ĐƯỢC THIẾU GIA NGỒI CÙNG BÀN BÁ ĐẠO SỦNG ÁI

Trầm Hoa cùng Trầm Phong là hai anh em cùng cha khác mẹ, tính cách hai người cũng hoàn toàn khác nhau, Trầm Hoa lớn lên giống mẫu thân gã, hơn nữa từ nhỏ nói không nhiều lắm, là kiểu âm nhu soái khí.

Trầm Phong từ nhỏ đã không thích Trầm Hoa, nhìn ánh mắt gã, giống như một con xà vậy, lạnh như băng lại mang theo tia quỷ dị.

Thư ký mang Trầm Hoa đến văn phòng Trầm Phong, mở cửa ra, gã đi vào nhìn đến đại ca ngồi ở bàn công tác tập trung làm việc.

Một bên khóe môi gã nhếch một cái, một nụ cười âm nhu trắng bệch hiện lên, "Đại ca, ngươi như vậy là để ta đứng nói chuyện sao? Ngồi xuống uống chén trà cũng không được?"

Trầm Phong ánh mắt ám trầm, hắn thật sự không muốn cùng Trầm Hoa tiếp xúc nhiều, nhìn gã liền thấy ghê tởm, hồi đáp: "Đừng gọi ta là đại ca, ngươi chính là hung thủ giết con ta."

"Ha ha, người kia chính là quái vật, sinh đứa nhỏ cũng là quái vật, ta chỉ là vì đại ca trừ hại, không muốn để cho đại ca bị quái vật quấn lấy." Trầm Hoa đôi mắt trầm xuống, ánh mắt tàn nhẫn nói.

Trầm Phong đi đến trước mặt Trầm Hoa, túm cổ áo gã cảnh cáo: "Ngươi nếu nói về em ấy thêm một chữ nào nữa, ta liền khiến cho ngươi vĩnh viễn cũng không nói được nữa!"

Nhìn Trầm Phong gần trong gang tấc, Trầm Hoa nở nụ cười, lại càng khiến cho Trầm Phong thập phần khó coi, ca ca gã luôn nói vì người kia khuyên bảo nên hắn mới bằng lòng cũng gã hòa hợp.

Nhìn ánh mắt trìu mến đầy ghê tởm của gã, Trầm Phong cau mày, đem Trầm Hoa bỏ ra, ngồi vào ghế sô pha.

Cả người Trầm Hoa đụng vào cửa, vẫn thực vui vẻ.

"Ngươi đừng quên mục đích ngươi tới đây, không cần khảo nghiệm tính nhẫn nại của ta, ngươi vốn đã không có tư cách đàm phán." Trầm Phong lại cảnh cáo gã.

Trầm Hoa thật ra không đem cảnh cáo của Trầm Phong để vào mắt, dù sao trong tay gã đang nắm vương bài, gã sửa sang lại quần áo, ngồi ở đối diện Trầm Phong.

"Phồn Phồn ở nơi nào?" Trầm Phong trực tiếp hỏi.

"Ca, chúng ta không thể hảo hảo chờ một chút sao? Phụ thân hiện đang bị bệnh!" Trầm Hoa vòng vo loanh quanh luẩn quẩn, muốn cùng đại ca trò chuyện nhiều một chút.

Trầm Phong cười lạnh một tiếng, phụ thân hắn nếu thực xem hắn là con ruột thì đã không đem mẫu thân hắn bức chết, cũng sẽ không giết Phồn Phồn, cũng sẽ không vì biết rõ Trầm Hoa là kẻ phía sau màn sát hại Phồn Phồn mà vẫn bao che gã, thật đúng là phụ thân tốt.

Hắn lạnh lùng nhìn Trầm Hoa nói: "Ta hỏi một lần nữa, Phồn Phồn ở nơi nào!"

Trầm Hoa nở nụ cười, trong lòng đại ca gã lúc nào cũng chỉ có tiện nhân kia cùng đứa nhỏ của tiện nhân, nếu không có tiện nhân kia, đại ca như thế nào có thế không để ý tới gã, như thế nào có thể rời đi cái nhà này.

"Đại ca, đây là thái độ hỏi người sao?" Trầm Hoa oán hận hỏi.

Trầm Phong hung ác nham hiểm theo dõi gã, rốt cục lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn, "Ta không muốn hỏi lại lần thứ hai!"

Trầm Hoa nhìn chằm chằm ca ca gã, thầm cảm thấy may mắn, gã cũng có cái để thượng lượng, hoàn hảo năm đó để lại một đường lui, "Đại ca, năm đó cái tên lái xe tải là ta phái ra, con ngươi là ta kêu hắn ôm đi, sau đó tạo ra một vụ nổ giả, ta rất muốn giết nó, nhưng khi nghĩ đến nó là con ngươi, tâm ta lại không đành lòng."

"Ha ha, ngươi hại chúng ta phụ tử cốt nhục chia lìa nhiều năm như vậy, thật là hảo cho một cái tâm không đành lòng!" Trầm Phong châm chọc nhìn gã.

"Đại ca, ta ngay cả tên đứa nhỏ đều để cho người kia nói cho bọn buôn người, đem đứa nhỏ giao cho bọn buôn người để nó tự sinh tự diệt, nhưng xem ra ông trời cũng phù hộ hài tử của ngươi, nó được một đôi vợ chồng ôm đi." Trầm Hoa biết đây chính là lợi thế duy nhất của mình, gã chết ở trong tay đại ca cũng cam tâm tình nguyện, chính là hy vọng tin tức này có thể làm cho đại ca thả mẫu thân gã đi.

"Vậy đứa nhỏ đâu, ở nơi nào!" Trầm Phong biểu hiện thập phần sốt ruột muốn tìm đứa nhỏ.

Trầm Hoa nhìn bộ dáng đại ca, nghĩ đến điều kiện của mình hắn khẳng định sẽ đáp ứng, "Đại ca, ta biết ta chết không đủ đền tội, nhưng là ta hy vọng ngươi buông tha cho mẫu thân ta, nàng cái gì cũng không biết, tên lái xe bắt Diệp Phồn đi năm đó, ta đang giữ hắn, hắn biết Phồn Phồn được ai nuôi, ngươi đáp ứng yêu cầu của ta, ta liền đem người giao cho ngươi."

Trầm Phong không chút do dự đáp ứng gã, "Có thể, chỉ cần ngươi đem người giao cho ta, cam đoan sẽ không thương tổn mẫu thân ngươi."

Nhưng là nếu mẫu thân ngươi không biết an phận mà nổi điên vậy cũng không thể trách ta.

Trầm Hoa tỏ vẻ trong vòng hai ngày sẽ đem người đưa lại đây, hai ngày này đủ để gã an bài mẫu thân xuất ngoại, chờ sau khi giao dịch lô hàng này thành công, số tiền kiếm được đủ cho mẫu thân gã ở nước ngoài an hưởng lúc tuổi già.

Trầm Phong biết gã muốn kéo dài thời gian, cũng biết kế hoạch kế tiếp của Trầm Hoa, vậy hắn liền tương kế tựu kế.

Chờ Trầm Hoa rời đi, Trầm Phong liền lái xe đi Lý gia, Lý tư lệnh cũng đã trở lại, là có một nhiệm vụ quan trọng.

Hai ngày sau có một đường dây buôn lậu thuốc phiện sẽ làm cuộc giao dịch ở bến cảng Bắc Đều, người mua là một nhóm buôn bán thuốc phiện ở nước ngoài, song phương đều rất có thực lực, cho nên lần này cần huy động lực lượng bộ đội đặc chủng tiến hành bao vây tiêu trừ.

Trầm Phong cũng cung cấp tin tức mình thu được cho bọn họ, hắn ngay từ đầu tra được Trầm gia tham dự buôn bán thuốc phiện cũng thực khiếp sợ, không nghĩ tới đệ đệ hắn thế nhưng sẽ dính dáng đến loại buôn bán này, Trầm gia đúng là đã bị Trầm Hoa kéo vào vũng bùn rồi.

Đối với Diệp Quân Viễn hiện tại con trai chính là quan tâm hàng đầu, Trầm Phong có hay không đều không có quan hệ, y tin tưởng Trầm Phong sẽ xử lí tốt mọi chuyện, bất quá y xem Trầm Phong lần này có động tác lớn, vẫn là quan tâm, nói với hắn: "Mặc kệ anh đi làm cái gì, làm việc phải cẩn thận, nhớ rõ em, Phồn Phồn còn có tiểu tôn tôn đang đợi anh."

Y hiện tại đối Trầm gia có thể nói là được giải tỏa, bởi vì y không muốn cứ mãi hận thù, có thể cùng Phồn Phồn đoàn tụ, y cũng cần cảm ơn trời cao rất nhiều, không muốn lãng phí thời gian ở trên cừu hận, hảo hảo quý trọng cuộc sống về sau, chính là hy vọng những kẻ năm đó tham dự việc độc ác này có thể chịu trừng phạt thích đáng.

Trong nhà mọi người đều không đem sự tình nói cho Diệp Phồn, sợ cậu lo lắng sốt ruột, để cho cậu hảo hảo tĩnh dưỡng.

Lý Thiệu Quân thì chuẩn bị khai giảng, bởi vì trường học cách nhà rất xa, luôn phải chạy tới chạy lui đến mệt, Lý Thiệu Quân liền phụ trách tìm phòng ở, cần phải tìm nơi ở cho tức phụ thư thái lại không bị quấy rầy gần với trường học.

Đến ngày ước định, Trầm Phong đến địa phương Trầm Hoa chỉ định nhận người, nhìn thấy kẻ được gã dẫn đến, nguyên lai tên lái xe bắt cóc Diệp Phồn chính là Phạm Đại Kim, hắn lúc trước tra được tin tức chính là Phạm Đại Kim mới biết Phồn Phồn bị đưa về phía nam, nhưng thời điểm hắn tìm đến thì lúc đó Phạm gia lại xảy ra đại sự, Phạm Đại Kim sớm chạy trốn, khiến cho hắn đến được Lâm thành lại bị chặt đứt manh mối.

Phạm Đại Kim chính là tên bắt cóc, năm đó lăn lộn trên giang hồ danh hiệu chính là đại cổn đao, hắn đương nhiên nhận ra Trầm Phong là ai, hắn trong lòng rơi lộp bộp, Trầm Hoa đây là muốn đem chính mình làm điều kiện giao ra đi, khẳng định là chuyện tình năm đó đã bại lộ.

Phạm Đại Kim chân lập tức mềm nhũn, hắn nhìn về phía Trầm Hoa, nhưng ánh mắt Trầm Hoa lạnh như băng, trong mắt gã chỉ có đại ca đứng ở trước mặt, rất có thể là lần gặp mặt cuối cùng, gã thật muốn đem bộ dáng đại ca thật sâu ghi tạc trong đầu, nếu có thể ôm một cái, gã hôm nay chết cũng không hối tiếc.

Trầm Hoa để cho thủ hạ đem người đưa đến trước mặt Trầm Phong, lại nhìn thoáng qua Trầm Phong bước đi trầm trầm.

Trầm Phong không tính kéo dài thời gian, hắn chính là muốn lấy người từ trong tay Trầm Hoa, nhìn kẻ trước mắt, một cước liền đạp qua, đại cổn đao cũng chính là Phạm Đại Kim lăn sang một bên ói ra mấy ngụm máu.

Phạm Đại Kim cảm thấy lần này khả năng thật không xong rồi, bò đến lay lay ống quần Trầm Phong cầu xin tha thứ, hắn khóc hô: "Trầm đại công tử, tha mạng a, chuyện năm đó tôi cũng là bị đệ đệ ngài bức bách a! Tôi trên có mẹ già, dưới có con thơ, không làm không được!"

Trầm Phong lại là một cước đem hắn đá văng, nhìn hắn giống như nhìn vật chết, Phạm Đại Kim còn muốn cầu xin, Trầm Phong ra hiệu cho thủ hạ, rồi xoay người lên xe, thủ hạ cầm miếng vải bịt miệng Phạm Đại Kim lại.

Kỳ thật chuyện của Phạm Đại Kim hắn đã điều tra rõ ràng, Phạm Đại Kim năm đó đem Phồn Phồn cho bà Ma chuyên buôn lậu người, rồi cầm tiền chỉnh dung đến phía nam sinh sống, bà Ma kia đem Phồn Phồn bán cho vợ chồng Diệp Đức Toàn, bà Ma lấy tiền đi đến chỗ Phạm Đại Kim, Phạm Đại Kim lúc ấy đã uống say, nghe được bà Ma đã đem người bán đi liền an tâm, lúc ấy lại uống không ít rượu, ma bà tử ngại hắn cho ít tiền, cùng hắn cò kè mặc cả, kết quả bị hắn lấy chai rượu đập đầu tắt thở, rồi cho thủ hạ xử lý, chính mình vù vù ngủ say, sau đó hắn cũng chạy tới Lâm thành, cầm chút tiền Trầm Hoa cho rồi làm giàu.

Trầm Hoa vốn định sau khi Phạm Đại Kim đem sự tình làm tốt, gã liền giết người diệt khẩu, ai biết Phạm Đại Kim thế nhưng kim thiền thoát xác, thay hình đổi dạng trốn thoát một phen, nếu không phải trước đó hắn tự dẫn xác đến, bị người của gã bắt lại, còn không có lợi thế đàm phán hôm nay đâu.

Mẫu thân Trầm Hoa đã được thủ hạ của gã an bài đến sân bay, nghe được thủ hạ ở phía sân bay gọi điện thoại nói hết thảy đều chuẩn bị tốt, nhìn nhìn đã đến giờ giao hàng, hướng đối phương phát ra tín hiệu, đi tới địa điểm ước định giao hàng, ngay tại thời điểm hai bên kiểm tra hàng hóa, đột nhiên truyền đến tiếng súng, Trầm Hoa cầm lấy vali tiền, để cho thủ hạ hướng ra phía ngoài phá vây, bất quá bộ đội đặc chủng đã mai phục sắn cũng không để thoát một ai, cuối cùng cả người lẫn tang vật đều lấy được.

Khi Trầm Hoa bị áp giải đến xe cảnh sát, nhìn đến thân ảnh Trầm Phong ở trong đám người, nguyên lai đại ca đã sớm biết, thật nực cười, chính mình thật là thua hoàn toàn triệt để, nếu có kiếp sau, gã thật sự không muốn sinh ra ở Trầm gia, gã tình nguyện cùng Diệp Quân Viễn đổi thân phận.

(Vừa đáng thương vừa đáng trách vừa đáng hận vừa đáng nhận trừng phạt...)

Tin tức Trầm gia tham gia buôn lậu thuốc phiện bị báo chí nhanh chóng đưa tin, lập tức cây đổ bầy khỉ tan, Trầm lão gia tử vốn bị bệnh, nghe tin một mạch từ trên giường bệnh rớt xuống, trúng gió bán thân bất toại, Trầm Phong chỉ liếc mắt một cái, cái gì cũng chưa nói, mời vài hộ sĩ chuyên nghiệp tới chiếu cố lão, thẳng đến khi chết.

Mẫu thân Trầm Hoa ốc còn không mang nổi mình ốc, ở sân bay bị chặn lại, bị cảnh sát mang về hỗ trợ điều tra, trừ bỏ chuyện con bà buôn lậu thuốc phiện, còn có chuyện năm đó mưu hại Diệp Phồn.

Phạm Đại Kim bị đưa đến cục cảnh sát, hắn hết thảy hành vi phạm tội đều thành thực thú nhận, còn chỉ ra chứng cứ tội trạng của Trầm Hoa, cuối cùng hai người đều bị tuyên án phán tử hình, mẫu thân Trầm Hoa vốn là bởi vì Trầm gia sụp đổ đã chịu đả kích, bây giờ con mình cũng xong rồi, lập tức phát điên, bị Trầm Phong đưa đi bệnh viện tâm thần.

Trầm Phong cười lạnh, hắn đáp ứng không thương tổn mẫu thân Trầm Hoa, nhưng bà ta tự tìm đường thì không thể trách hắn.

Diệp Phồn cùng Lý Thiệu Quân ở nhà xem tin tức, biết được Trầm gia nhị công tử buôn lậu thuốc phiện bị bắt, còn thực lo lắng, cũng may mọi người trong nhà giải thích qua cũng yên tâm, nguyên lai chính phụ thân cậu cung cấp manh mối lừa Trầm Hoa vào tròng, phụ thân thật sự là vĩ đại lại dũng cảm.

Gần tới khai giảng rồi, ở nhà nghẹn hai tháng Diệp Phồn thực vui vẻ, rốt cục có thể đi ra ngoài đi lại.

Lý Thiệu Quân cùng Diệp Phồn đi bệnh viện kiểm tra, Trương lão cách vách cũng nói thai nhi thực khỏe mạnh, rất ổn định, Lý Thiệu Quân cũng đáp ứng để cho Diệp Phồn đi báo danh, chính là không được phép tham gia quân huấn.

Trước mấy hôm chính thức đi học, Diệp Phồn cùng Lý Thiệu Quân chuyển đến căn nhà phụ cận trường học, bên trong trang hoàng kết hợp giữa cổ điển cùng hiện đại, Diệp Phồn thực thích ngôi nhà này, hơn nữa phong cảnh thực tao nhã, ở trên tường phủ kín dây thường xuân, thật sự là phong cảnh bình yên giữa phố xá sầm uất.

Trầm Phong kế tiếp đã thu mua tập đoàn Trầm thị bị phá sản, dù gì tập đoàn này cũng có một phần công lao mẫu thân hắn, hiện tại hắn rốt cục giúp mẫu thân lấy lại thứ thuộc về bà.

Diệp Quân Viễn lén Trầm Phong đi ngục giam gặp Trầm Hoa, y rất muốn biết Trầm Hoa vì cái gì lại hận y như vậy, vì cái gì muốn gây tổn hại Phồn Phồn, dù sao ba người bọn họ đã từng cùng nhau lớn lên.

Sau khi nghe Diệp Quân Viễn chất vấn, Trầm Hoa cười ha ha đứng lên, hai mắt gã đỏ bừng nhìn chằm chằm Diệp Quân Viễn, "Vì cái gì, ngươi thế nhưng hỏi ta vì cái gì, rõ ràng ta và ngươi bằng tuổi nhau, ta có gì không bằng ngươi, rõ ràng ta mới là đệ đệ ruột của ca ca, vì cái gì ánh mắt đại ca luôn ở trên người ngươi, vì cái gì đại ca hắn luôn quan tâm ngươi, hạnh phúc của ta đều bị ngươi đoạt đi rồi."

Trầm Hoa nói có vẻ có chút điên, Diệp Quân Viễn khiếp sợ nhìn người trước mắt, y cho tới bây giờ không nghĩ tới Trầm Hoa sẽ có cái tâm tư này.

"Nhưng ngươi cũng không thể thương tổn Phồn Phồn, thằng bé chỉ là một đứa trẻ nhỏ, nó là vô tội!"

Trầm Hoa hừ lạnh vài cái, lãnh huyết nói: "Ngươi là quái vật, nó là tiểu quái vật, ta chỉ là tiêu diệt quái vật có cái gì không đúng? Ta còn nghĩ ngươi có cái bản lĩnh gì mà mê hoặc đại ca, nguyên lai ngươi chính là quái vật, đại ca hắn mới bị ngươi mê hoặc, ta chỉ muốn đem ngươi cùng đại ca tách ra, đại ca sẽ tỉnh táo lại."

Nói đến vế sau, Trầm Hoa cũng rất hối hận, hắn lúc ấy không nên bắt Diệp Phồn đi, ngay từ đầu tầm nhìn quá nhỏ, chỉ nghĩ làm cho hai người sinh ra cừu hận, làm cho Diệp Quân Viễn thống khổ không chịu nổi, ai biết tiện nhân này thế nhưng còn cùng đại ca ở một chỗ, sớm biết vậy gã liền đem tiện nhân này giết đi cho xong hết mọi chuyện, thật sự là từng bước đều sai.

Diệp Quân Viễn nhìn gã điên cuồng, bộ dáng không biết hối cải, y giơ bàn tay mình lên, ngón áp út đeo nhẫn thực hấp dẫn người nhìn, y gằn từng chữ: "Chúng ta đã sớm tìm được Phồn Phồn, ta cũng tha thứ cho Trầm Phong, hắn cầu hôn ta, chúng ta sẽ làm hôn lễ."

Y hướng về phía Trầm Hoa thị uy cười cười, sau đó nói: "Trầm Phong, từng bảo ta, hắn nói muốn làm một ca ca tốt, đối với ngươi tốt một chút! Đáng tiếc, hắn hiện tại chỉ biết hận ngươi đến tận xương tủy."

Nói xong câu đó Diệp Quân Viễn liền bỏ ống nghe điện thoại xuống, không lưu tình chút nào xoay người đi.

Trầm Hoa ở phía sau vỗ tấm thủy tinh, la to, lại chửi ầm lên, muốn kêu y trở lại, đáng tiếc đáp lại gã chỉ có bóng dáng Diệp Quân Viễn lạnh lùng.

Nhóm cảnh ngục nhìn bộ dáng Trầm Hoa điên rồi, lập tức tiến lên đem hắn chế trụ tha trở về ngục giam.

Trầm Phong về nhà không thấy được Diệp Quân Viễn, thực sốt ruột, gọi điện thoại cũng không tiếp, đã muốn phái thủ hạ đi tìm.

Ngay khi Trầm Phong gấp đến độ muốn báo cảnh sát, Diệp Quân Viễn đã trở lại, Trầm Phong vội vàng đi lên đem người ôm chặt, hỏi: "Em đi đâu, gấp chết anh rồi."

Diệp Quân Viễn xoa bóp lỗ tai hắn, cười nói: "Em chỉ đi ra ngoài một hồi anh khẩn trương như vậy để làm gì chứ? Thật sự là hận không thể đem em giắt ở lưng quần sao?"

Trầm Phong không dám gật đầu, nhưng hắn thật là nghĩ như vậy, chỉ sợ Tiểu Viễn mất hứng.

Diệp Quân Viễn điểm cái trán hắn một chút, chuyển động nhẫn trên tay, nói: "Bất quá lần này, em đáp ứng anh, bị anh trói buộc, bất quá chỉ dùng thứ này để trói buộc thôi."

Trầm Phong thập phần kinh hỉ cùng hưng phấn nhìn chiếc nhẫn trên tay Diệp Quân Viễn, Tiểu Viễn đây là đáp ứng lời cầu hôn của hắn rồi, hắn cao hứng đối với Diệp Quân Viễn hôn loạn khắp mặt, rốt cục có thể kết hôn trước khi tôn tử ra đời rồi.

Ngồi ở trong nhà xem cảnh tượng ngoài cửa, Diệp Phồn cùng Lý Thiệu Quân hai người đồng thời ngáp một cái, Lý Thiệu Quân sờ sờ cái mũi, sẽ không phải nhạc phụ đại nhân đang nhắc tới hai bọn họ đi!

Xem ra Lý Thiệu Quân thật sự bị nhạc phụ đại nhân dọa sợ rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi