DƯỢC THẦN

- Vô kiếm thắng hữu kiếm!

Oanh long!

Trong bóng tối vô biên vô tận, một đạo kiếm quang sáng chói xuất hiện, kiếm quang chấn động toàn bộ thế giới hắc ám thoáng chốc nghiền nát, quay về thực tại.

Hư không nứt vỡ, hắc ám tán đi, tất cả mọi người liền phát hiện một đạo kiếm quang như lưu tinh tập nguyệt, từ trên trường kiếm trong tay nam tử áo vàng thoáng chốc bổ về phía Kiệt Sâm, mà trong ngón tay Kiệt Sâm có một đạo vô hình kiếm khí xé rách hư không.

Hai đạo công kích đáng sợ va chạm trong không gian.

Hoa lạp…

Hư không Thiên Thần Giới thoáng chốc vỡ ra, xuất hiện một khe hở không gian dài tới mấy trượng màu đen, khe hở lan tràn, lực lượng đáng sợ như nước lũ bất ngờ bộc phát hướng bốn phía nhộn nhạo khuếch tán.

Đây chính là không gian Thiên Thần Giới, vô cùng chắc chắn nhưng hôm nay lại bị trực tiếp đánh vỡ ra.

- Cái gì?

- Mau lui lại!

Thật nhiều cường giả trên đất trống trước kiếm trủng nhìn thấy một màn này đều sợ hãi rống to, vội vàng rút lui, kiếm khí đáng sợ tung hoành, không ít người bị dư ba ảnh hưởng tập kích sắc mặt tái nhợt, trong miệng nặng nề phun ra một ngụm máu tươi.

Oanh!

Lực lượng vô hình nhộn nhạo khuếch tán, cuối cùng quy về yên lặng, lực lượng đáng sợ phất qua thân thể Kiệt Sâm khiến Kiệt Sâm lui về phía sau hai bước, lúc này mới triệt tiêu kiếm khí lan tới.

Đối diện trường bào trên người nam tử bay lên phần phật, chân mày hắn chợt cau chặt lại.

- Ngươi chỉ là một Tinh Diệu thiên thần nho nhỏ, không ngờ có thể tiếp được chiêu kiếm này của ta!

Hắn cơ hồ có chút không dám tin tưởng vào đôi mắt của mình.

Với thực lực Nguyệt Huy thiên thần của hắn, một kiếm đánh xuống cho dù Tinh Diệu thiên thần đỉnh phong cũng sẽ bị một kiếm đánh vỡ linh hồn, cho dù là Nguyệt Huy thiên thần bình thường cũng phải chật vật không chịu nổi, bị một kiếm của hắn chém tổn thương, nhưng thanh niên tóc đen chỉ nhẹ nhàng linh hoạt lui về sau hai bước, làm cho hắn nhất thời khó mà tin được.

- Cái gì? Cuồng Thần Ác Ma lại tiếp được một kiếm của Nguyệt Huy thiên thần Tu La, là ta nhìn lầm rồi sao?

- Nếu là Nguyệt Huy thiên thần bình thường gặp phải Diệt Trần Chi Kiếm công kích đều khó có khả năng đối phó qua được…

- Ta từng nghe qua về Diệt Trần Chi Kiếm, chính là một vị cường giả đỉnh phong của mấy vạn năm trước lưu lại tại Thiên Thần Giới, huyền diệu vô cùng, đã được Tu La luyện thành, bằng vào kiếm thuật này không biết hắn đã chiến thắng bao nhiêu Nguyệt Huy thiên thần cùng cấp bậc, chính là nhân vật đỉnh phong trong Nguyệt Huy thiên thần!

- Nhưng Cuồng Thần Ác Ma là gì? Vừa rồi hắn thi triển chiêu số gì? Không ngờ có thể ngăn cản được Diệt Trần Chi Kiếm!

- Không thể tưởng tượng nổi, lúc trước ta thấy hắn một quyền đánh bại Sát Lục Ma Quân Dạ Tự Đại nên cho rằng hắn là Tinh Diệu thiên thần đỉnh phong cường giả, không nghĩ tới hắn sâu không lường được, có thể tiếp được Diệt Trần Chi Kiếm, Tinh Diệu thiên thần đỉnh phong cường giả tuyệt đối không làm được!

Kiệt Sâm cùng Tu La đối chiến một kiếm làm rất nhiều cường giả có mặt tại hiện trường vô cùng rung động, ánh mắt nhìn qua Kiệt Sâm không ngừng biến ảo, Kiệt Sâm cường đại làm bọn họ khắc sâu ấn tượng.

- Không hổ là người nổi bật trong hàng ngũ Nguyệt Huy thiên thần, quả nhiên cường đại, nhân vật như Tát Kim Đặc Sâm thật không thể so sánh, nếu không phải sau khi ta đi vào Thiên Thần Giới thực lực có chỗ tiến bộ, lúc ở trong không gian thông đạo lại lĩnh ngộ được một ít ý cảnh không gian, chỉ sợ một kiếm vừa rồi sẽ không nhẹ nhõm như vậy.

Kiệt Sâm nhìn qua Tu La đứng cách đó không xa, trong mắt bộc phát chiến ý.

Bất quá đây cũng là vì đang ở trước mắt bao người hắn không thể bại lộ những sát chiêu như Diệt Thần Sát Quyết đủ loại, nếu không kết quả chiêu kiếm vừa rồi sẽ hoàn toàn khác hẳn.

- Tốt, tốt, ngươi rất cường đại, không nghĩ tới ta lại nhìn lầm ngươi rồi.

Nam tử Tu La nhìn qua Kiệt Sâm, trong miệng lạnh lùng lên tiếng:

- Bất quá nếu ngươi cho rằng bằng chút thực lực ấy có thể hung hăng càn quấy trước mặt ta thì ngươi đã hoàn toàn sai…

Thần tình Tu La lạnh băng, kim kiếm nắm chặt trong tay muốn tiếp tục xuất thủ.

- Oanh long…

Đúng lúc này một cỗ khí tức đáng sợ đột nhiên từ trên trời giáng xuống, hàng lâm trên mảnh đất trống, ngay trước mặt Nguyệt Huy thiên thần Tu La cũng không hề có chút kiêng kỵ.

Hỏa diễm khí tức vô biên vô tận nhộn nhạo tràn ra, toàn bộ nhiệt độ của mảnh đất trống trong chốc lát tăng lên cả ngàn độ.

- Ha ha, Tu La, uổng cho ngươi còn tự xưng là nhân vật thiên tài Man Hoang Cổ Địa, rõ ràng ngay cả thực lực của người khác cũng nhìn lầm, truyền ra ngoài sẽ bị người cười rớt răng hàm, ha ha ha…

Một thanh âm cười to cởi mở truyền đến, đó là một đại hán thân hình khôi ngô, một mái tóc dài hỏa hồng sắc dựng đứng lên cao, trên vai hắn khiêng một cây búa lớn còn lớn hơn cả thân thể hắn, trên thân búa điêu khắc vô số hỏa diễm sắc màu rực rỡ, trông rất sống động, đang không ngừng thiêu đốt tràn đầy phù văn.

- Tiểu tử, vậy mới tốt chứ, lại có thể làm cho tên tiểu tử Tu La ném mặt một lần, thật sự là vô cùng sảng khoái ah!

Đại hán khôi ngô nhìn Kiệt Sâm lộ ra ngụm răng vàng cười ha ha nói.

- Bác Tháp Mỗ Tư!

Tu La quay đầu, lạnh lùng nhìn đối phương chăm chú.

- Như thế nào? Tu La, chẳng lẽ là muốn cùng gia gia của ngươi đại chiến một hồi? Cứ việc tới đi, đã lâu không có dịp hành hạ những kẻ tự xưng là thiên tài rồi, gia gia của ngươi đang ngứa tay đâu!

Đại hán khôi ngô vung vẩy búa lớn trong tay, từng đạo hỏa diễm tự nhiên lưu chuyển, hư không vặn vẹo.

- Bác Tháp Mỗ Tư, là hắn, thiếu chủ Hỏa Vân Bảo!

- Nguyệt Huy thiên thần đỉnh phong cao thủ, một thân thực lực đăng phong tạo cực, nghe nói hắn thích nhất là khiêu chiến những cao thủ cùng những nhân vật thiên tài thành danh đã lâu.

- Người này làm việc không chút kiêng nể, không hề sợ hãi, lại có được phụ thân thực lực cường đại lại vô cùng bảo hộ con trai, làm cho tất cả các thế lực lớn đều thật đau đầu ah!

Trên đất trống vô số người đều nghị luận xôn xao.

- Ông!

Đột nhiên trong dãy núi gần bên bỗng dưng nhộn nhạo ra một cỗ thất thải hào quang, một màn hào quang sáng chói từ trong dãy núi chậm rãi dâng lên, xuất hiện ngay trước mặt mọi người.

Oanh long!

Đại địa chấn chiến, dãy núi chao đảo, bên trong màn hào quang sáng chói dãy núi chậm rãi trầm xuống, đồng thời một hắc ảnh như ngọn núi cao lại dần dần thăng lên.

- Kiếm trủng Kiếm Thần sắp mở ra!

Vô số người trên đất trống đều kích động lên, một trận hỗn loạn tựa hồ muốn bắt đầu, thật nhiều thế lực vô luận là có được Kiếm Thần Lệnh hay không có lệnh bài đều siết chặt vũ khí.

Mọi người đều đang chờ đợi một khắc cuối cùng khi kiếm trủng mở ra, cướp lấy Kiếm Thần Lệnh để tiến vào kiếm trủng.

- Được rồi, kiếm trủng lập tức mở ra, mấy lão gia hỏa các ngươi còn trốn tại nơi đó làm gì!

Đúng lúc này Bác Tháp Mỗ Tư đột nhiên hướng chung quanh rống lớn một tiếng.

- Cái gì?

Tất cả mọi người đều ngẩn người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi