DƯỚI GỐC CÂY SỒI

“Ừm … thưa phu nhân, nếu người không phiền tôi muốn hỏi….”

Người hầu ho khan vài tiếng trước khi lúng túng nói tiếp.

“Phu nhân có thể đi nói với lãnh chúa là bữa ăn đã được dọn ra rồi không ạ? Tôi nghĩ ngài ấy nên ăn chút gì trước khi khởi hành, nên từ sáng sớm tôi đã vào chuẩn bị trong nhà bếp.”

“T-tôi s-sẽ n-nói với chàng!”

Nàng phấn khởi đáp lại thật to. Vốn đang lo lắng sợ mình hỏi câu hơi bất kính, giờ vẻ mặt ông lộ ra vẻ nhẹ nhõm. Ông nhanh chóng bày tỏ lòng biết ơn.

“Cảm ơn phu nhân, vậy… ừm, người làm giùm tôi nhé.”

Nàng chỉ mừng có cớ để ra gặp chàng, nàng không trả lời ông mà lao vội ra cửa. Làn gió thu thanh nhã nhẹ nhàng lướt qua cơ thể gầy yếu của nàng. Max dành ít phút nhìn lên bầu trời, ánh mặt trời trong mùa thu nhạt đang dần tỏa nắng ra cả bầu trời, phản chiếu lên những vũng nước sáng đọng lại trong khu vườn. Nàng bước những bước nhỏ, nhanh qua vũng nước rồi đi đến cầu thang.

Băng qua khu vườn rộng lớn, nàng bước gần hơn đến cánh cổng bên trong. Cẩn thận nhấc váy lên để tránh bị ướt, nàng nhanh nhẹn bước xuống tám bậc. Người bảo vệ vội cúi đầu trước sự xuất hiện bất thình lình của phu nhân nhà mình khi Max chạy qua.

Nàng càng lúc càng tiến gần đến cánh cửa dẫn vào đại sảnh. Được bao quanh bởi bức tường ngoài cao và dày cùng phần trụ cột vững chắc, đại sảnh rộng lớn này hiện lên đầy kiêu hãnh giữa những tia nắng ban mai yếu ớt. Các hiệp sĩ mặc áo giáp bạc xếp thành một hàng thẳng tắp trước Riftan uy vũ, tạo nên khung cảnh thật hoành tráng.

Vừa bước vào đại sảnh, Max liền dừng lại. Nàng lặng lẽ nhìn khắp xung quanh. Chàng dường như đang nói điều gì đó quan trọng, nên Max nghĩ đến gần chàng lúc này không được thoảng đáng lắm. Nàng quyết định chờ cơ hội thích hợp thì trong hội trường dần vang lên giọng nói.

“Chỉ huy, nếu người còn bận tâm nhiều đến Anatol, thì tôi sẽ ở lại.”

Gabel, người hiệp sĩ trẻ đã thể hiện tài hùng biện tuyệt vời của mình vào bữa tiệc tối, tiến lên trước một bước, nói, “Nếu chỉ có một Hiệp sĩ Remdragon ở lại thôi thì ngài sẽ không thấy lo lắng nữa, phải không?”

“Việc đó không thể được. Bất kỳ hiệp sĩ nào tham gia vào trận chiến đều phải đến dự lễ ăn mừng. Việc nhận được đặc ân đó phải được chia đều cho tất cả chúng ta.”

“Tôi chẳng hứng thú với tước hiệu hay phần thưởng nào từ nhà vua cả. Biết đến như một hiệp sĩ là đã tốt lắm rồi, với cả tôi cũng đã nhận được kha khá lời khen ngợi. Sẽ tốt hơn nếu ở lại trong lâu đài, luyện tập với thanh kiếm của mình còn hơn là phí thời gian tham dự một bữa ăn mừng tẻ nhạt.”

“Cậu nghiêm túc đấy chứ?”

Khoanh hai tay trước ngực, Hebaron lắc đầu ngán ngẩm. Anh chắc nghĩ người bạn đồng hành của mình, Gabel, không có ý gì khi nói thế, nên quyết định nhắc nhở bạn mình.

“Trông cậu đâu giống một thầy tu. Giả sử tất cả các quý cô trong Hoàng Thành đều quỳ rạp dưới chân, thì cậu có định từ chối không? Với cái tài khua môi múa mép của mình, cô nào cô nấy dù kiêu kỳ đến đâu cũng sẽ phải xiêu lòng trước cậu hết!”

“Đúng là cái đồ thiển cận! Cái đầu to thế mà ông chỉ nghĩ được có vậy thôi à?”

“Mày nói cái gì?”

Nhìn Hebaron và Gabel đang trừng mắt gầm gừ với nhau, Ruth, đứng ngay cạnh Riftan, cất tiếng thở dài.

“Hai vị chắc dính phải lời nguyền không đánh nhau ngày nào là không chịu được ấy nhỉ.”

Anh chàng tặc lưỡi như đã quá chán nản trước các cuộc cãi vã, rồi tiếp lời.

“Như Ngài Calyspe đã nói, bất kể hiệp sĩ nào tham gia vào trận chiện cũng đều phải đến cung điện hoàng gia. Ngài Ovaron, Ngài Sebrick và các lính gác cũng đủ để bảo vệ được Anatol. Bên cạnh đó, tôi cũng nghĩ mình có thể ở lại.”

“Cậu đang nói gì đấy? Cậu phải đi! Cậu đóng một vai trò rất lớn trong trận chiến cơ mà.”

“Tôi không phải người quan tâm đến danh tiếng hay danh dự gì cả. Hơn nữa, nếu tôi đi, thể nào cũng sẽ có xích mích với các pháp sư trong cung điện. Về cơ bản thì các pháp sư coi tôi như kẻ phạt bội vì đã tự ý rời khỏi Tháp Thế Giới.”

Người pháp sư nhún vai như chẳng có chuyện gì quan trọng, khiến các hiệp sĩ tròn cả mắt. Riftan, im lặng hồi lâu, quyết định lên tiếng.

“…Ta cũng sẽ thấy an tâm nếu cậu ở lại.”

“Tôi đã định thế ngay từ đầu rồi.” Ruth nhún vai như chuyện hết sức bình thường.

Rồi Riftan tiến lên phía trước một bước, khiến cả hội trường rơi vào im lặng. Chàng quét mắt,  nghiêm nghị nhìn hàng dọc phía trước mình rồi dõng dạc tuyên bố.

“Vậy là đã quyết định xong. Chúng ta sẽ rời đi ngay khi đã sẵn sàng. Lộ trình vẫn sẽ giống như ta đã giải thích trước đó.”

Các hiệp sĩ nắm chặt tay lên ngực rồi nhanh chóng hạ xuống, như để biểu thị phép lịch sự của riêng mình.

Max, đứng lẩn thận hồi lâu ở phía sau, lén lên chỗ Riftan khi cuộc họp gần kết thúc. Chàng quay lại, bối rối khi thấy nàng đến.

“Ta đã bảo nàng rồi, cứ nghỉ thêm chút đi. Có chuyện gì sao?”

“À, không ạ…Chả là, em ng-nghĩ mình cũng phải d-dậy th-thôi.”

Nàng mặc kệ ánh nhìn của các hiệp sĩ khi nàng bước đến gần chàng. Riftan nhìn xuống nàng với ánh mắt đầy lo lắng. Cảm nhận trái tim mình đang thắt lại trước ánh mắt của chàng, nàng ngượng nghịu nói tiếp.

“Họ nó-nói với e-em b-bữa ă-ăn đã x-xong, nên… e-em ra đây n-nói với chàng…”

Chàng nhìn lên trời, nhẩm tính tọa độ của mặt trời, rồi nói với các hiệp sĩ.

“Trước tiên hãy lấp đầy dạ dày cái đã.”

Các hiệp sĩ nhanh chóng giải tán. Riftan vừa đi vừa vòng tay qua, ôm chặt hai vai Max, như đang bảo vệ nàng. Max lén nhìn lên vẻ ngoài bảnh bao của chàng dưới ánh nắng chói chang. Mặc lớp giáp bạc bên ngoài chiếc áo xanh dày, chàng trông rực rỡ như vừa bước ra từ một bức tranh trong điện thờ vậy. Nàng hiểu được vì sao khi nhìn thấy chàng, người dân lại thốt lên,

‘Truyền nhân của Uigru!’…. người hiệp sĩ huyền thoại đã bay về với thiên đường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi