng là nữ nhi, bây giờ tuổi tác đã lớn, đem nàng gả ra ngoài cũng thấy không nỡ, Chu chưởng quầy cũng không thể bỏ hiệu thuốc bắc kinh doanh trăm năm rơi vào tay người khác, đến cuối cùng quyết định tìm hiền tế tới cửa ở rể.

Chu Lệ Nương đối với quyết định này vốn không nguyện ý, nhưng lại không thể từ chối nên chỉ đành làm theo, Chu chưởng quầy biết đầu óc nữ nhi cũng không đến nỗi nào, nhưng chính là đối hiệu thuốc bắc kinh doanh là cái làm bên ngoài, chỉ sợ tương lai bị hiền tế làm ăn phát triển lại khi dễ phụ nhân, cho nên ép nàng học dược liệu.

“.. Mấy ngày nữa Hà Trung huyện tổ chức đại hội dược thảo, rất nhiều từ địa phương khác sẽ tập trung đến đây, ngươi đi cùng ta mở mang kiến thức...” Chu chưởng quầy vân vê râu, ý vị thâm trường cười cười nói “Đến lúc đó còn có một màn kịch vui để xem...”

Mà lúc này, Bành Nhất Châm đang đứng ở trước mặt Cố Thập Bát Nương, mời nàng đến đại hội dược thảo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi