DƯỚI BIỂN CÓ SAO KHÔNG?

Nghe được lời này, mặt Vọng Hi càng đỏ hơn, hun tai cô đến đỏ bừng.

Cô mím môi: "Cậu đừng có mà nói xạo nữa đi!"

Tiêu Trì nghe vậy thì chống khủy tay lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm.

Vọng Hi liếc mắt nhìn cậu một cái, bị cậu nhìn chằm chằm như vậy cảm giác không được tự nhiên: "Cậu nhìn gì?"

Tiêu Trì đột nhiên phá lên cười, bộ dáng như sắp tắc thở.

Vọng Hi bị cậu dọa sợ đến mức run lên, run rẩy đối mặt với ánh mắt của cậu, giơ tay chỉ vào người cậu: "Có phải cậu bị hấp rồi không?"

Tiêu Trì giơ tay lên bắt lấy ngón trỏ của cô, cười nói: "Vọng Hi, tớ phát hiện ra gần đây cậu rất kì lạ."

Vọng Hi lộp bộp trong lòng, mắt cũng không dám nhìn thẳng Tiêu Trì nữa, sợ cậu nhìn ra điểm sơ hở gì đó.

Tiêu Trì buông tay cô ra, sờ vành tai cô: "Sao dạo này cậu cứ nhìn thấy tớ là tai lại đỏ lên thế?"

Lời này nghe kiểu gì cũng thấy không bình thường, đối với rất nhiều người thì đây chỉ là một câu nói đùa. Nhưng Vọng Hi vẫn bị dọa, lời này đến tai cô thì tự động phiên dịch thành, "Cậu thích tớ phải không?"

Cái gọi là đơn phương chính là một người diễn một vở kịch chỉ có một vai, tường thành bị đổ lại muốn xây cao thêm, càng lo lắng bí mật ấy sẽ bị người khác biết được.

Vọng Hi cũng là một người có suy nghĩ như thế.

Vì trong lòng hoảng hốt nên cô cũng không kịp nghiêm túc suy nghĩ điều gì cả, cô tránh khỏi tay Tiêu Trì, bối rối nói: "Không biết, chắc là do gần đây thời tiết hơi nóng."

Tiêu Trì cười như không cười nhìn cô chằm chằm, cũng không nói gì cả.

Ánh mắt cậu như thể đã nhìn rõ nội tâm của cô vậy, Vọng Hi vội vàng bổ sung thêm một câu, "Cậu đừng có mà tự ảo tưởng là tớ đây thích cậu nhé."

Vừa dứt lười, Vọng Hi liền hối hận.

Quả nhiên ý cười trên mặt Tiêu Trì cứng lại ngay lập tức, độ cong trên khóe miệng cũng hạ xuống không ít: "Vậy à?"

Vọng Hi quay đầu đi không nói gì.

Hai người giằng co vài giây, cuối cùng vẫn là Tiêu Trì giơ tay quơ quơ trước mặt cô chịu thua: "Aiguu, được rồi, là tớ sai, tớ sai rồi được không? Sau này tớ sẽ không trêu cậu thế này nữa."

Nghe được đáp án này, Vọng Hi cũng không biết cô nên cảm thấy may mắn hay là khổ sở nữa. Nhưng cô cũng không biểu hiện gì ra ngoài, khẽ cười: "Tớ biết rồi."

Vọng Hi lùi một bước.

Mới nãy khi ý cười trên mặt Tiêu Trì giảm xuống, đột nhiên cô nghĩ nhỡ may cậu cũng thích cô.

Cho nên cô vẫn luôn hồi hộp trong lòng, muốn thử bước ra ngoài cánh cửa ấy. Nhưng tới lúc cô chuẩn bị bước ra, Tiêu Trì lại dùng một câu đẩy cô trở lại sau cánh cửa. Cô lại muốn biến thành một chú ốc sên kiên trì bảo vệ bí mật của chính mình.

Tiêu Trì cười với cô một cái, xoay người nhảy xuống bậc thang, đi tới khu nghỉ ngơi của sân vận động.

Vọng Hi ngồi yên tại chỗ, ngơ ngác nhìn bóng lưng cậu ngày càng nhỏ dần rồi biến mất.

Cô vuốt ngực, nguy hiểm quá, suýt chút nữa thì bị phát hiện...

- Hết chương 3 -

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi