DƯỢC THẦN

Trong mấy ngày nay, lão với tư cách là một trong hai đại trưởng lão của Bội Lôi gia tộc trú đóng ở Hỗn Loạn Chi Thành vẫn vất vả tìm kiếm người gửi bán tại trung tâm giao dịch Thiên Linh Dược Tề đột nhiên xuất hiện nhưng vẫn không tìm được một chút đầu mối. Nào ngờ lần đi thăm dò thay cho Khắc Lí Tư Thác lại tìm được dấu vết.

Trong lòng Phú Lan Đốn kích động vạn phần nhưng trên mặt không dám biểu lộ, sợ đối phương hoài nghi.

Phú Lan Đốn tự nghĩ đã che giấu tốt nhưng Kiệt Sâm là ai? Hắn là người khai sáng kỹ thuật lưu linh dược học, kỹ thuật này coi trọng nhất là các biến hóa cực nhỏ trong phản ứng của linh dược tề, mọi biểu hiện dù rất nhỏ trên thân thể của Phú Lan Đốn đều thu hết vào mắt Kiệt Sâm.

Kiệt Sâm không khỏi suy nghĩ, nhìn từ phản ứng của Phú Lan Đốn sau khi nghe lời của Thái Sâm thì có thể thấy rất rõ là trước đó lão cũng không biết chuyện Thiên Linh Dược Tề nhưng câu nói của Thái Sâm đã làm bại lộ tin tức.

Bất quá bạo lộ hay không bạo lộ thì đối với Kiệt Sâm mà nói đều như nhau.

- Chúng ta đã đích thân đến đây, nếu Tam trưởng lão không muốn nói thật vậy thì cũng không cần lãng phí thời gian, trực tiếp tiễn hắn lên đường đi.

Kiệt Sâm liếc mắt với Lôi Nặc.

Lôi Nặc ngầm hiểu, trường kiếm trong tay chầm chậm đưa về phía trước.

Phú Lan Đốn lại càng hoảng sợ, vội vàng nói:

- Chậm đã.

Lôi Nặc ngừng tay, ánh mắt hung hãn như sói đói.

- Kỳ thật, tại hạ đến phủ đệ của các hạ là thay gia tộc Khắc Lí Tư Thác tìm hiểu ...... Thấy ánh mắt bất thiện của Kiệt Sâm, Phú Lan Đốn vội vàng nói liến thoắng.

- Khắc Lí Tư Thác, nguyên lai là gia hỏa kia......

Thái Sâm nghiến răng.

- Chư vị, Bội Lôi gia tộc không có ý là địch với mấy vị. Nếu mấy vị có thể buông tha tại hạ thì chúng ta là bằng hữu, còn về chuyện Khắc Lí Tư Thác, nếu như ta nhìn không lầm thì vị các hạ này là thất giai cấp thấp Hoàng Linh Sư. Bội Lôi gia tộc chúng ta còn chưa đến mức ngu xuẩn chỉ vì một ngoại tịch đệ tử mà đối địch với một thất giai Hoàng Linh Sư.

- Bất quá nếu mấy vị giết tại hạ vậy thì ta dám cam đoan, mấy vị căn bản không thể ra khỏi Hỗn Loạn Chi Thành, điều này không hề nói ngoa, không biết mấy vị định như thế nào?

Biểu hiện của Phú Lan Đốn vô cùng có thành ý, ánh mắt bình tĩnh nhìn qua Kiệt Sâm.

- Cái này.....

Kiệt Sâm có vẻ do dự, lên tiếng nói:

- Nếu là Tam trưởng lão có thể đem Khắc Lí Tư Thác giao cho bọn tại hạ vậy thì cũng không phải không thể thương lượng.

Phú Lan Đốn ra vẻ khó khăn, sau đó mới cắn răng nói:

- Vậy được rồi, cũng là Khắc Lí Tư Thác gieo gió gặt bão, đây là chuyện tranh đoạt thành trì giữa hai gia tộc, căn cứ theo quy củ của Hỗn Loạn Chi Lĩnh, Bội Lôi gia tộc chúng ta không muốn nhúng tay trong đó .

Phú Lan Đốn ra vẻ cực kỳ chính nghĩa nhưng trong lòng thầm cười lạnh:

- Cả một đám gia hỏa lại đi nghe một thiếu niên, chờ thả ta ra sẽ cho các ngươi đẹp mắt.

- Vậy thì đa tạ Tam trưởng lão.

Kiệt Sâm mỉm cười, nói với Lôi Nặc:

- Thả hắn ra.

Phú Lan Đốn tức thì mừng rỡ.

- Phốc phốc

Lão chưa kịp nói lời cảm tạ thì thanh kiếm trong tay Lôi Nặc đã khẽ cắt qua cổ họng.

- Ngươi......

Phú Lan Đốn trừng lớn hai mắt, thần sắc không thể tin nổi, trên cổ ứa ra một vết máu, một lát sau bọt máu mới trào ra như suối.

Lão không thể nghĩ đến, ngay từ lúc ban đầu, Kiệt Sâm đã không có ý định buông tha mình.

- Khắc Lí Tư Thác sao......

Kiệt Sâm nhướng mày, đáy mắt xẹt qua một tia tinh mang.

Người như vậy giữ lại, thủy chung là một sự uy hiếp. Lúc nãy hắn nghe ra, hôm nay Phú Lan Đốn đến đây thăm dò là do Khắc Lí Tư Thác tiết lộ, như thế......

Kiệt Sâm nhìn sang Lôi Nặc.

Lôi Nặc khẽ gật đầu.

- Hai người các ngươi thu dọn nơi đây, đừng để người khác nhìn ra dấu vết. Hai chúng ta đi ra ngoài một lát.

Kiệt Sâm cắt đặt Thái Sâm cùng Cam Đạo Phu phân, nhìn sâu vào mắt Cam Đạo Phu, quay người cùng Lôi Nặc tiến ra khỏi cửa sau phủ đệ.

- Chủ nhân, mấy người định đi đâu?

Thái Sâm vội vàng lên tiếng, trong lòng chợt cảm giác không ổn.

- Còn có thể đi đâu, dĩ nhiên là đi giết Khắc Lí Tư Thác.

Kiệt Sâm bình thản.

Thấy suy đoán trở thành sự thật, Thái Sâm chấn động, vội vàng nói:

- Không được đâu chủ nhân, Bội Lôi gia tộc thân là một trong tam đại gia tộc của Hỗn Loạn Chi Lĩnh. Chưởng quản Hỗn Loạn Chi Thành luôn có một cấp thấp Hoàng Linh Sư tọa trấn, hai người nếu tới đó ......

- Không cần phải nói.

Kiệt Sâm khoát tay áo.

Thấy ánh mắt kiên quyết của Kiệt Sâm, Thái Sâm cắn răng lên tiếng nói:

- Không bằng như vậy đi, ta đi, chủ nhân Kiệt Tư không cần đi.

Thái Sâm biết thực lực của Kiệt Tư chỉ mới là tứ giai cấp thấp Thiên Linh Sư, một khi bị Bội Lôi gia tộc phát giác thì tuyệt đối chỉ có đường chết, bản thân tuy đồng dạng không khá hơn bao nhiêu nhưng cũng là lục giai cấp thấp Tôn Linh Sư, dù sao cũng có chút hữu dụng. Hơn nữa nếu mình chết đi thì Khang Tư gia tộc sẽ tiếp tục phồn vinh, còn nếu chủ nhân xảy ra chuyện gì...... Nguồn truyện: Truyện FULL

- Đây là mệnh lệnh.

Kiệt Sâm lạnh lùng nhìn Thái Sâm khiến hắn im bặt.

Nhân lúc trời đêm, hai người lặng yên ly khai phủ đệ Khang Tư, thẳng tiến tới phủ đệ của Bội Lôi gia tộc.

Lần hành động bí mật này do Kiệt Sâm cùng Lôi Nặc tiến hành, Kiệt Sâm cũng không quá hồi hộp. Vốn hắn tu luyện Linh Thần Quyết cực kỳ đặc thù, chỉ cần không bạo phát, người bình thường căn bản sẽ không phát giác, dù trong chiến đấu thì linh thức cùng linh lực cũng được che giấu rất sâu.

Càng quan trọng hơn là, Kiệt Sâm có được linh kĩ phi hành, còn bản thân Lôi Nặc là thất giai Hoàng Linh Sư, dù cho đánh không lại, chạy trốn cũng tuyệt không thành vấn đề. Nếu để cho Thái Sâm đi thì chỉ cần phát giác, căn bản không có khả năng thoát khỏi.

Kiệt Sâm thi triển Thiểm Lôi chi dực, thu liễm hào quang, phi hành sát mặt đất. Lôi Nặc theo sát sau lưng Kiệt Sâm, thần sắc thong dong.

Hai đạo nhân ảnh rất nhanh đã đến phủ đệ của Bội Lôi gia tộc. Lúc này, Kiệt Sâm đã thu liễm Thiểm Lôi chi dực sau lưng, thất giai Hoàng Linh Sư cảm giác cực kỳ nhạy cảm, bất luận một tia linh lực chấn động cũng có thể kinh động đến đối phương.

Phủ đệ của Bội Lôi gia tộc cực lớn, là một quần thể kiến trúc thu nhỏ, lớn hơn phủ đệ của Khang Tư gia tộc không biết bao nhiêu lần.

Kiệt Sâm cùng Lôi Nặc không sử dụng cảm giác, dùng lực lượng cơ thể bay qua tường rào cao gần 10m. Tường cao như vậy đối với thân thể biến thái như Kiệt Sâm dĩ nhiên hết sức dễ dàng, còn Lôi Nặc tuy gãy một cánh tay, nhưng thân thể thứ gia cấp thấp Hoàng Linh Sư đủ để dễ dàng bay qua.

Toàn bộ trong phủ đệ một mảnh yên tĩnh, chỉ có đèn lồng treo khắp nơi phát ra ánh sáng mờ nhạt.

Kiệt Sâm cùng Lôi Nặc lợi dụng các góc khuất, lặng yên không một tiếng động tiến về kiến trúc bên hông. Hai người dường như rất biết rõ kiến trúc nơi đây, khôn hề do dự tiến thẳng vào trong.

Trên thực tế, từ lúc vài ngày trước, Kiệt Sâm cùng Lôi Nặc đã tìm hiểu rõ toàn bộ bố cục của Hỗn Loạn Chi Thành, đặc biệt đối với phủ đệ của các gia tộc lớn như Bội Lôi gia tộc, Bối Lạp gia tộc, Cư Lí gia tộc, Bắc Nguyên gia tộc.

Kế hoạch thứ hai của Kiệt Sâm là nếu như biết được trong phủ đệ của gia tộc nào tại Hỗn Loạn Chi Thành có Vân Vụ linh quả thì sẽ tiến hành cướpđoạt nên đã sớm tiến hành tìm hiểu phủ đệ các gia tộc, không ngờ lại có tác dụng nhanh chóng như vậy.

Những ngoại tịch đệ tử như Khắc Lí Tư Thác bình thường đều ở thiên viện hai bên. Địa vị càng cao, chỗ ở càng xa hoa, cũng càng gần phủ đệ của chủ viện. Căn cứ vào lời của Phú Lan Đốn lúc trước thì có thể đoán ra địa vị của Khắc Lí Tư Thác trong Bội Lôi gia tộc, bởi vậy hai người tìm kiếm rất tập trung.

Chỉ có điều, phủ đệ của Bội Lôi gia tộc thật sự quá lớn, thỉnh thoảng lại có một đội hộ vệ cầm đao sắc đi qua. Kiệt Sâm cùng Lôi Nặc cũng không biết Khắc Lí Tư Thác nên chỉ sợ tìm như vậy tới sáng cũng không ra, vì thế liền nhìn vào hộ vệ chỗ cửa ra vào.

Đại gia tộc như Bội Lôi gia tộc thì những biệt viện của các thành viên sau khi trưởng thành đều độc lập, trước cửa ra vào có hai hộ vệ thường trực, các đội hộ vệ tuần tra đi qua đi lại cũng không tiến vào.

Lực lượng thủ vệ trong Bội Lôi gia tộc cũng không khẩn trương, có lẽ bọn họ căn bản không nghĩ tới có kẻ nào dám tập kích ban đêm với gia tộc.

Sâu trong phủ đệ của Bội Lôi gia tộc, hai bóng người theo bóng đêm tiến vào cổng một biệt viện. Càng tiến tới gần, tiếng trò chuyện của hai gã hộ vệcàng rõ.

- Ta nói này Bàn ca, gần đây dường như hộ vệ trong gia tộc nhiều hơn thường ngày, nghe nói Tộc trưởng đại nhân cùng Đại Trưởng lão qua vài ngày nữa cũng sẽ tới Hỗn Loạn Chi Thành. Chẳng lẽ trong gia tộc có hành động lớn gì?

Gã hộ vệ gầy gò bắt chuyện với gã mập còn lại

- Hừ, tiểu tử ngươi muốn tìm chết sao, chuyện trong gia tộc không phải tùy ý để ngươi đàm luận.

Gã mập hừ lạnh.

- Bàn ca, ta không phải hiếu kỳ, ta ở gia tộc cũng có 5 năm rồi nhưng lần đầu nhìn thấy chuyện này.

- Hừ, 5 năm, còn quá ít, nếu như ngươi ở trong gia tộc tám năm thì đã biết rõ chuyện gì xảy ra .

- Tám năm, nói như thế nào? Bàn ca, tin tức ngươi linh thông, có phải đã biết gì?

Gã gầy háo hức:

- Bàn ca nói cho ta nghe với.

- Hừ, ta nói ngươi cũng không thể truyền đi, nếu không ta và ngươi đều gặp nguy hiểm. Gã mập lộ vẻ nghiêm túc.

- Nghiêm trọng như vậy?

Gã gầy chẳng những không sợ hãi, trên mặt ngược lại càng thêm hưng phấn.

- Chuyện này ta nghe được ở chỗ biểu ca làm cấm vệ.

Gã mập thì thào:

- Ngươi có biết Vân Vụ chiểu trạch? Bên trong quanh năm sương mù bao phủ, bên ngoài còn đỡ, bên trong căn bản mịt mờ. Bất quá ta nghe nói, trong ao đầm này có một bảo tàng thần bí.

- Bảo tàng thần bí? Ngươi nói đùa sao? Gã gầy nghi ngờ.

- Ta biết ngay tiểu tử ngươi không tin.

Gã mập ra vẻ thần bí nói:

- Ngươi có từng nghe qua đoàn mạo hiểm của Sa mạc chi hồ?

- Đoàn mạo hiểm của Sa mạc chi hồ?

Gã gầy suy tư một lát rồi nói:

- Không phải là đoàn mạo hiểm từng nghe nói lấy được Vân Vụ linh quả ở Vân Vụ chiểu trạch rồi mất tích sao?

Kiệt Sâm cùng Lôi Nặc vốn là đang chuẩn bị động thủ nghe đến đó, trong lòng chợt động liền ngừng lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi