DƯỚI ÁNH HOA ĐĂNG

“Yên Nhiên,” Lạc Phi Phi ghé vào sát Tạ Yên Nhiên lóe mắt lấp lánh, “Sao cô đột nhiên muốn vào cung ở vậy?”

“Ta muốn ở với cô. Cô không muốn sao?”

“Muốn. Nhưng sao cô không chịu gặp Vương gia?”

“…… Ta nào có không chịu gặp Vương gia.”

“Rõ ràng là có. Vương gia mỗi ngày tiến cung, vẫn chưa thể gặp cô, nếu không phải cô không chịu gặp ngài ấy, sao có thể một lần cũng không gặp.”

Tạ Yên Nhiên nhìn vẻ mặt có gì lão nương không biết của Lạc Phi Phi, nhịn không được cười ra tiếng : “Phi Phi, cô thật là thông minh.”

“Chứ sao, không nhìn xem Phi tỷ là ai.” Lạc Phi Phi nắm một tay hạt dưa bắt đầu cắn, “Hai ngươi còn giận nhau vì chuyện ở rừng cây à? Ta tưởng hai ngươi làm hòa rồi. Ngươi không biết, Yên Nhiên, ngày đó cô ngất đi, Vương gia rất khẩn trương ――”

“Ta biết.” Tạ Yên Nhiên rũ xuống mắt, sắc mặt bình tĩnh.

“Cô biết?”

“Ta biết, Tiểu Hà nói với ta rồi.”

“Vậy cô vì sao…..”

“Chỉ là không ngờ,”

Lạc Phi Phi hoàn toàn hỗn loạn, mắt to chớp chớp nhìn Tạ Yên Nhiên, mặt đầy hiếu kỳ.

Tạ Yên Nhiên thở dài: “Phi Phi, thật ra ta nhớ được vài việc.”

Lạc Phi Phi trừng mắt thật lớn: “Thật hay giả, sao giờ cô mới nói cho ta!”

“Tại vì ta hiện tại thật sự rất phức tạp.” Tạ Yên Nhiên giương mắt nhìn Lạc Phi Phi: “Cực kỳ cực kỳ phức tạp.”

“Vậy cô nhớ tới gì?”

“Ta nhớ Bắc Đường Mặc Nhiễm thích cô.”

Lạc Phi Phi ngây ra, chớp chớp mắt: “Không đúng, Yên Nhiên, chuyện này ta phải nói rõ ràng, ta đối với Vương gia nửa điểm tâm tư cũng không có, gọi là thanh thanh bạch bạch ――”

“Ta biết.” Tạ Yên Nhiên bị Lạc Phi Phi chọc cười, “Cô và hoàng thượng cả ngày đường mật ngọt ngào, ai cũng nhìn ra cô không có ý với Mặc Nhiễm.”

“Không nói sớm,” Lạc Phi Phi nhẹ nhàng thở ra, “Làm ta sợ toát mồ hôi lạnh. Cô còn nhớ gì?”

“Ta, thích Bắc Đường Mặc Nhiễm. Rất thích, có phải không?”

Lạc Phi Phi có chút không biết nên nói gì: “Cái này…… Yên Nhiên……”

“Thấy phản ứng của cô chắc là không sai, ta đang lo lắng bản thân đoán sai.” Tạ Yên Nhiên tự giễu cười cười.

“Sao lại đoán?”

“Ta không nhớ rõ bản thân có thích ngài ấy hay không. Ta đoán thế vì khi ta nhớ ra ngài ấy thích cô, ta từng rất thống khổ.”

“Có điều Phi Phi,” Tạ Yên Nhiên hướng Lạc Phi Phi lộ ra nụ cười có chút bi thương, “Cô biết càng đáng buồn là gì không?”

“…… Là gì?”

“Là đã mất trí nhớ, nhưng ta vẫn thích ngài ấy như vậy.”

Nhân sinh có khi là độc của vài người, trốn không thoát, giải không xong, gặp cũng chỉ có thể chịu, chẳng sợ tê tâm liệt phế, chẳng sợ đau đớn muốn chết.

Tạ Yên Nhiên năm sáu tuổi lần đầu tiên ở trong hoa viên hoàng cung nhìn thấy Bắc Đường Mặc Nhiễm giống như tiên nhân, Bắc Đường Mặc Nhiễm liền thành độc của nàng, cũng thành thuốc của nàng.

Bắc Đường Mặc Nhiễm chưa từng biết tới , Tạ Yên Nhiên sẽ vì một ánh mắt của y mà thức trắng đêm, cũng sẽ vì một cái tươi cười của y mà hân hoan nhảy nhót.

Có người nói, tình yêu nhẹ như lông hồng, nhưng đối với Tạ Yên Nhiên mà nói, tình yêu nặng như Thái Sơn.

Yêu nơi đó, tránh không khỏi, đẩy không ngã, giống như núi đè ở trong lòng, áp nàng không thở nổi, chỉ có Bắc Đường Mặc Nhiễm mới có thể kéo dài hơi tàn.

Nếu có thể quay lại, Tạ Yên Nhiên năm sáu tuổi còn có thể chạy đến phồn hoa nở rộ trong hoa viên hay không?

Nếu sớm biết thích một người là việc thống khổ như vậy, Tạ Yên Nhiên mất trí còn có thể cam tâm tình nguyện tùy ý Bắc Đường Mặc Nhiễm xuất hiện trong một ngày hoàng hôn xuống hay không?

Tạ Yên Nhiên đột nhiên thực chán ghét Bắc Đường Mặc Nhiễm, bởi vì thích y mà ngày nàng đợi để khôi phục ký ức kia trở thành một ngày đáng sợ. Nàng sợ thấy thái độ không kiên nhẫn của Bắc Đường Mặc Nhiễm với mình, sợ thấy ánh mắt của Bắc Đường Mặc Nhiễm chưa bao giờ thuộc về mình.

Nàng thật sợ, sợ bản thân đã từng quá chật vật, quá đáng buồn.

Nhưng thật ra, Tạ Yên Nhiên càng chán ghét bản thân hiện tại. Bởi vì hiển nhiên, nàng là một người không có tiền đồ. Cho dù không nhớ ra tất cả, vẫn luôn không xuất hiện trong ánh mắt của Bắc Đường Mặc Nhiễm.

“Phi Phi, vì sao ta lại thích Bắc Đường Mặc Nhiễm?”

“Trước kia cô nói với ta, là vì Thần vương rất đẹp trai.”

“Vậy nên ngài ấy mới nói ta là một người nông cạn. Chỉ là rõ ràng biết ta nông cạn, vì sao còn luôn tỏa sáng như thế đi tới đi lui bên cạnh ta?”

“Ta cảm thấy, Yên Nhiên trốn tránh ta.”

Tô Tầm Tiên dừng tay, nhìn về Bắc Đường Mặc Nhiễm đứng bên cửa sổ cảm xúc trầm thấp, thở dài: “Đúng vậy, nàng trốn ngài trốn đến ai cũng nhìn ra. Sao ngài lại chọc nàng ta tức giận nữa rồi?”

“Ta cảm thấy,” Bắc Đường Mặc Nhiễm xoay người lại, “Có thể Yên Nhiễn đã nhớ ra gì đó.”

“Thế à? Vì sao?”

“Không biết, là trực giác.” Bắc Đường Mặc Nhiễm trong lòng phiền loạn, “Ngươi cũng biết, trực giác của ta rất chuẩn.”

“Vậy sao?” Tô Tầm Tiên nghĩ nghĩ, “Vậy muốn đưa cháu dâu trở thành vợ của ngài? Cũng là trực giác chuẩn?”

“Đó là biết trước!” Bắc Đường Mặc Nhiễm ném con mắt hình viên đạn bay qua, “Biết trước vốn dĩ chính là có khả năng xuất hiện sai lầm. Hơn nữa ngươi có thể hay không đừng nhắc lại chuyện của Lạc Phi Phi.”

Tô Tầm Tiên thở dài: “Vương gia, ngài hiện tại là quan tâm tắc loạn.”

Bắc Đường Mặc Nhiễm liếc nhìn Tô Tầm Tiên một cái, trầm mặc nửa ngày, mới lẩm bẩm mở miệng

.

“Ta muốn gặp nàng.”

Tô Tầm Tiên nhất thời đứng hình, vừa định mở miệng nói chuyện, lại bị Thượng Vũ vội vội vàng vàng xông tới cắt ngang.

“Vương gia! Tô đại nhân!”

“Làm sao vậy?”

“Hoàng cung truyền đến tin tức, trưởng lão tinh Cự Giải tìm được rồi cách giúp Tạ Tinh Chủ khôi phục ký ức rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi