DƯỢC THẦN

- Tốt rồi. Tất cả mọi người trở về xe ngựa tiếp tục đi tới!

Tạp Lạc Nhĩ hét lớn, đám tuyển thủ vừa nhao ra lập tức chui vào xe ngựa của mình.

- Kiệt Sâm thật sự là biến thái. Mọi người cùng là lục giai cao cấp Tôn Linh Sư, tại sao kém nhiều như vậy, không riêng gì thực lực kém, mà cả chấn động linh nguyên tố lúc tấn cấp cũng thế, thật sự là một quái vật.

Sau khi chui vào trong xe, đám tuyển thủ vẫn thì thào.

- Kiệt Sâm lên nửa cấp, thực lực chắc cũng tăng theo. Xem ra ta càng phải khắc khổ tu luyện thêm mới theo kịp ngươi.

Thiết Mộc Chân của Tây Hoang bộ lạc không nói gì nhưng ánh mắt nhìn qua Kiệt Sâm tràn đầy kiên định, đồng thời có cả chút bất đắc dĩ.

Đúng vậy, bất đắc dĩ!

Ở Tây Hoang bộ lạc, Thiết Mộc Chân từ nhỏ đã biểu hiện thiên phú kinh nhân, chưa đầy 30 tuổi đã tấn cấp thất giai cấp thấp Hoàng Linh Sư, chẳng những là đệ nhất thiên tài của bộ lạc hiện giờ mà còn là cả mấy trăm năm qua.

Nhưng khi nhìn thấy thực lực của Kiệt Sâm ở vòng loại, Thiết Mộc Chân lần đầu tiên cảm giác thất bại.

Trong vòng nửa năm sau khi đấu loại, Thiết Mộc Chân vẫn luôn tu luyện gian khổ, không hề dám lười biếng, để đuổi theo Kiệt Sâm.

Thiết Mộc Chân đã có cảm giác thực lực mình tiến bộ rõ rệt, nào ngờ Kiệt Sâm đã từ lục giai trung cấp Tôn Linh Sư tấn cấp đến cao cấp Tôn Linh Sư, chênh lệch lớn như vậy khiến Thiết Mộc Chân cảm giác vô lực.

- Bất kể thế nào bầy, đệ nhất thiên tài Tây Bắc nhất định sẽ là Thiết Mộc Chân ta.

Thiết Mộc Chân cắn răng, tiến vào xe ngựa, nhắm mắt khoanh chân ngồi xuống, không ngừng vận chuyển linh lực tiếp tục tu luyện.

Ngoại trừ Thiết Mộc Chân, Địch Ni Toa nhìn sang Kiệt Sâm, thần thái khó diễn tả.

Bị sự tấn cấp của Kiệt Sâm kích thích, đám tuyển thủ đều hăng hái tu luyện. Ngay cả thiên tài như Kiệt Sâm cũng không ngừng tu luyện, bọn họ có tư cách gì để lười biếng.

Về phần Kiệt Sâm cũng quay về xe ngựa, vừa mới tấn cấp cao cấp Tôn Linh Sư, hắn cần làm quen với linh lực của mình.

Dưới bầu trời xám ngắt, đội ngũ lại tiến lên, bánh xe cuồn cuộn nghiền nát tầng băng, chạy nhanh về xa.

Thời gian như nước chảy, đảo mắt đã tới tháng tư, thời tiết cũng dần dần ấm lên.

Đoàn xe của Kiệt Sâm cũng đã tới phạm vi của Tái Luân đế quốc, chỉ cần tiến vào trunng ương của đại lục là tới chỗ của Song Tháp.

Nói là trung ương đại lục nhưng kỳ thật đó là một khu vực rộng lớn, dù không rộng bằng tứ đại đế quốc nhưng cũng không nhỏ hơn các nước Tây Bắc bao nhiêu. Trong khu vực này không tồn tại hoàng quyền, đều do Song Tháp quản hạt. Quản lý của Song Tháp cũng không nghiêm ngặt, đồng dạng rời rạc như Hỗn Loạn Chi Lĩnh nhưng lại an bình hơn rất nhiều.

Trên đường đi, Kiệt Sâm cũng có ấn tượng với địa vị của Song Tháp. Tuy không phải do Song Tháp trực tiếp khống chế nhưng dù đoàn xe đi đến nơi đâu cũng có người nghênh đón, đều là một số đệ tử ngoại môn của Song Tháp.

Trong các thành trì, kiến trúc xa hoa nhất chính là công hội Linh Sư và Linh Dược Sư. Các thành chủ phần lớn cũng có quan hệ với Song Tháp. Hơn nữa nhìn thái độ cung kính của bọn họ với Tạp Lạc Nhĩ cùng Ngõa Đặc cũng biết bọn họ không xa lạ gì.

Những Thành chủ này tuy không phải một phần của Song Tháp, nhìn như chia rẽ, nhưng trong đó lại có ngàn vạn quan hệ ràng buộc.

Vào một ngày, đoàn xe vẫn đang giữ vững tốc độ tiến tới. Kiệt Sâm đang tu luyện trong xe thì nghe bên ngoài một hồi âm thanh gào rú. Hắn vén màn xe lên thì thấy tất cả tuyển thủ đều nhìn qua phương đông, thần sắc nghiêm trọng.

- thiếu gia, xem, mau nhìn, thành trì!

Khắc Lôi Nhã ở bên kích động hô. Kiệt Sâm ngưng mắt nhìn ra xe thì thấy một tòa thành trì màu đen sừng sững.

Đây là một kiến trúc vĩ đại, từ xa nhìn lại như một cự thú hồng hoang nằm ngang, vô cùng vô tận, khí tức xa xưa. Ở giữa thành có một kiến trúc nhô lên cao như cái bưới trên lưng lạc đà. Tường thành cổ lão tang thương, đứng trầm mặc như một hòn núi cao ngắm nhìn đại lục biến thiên, thương hải tang điề. Ở kiếp này, Kiệt Sâm tuy chưa nhìn thấy nhiều thành trì nhưng cũng không ít, ngay cả Hỗn Loạn Chi Thành cũng không bằng được thành trì này. Hỗn Loạn Chi Thành khiến người ta cảm giác bị áp bức, nhưng thành trì này khiến người ta chấn động từ nội tâm.

- Chư vị, thành trì trước mặt là Linh Đấu thành, nằm ở trung tâm và là thành trì lớn nhất trong phạm vi Song Tháp, cũng là chỗ chư vị sắp thi đấu.

Tạp Lạc Nhĩ cùng Ngõa Đặc thấy mọi người kinh động thì cười nhẹ.

- Tạp Lạc Nhĩ đại nhân, chỗ trung tâm kia là...

Có người nghi hoặc.

- Dó là trung tâm hành chính của Linh Đấu thành.

Tạp Lạc Nhĩ cười nói.

- Trung tâm hành chính? Chỗ này cũng quá lớn. Nguồn: http://truyenfull.vn

Mọi người càng thêm chấn động.

Kiệt Sâm lại nghi ngờ:

- Linh Đấu thành? Chẳng lẽ có quan hệ với Linh Đấu Đế Quốc đời sau thống nhất đại lục?

Kiệt Sâm cau mày, đây là lần đầu tiên sau khi trọng sinh, hắn nghe đến hai chữ Linh Đấu.

Căn cứ phỏng đoán thời gian, một ngàn năm sau thì tất cả các thế lực trên đại lục đều bị diệt vong. Linh Đấu Đế Quốc cường thế thống nhất đại lục, lập nên đế quốc duy nhất, có hoàng quyền vô thượng.

Kiệt Sâm kiếp trước chỉ chuyên tâm nghiên cứu linh dược học, không biết nhiều về nguyên nhân bùng phát chiến tranh trên đại lục cũng như sự ra đời của Linh Đấu Đế Quốc. Đoàn xe dần tới gần, thành thị trước mắt càng hiện ra khổng lồ, đặc biệt là kiến trúc trung tâm càng khiến cho người ta cảm giác như một con kiến.

Rất nhanh, đoàn xe đã tiến vào bên trong. Điều làm cho Kiệt Sâm hiếu kỳ là tòa thành này không có đại môn, cũng không có bất kỳ thủ vệ nào. Đội ngũ như bọn họ đi tới thành trì khác sẽ khiến người khác rất chú ý nhưng khi tiến vào tòa thành khổng lồ này thì chỉ như một tảng đá ném vào biển cả, dù tảng đá không nhỏ nhưng không hề làm bắn lên một chút gợn sóng.

Tiến hẳn vào trong, mọi người mới thực sự cảm nhận được sự mạnh mẽ của toàn thành, tất cả đều giật mình. Mọi người đi lại trên đường đa số đều là Linh Sư, tuyệt đại bộ phận đều là tam giai, tứ giai Linh Sư, còn có một phần nhỏ là ngũ giai, lục giai Linh Sư, thậm chí có cả thất giai Hoàng Linh Sư, tỷ lệ này quả thật đáng sợ. Thất giai Hoàng Linh Sư trên đại lục coi như là nhân vật một phương dù là trong Xích Nhĩ hành tỉnh của Tái Luân đế quốc cũng chỉ có hơn mười Hoàng Linh Sư mà thôi. Trong một thành trì to lớn như thế đưa mắt là nhìn thấy thất giai Hoàng Linh Sư, vậy cả thành này có bao nhiêu cường giả?

Mọi người trợn mắt há hốc mồm người đi đường, thần sắc nghiêm túc.

- Tạp Lạc Nhĩ đại nhân, Ngõa Đặc đại sư, cường giả trong Linh Đấu thành này cũng quá khủng bố đi!

Một thất giai Hoàng Linh Sư trong đội ngũ than thở.

- Ha ha!

Nghe Hoàng Linh Sư này nói, lại nhìn vẻ mặt của cả đoàn, Tạp Lạc Nhĩ cùng Ngõa Đặc đều cười phá lên.

- Các ngươi không coi số thất giai Hoàng Linh Sư này đều ở trong thành đấy chứ?

Tạp Lạc Nhĩ cười nói:

- Linh Đấu thành tuy là khu vực trung tâm nhất của Song Tháp nhưng cũng chỉ là thế tục mà thôi, bình thường không có nhiều cường giả như vậy. Hiện giờ có nhiều hơn vì cũng như các ngươi, đến để đấu đối kháng.

- Thì ra là thế!

Nghe Tạp Lạc Nhĩ giải thích, mọi người cùng thở phào.

Hoàn toàn chính xác, bởi vì lần thi đấu đối kháng tinh anh đại lục lần này mà chỉ riêng vùng Tây Bắc đã tới bốn bát giai Đế Linh Sư, mười mấy thất giai Hoàng Linh Sư, cao thủ toàn đại lục tập hợp lại sẽ là một lực lượng khủng bố, không trách nhiều cao thủ như vậy.

Đoàn xe dần tiến vào kiến trúc khổng lồ ở trung tâm. Cách kiến trúc này chừng một trượng, đám Kiệt Sâm thấy một vòng tường vây vây kín, ở cổng lớn có một đội Linh Sư mặc khải giáp đang lạnh lùng nhìn dòng người lui tới.

- Nơi này là trung tâm hành chính của Song Tháp, người không có việc không được vào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi