DƯỢC THẦN

Bọn Ba Lặc Khắc, khi nhìn Kiệt Sâm, thần sắc so với sáng nay, cũng đã có một chút biến hóa, âm thầm mang theo một chút dáng vẻ cung kính, trong cả tiểu đội Lưỡi Dao Sắc, cũng chỉ có Trát Khắc, là vẫn cười cười nói nói, không hề thay đổi.

- Ừm.

Kiệt Sâm gật gật đầu,

- Gia đình ta chính là ở Trấn Khoa Đa, lâu lắm không có về nhà, lần này vừa hay quay về một chuyến, đến Trấn Khoa Đa, ta mời mọi người ăn cơm, coi như cảm ơn đội trưởng Lâm Nham giúp đỡ.

- Ha ha, Kiệt Sâm ngươi khách khí cái gì, nếu không có ngươi, lần này e rằng mọi người đã chết hết rồi.

Lâm Nham cười nói.

- Lâm Nham đại ca nói đúng đấy, nếu như không phải do ta, mọi người cũng chưa chắc đã phải tới nơi này?

- Đúng vậy đúng vậy, đội trưởng đừng từ chối nữa, tiểu đội mạo hiểm chúng ta chật vật như vậy, nếu không đánh cho Kiệt Sâm một trận, trong lòng ta không thể cân bằng được.

Trát Khắc trách móc nói, quen biết Kiệt Sâm lâu như vậy, Trát Khắc cũng biết Kiệt Sâm căn bản không nghèo như lần đầu tiên gặp hắn.

- Ha ha, Trát Khắc nói đúng, Lâm Nham đại ca đừng từ chối nữa.

Kiệt Sâm mỉm cười, hắn cũng cảm nhận được, trong những người ở đây, chỉ có Trát Khắc là dám cười cười nói nói với mình, những người khác, cho dù là Lâm Nham, trải qua sự việc hôm nay, trong ngữ khí nói chuyện với mình đã ẩn hiện mang theo một chút cung kính, điều này khiến cho trong lòng Kiệt Sâm không khỏi có chút bất đắc dĩ, kiếp trước kiểu cung kính nào hắn cũng từng nhận qua, nhưng đến kiếp này, thứ hắn cần lại là bằng hữu không phân giai cấp.

So sánh mà nói, Bỉ Tư Pháp Mỗ và Tát Cáp không biết được nhiều bằng bọn Lâm Nham, hai tên khốn đó trước mặt người ngoài thì cung cung kính kính một điều đại sư hai điều đại sư, lúc thảo giảo vấn đề với mình cũng vậy, nhưng mỗi lần đến phòng thí nghiệm, chỉ cần mình dùng linh thức pha chế xảy ra vấn đề gì, hai lão già đó sẽ không do dự mắng như tát nước vào mặt mình mà không hề có ý định kết thúc.

Dùng cách nói của họ chính là, bây giờ không rèn luyện tốt bản thân, bản thân lại học nhanh như vậy, đợi sau này học xong mọi thứ, sẽ không còn cơ hội mắng nữa, cho nên phải tranh thủ mắng ngay từ bây giờ.

Lâm Nham cũng không từ chối nữa, sau khi sắp xếp cho mọi người nghỉ ngơi, liền nổi lửa chuẩn bị cơm tối, bởi vì Huyễn Yêu Sợ Hãi xuất hiện, sơn lâm gần đó căn bản không có dã thú, bọn Lâm Nham đành phải lấy lương thực của đội để nấu bữa tối.

Cả đội ngũ có tổng cộng bảy người, việc canh gác đương nhiên không đến lượt Kiệt Sâm, sau khi ăn xong bữa tối, Kiệt Sâm ngồi nói chuyện một lúc với bọn Lâm Nham, sau đó quay về lều bắt đầu tu luyện.

Sau khi hấp thu linh tâm của Huyễn Yêu Sợ Hãi, Kiệt Sâm cần phải làm quen với sức mạnh mà Huyễn Yêu Sợ Hãi mang lại, hơn nữa sau khi tấn cấp thành Linh đồ trung cấp, linh lực sau khi tấn cấp đối với thân thể cũng tiến hành cạo tạo nhất định, dưới công pháp Bạo Lực Linh Sư, cường độ thân thể sau khi tấn cấp so với trước đây cao hơn rất nhiều.

Hôm nay mọi người gặp phải nguy cơ cực lớn, nhưng kì ngộ và nguy hiểm thường tồn tại song song với nhau, Kiệt Sâm mặc dù chỉ giành được một linh hoàn, nhưng thực lực hắn lúc này so với lúc trước tăng lên rất nhiều, đặc biệt là kĩ năng linh hồn nhiếp chấn, cho dù là gặp phải linh sư thực lực mạnh hơn hắn, chỉ cần nắm bắt thời cơ, Kiệt Sâm tuyệt đối có cơ hội chiến thắng.

Sáng sớm ngày thứ hai, bọn Kiệt Sâm thu thập hành lý, bắt đầu khởi hành đến Trấn Khoa Đa, trên đường Kiệt Sâm tiếp tục làm quen với linh lực trung cấp vừa tấn cấp của mình, hai ngày sau, một tòa tiểu trấn đã dần dần xuất hiện trước mắt mọi người.

Sau khi nhìn thấy tiểu trấn quen thuộc này, trong lòng Kiệt Sâm ẩn hiện mang theo một tia kích động.

Trong tiểu trấn cực kì náo nhiệt, nằm ở Tây Bắc Bộ của vương quốc, nằm sát linh thú sơn mạch nên Trấn Khoa Đa còn được gọi là tiểu trấn Mạo Hiểm Giả, dân thường trong trấn cực ít, tuyệt đại bộ phận là các mạo hiểm giả đến từ khu vực lân cận, tay cầm vũ khí đi lại trên đường, thần sắc dũng mãnh.

Tiểu trấn Mạo Hiểm Giả, là một loại sản vật kì lạ xuất hiện ở những nơi có linh thú qua lại, là trạm trung chuyển của các mạo hiểm giả chuyên săn bắt linh thú, trong đó, ngoài một bộ phận cư dân rất nhỏ tiểu trấn, tuyệt đại bộ phận là thương nhân và mạo hiểm giả từ nơi khác đến, nhân viên lưu động cực kì dồn dập.

Kiệt Sâm sắp xếp cho bọn Lâm Nham ở một lữ quán gần Linh sư công hội, nói tối nay sẽ lại gặp nhau, sau đó vội vàng đi về hướng nhà mình.

Nhà Kiệt Sâm nằm ở hướng Tây Nam Trấn Khoa Đa, rời khỏi đường chính, quẹo vài vòng trong mấy con hẻm nhỏ, một ngôi nhà cực kì bình thường xuất hiện trước mặt Kiệt Sâm, nhìn thấy ngôi nhà này, trong lòng Kiệt Sâm lập tức trào lên một tia kích động.

Những dòng hồi ức không ngừng hiện lên trong trí nhớ của Kiệt Sâm, cho dù Kiệt Sâm biết mình bây giờ không còn là Kiệt Sâm của ngày xưa nữa, nhưng đợi hắn hồi lại thần, phát hiện khóe mắt mình đã ướt tự lúc nào.

- Phụ thân, con về rồi.

Kiệt Sâm cố nén cảm xúc kích động trong lòng, dùng lực đẩy cửa, cửa không khóa, Kiệt Sâm đi thẳng vào trong tiểu viện chật hẹp, nhìn thấy xung quanh vắng vẻ, tiểu viện có chút lộn xộn và quen thuộc, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười.

Là mình quá vội vàng, suýt nữa quên mất, bây giờ mới là chiều, phụ thân có lẽ vẫn còn làm việc bên ngoài.

Công việc phụ thân là gì, trong kí ức Kiệt Sâm cũng không rõ, chỉ biết hồi nhỏ, mỗi ngày phụ thân đều đi từ rất sớm, đến tối muộn mới về.

Về phần mẫu thân mình, từ sau khi Kiệt Sâm hiểu chuyện đã không nhìn thấy bà nữa, cũng chưa từng nghe phụ thân nhắc qua, hơn nữa lúc nhỏ mỗi lần hỏi phụ thân chuyện này, phụ thân đều không nói gì, đợi đến tối mới uống thứ rượu mạnh rẻ tiền ngồi một góc âm thầm rơi lệ, từ đó về sau, Kiệt Sâm không hỏi phụ thân chuyện này nữa. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

- Phốc...

Trong lúc Kiệt Sâm đang lật lại những hồi ức trong đầu, trong phòng phụ thân đột nhiên truyền đến một tiếng động nhỏ, Kiệt Sâm thoáng ngây người, trong lòng mừng rỡ, đẩy cửa đi vào:

- Phụ thân, người ở nhà à?

Khoảng khắc Kiệt Sâm đẩy cửa, hắn đột nhiên đứng ngây tại chỗ, hai mắt lập tức hồng hồng.

Mùi thuốc nồng đậm từ trong phòng xộc vào mũi Kiệt Sâm, trước mắt Kiệt Sâm, một lão giả râu tóc bạc phơ, trên chân trái vẫn còn nguyên vết máu đang cố gắng bò dậy, lão giả này không phải Lôi Nặc phụ thân hắn thì còn là ai nữa.

- Phụ thân, người sao vậy?

Kiệt Sâm vội vàng chạy vào, đỡ Lôi Nặc dậy...

- Kiệt Sâm, con về rồi à, sao không thông báo trước một tiếng.

Nhìn thấy Kiệt Sâm, trên mặt lão Lôi Nặc lộ ra một nụ cười hiền hậu.

Kiệt Sâm nhìn xuống đùi phụ thân, hai bên đùi trái kẹp hai thanh kẹp, quần loang lổ vết máu, các bộ vị trên người lão Lôi Nặc, đều có những vết thương ở các mức độ khác nhau, ngay cả trên mặt, cũng có mấy mảnh da tróc.

Trên người lão Lôi Nặc, nồng nặc mùi dược tề trị thương rẻ tiền.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi