DƯỚI MÁI HIÊN


Giữa tháng 6 tiết trời nóng như thiêu đốt, bên ngoài phòng học ve sầu kêu hết đợt này đến đợt khác, thật ồn ào phiền lòng, cây đại thụ mọc xanh um tươi tốt nhưng không ngăn được cái nắng chói chang chút nào.

Hai tiết cuối cùng buổi chiều là toán học, thầy giáo thốt ra từng chữ như niệm kinh, nghe được mơ màng sắp ngủ.

Chuông tan học vang lên, Hồ Mộng lớp bên cạnh đã sớm chờ cô ở cửa.

Chu Thanh Dao đeo cặp sách đi đến trước mặt cô ấy, Hồ Mộng giữ chặt cánh tay cô, để sát vào bên tai nhỏ giọng hỏi: "Uỷ viên học tập là ai vậy?"
Cô xoay người nhìn một lượt các bạn học còn lại trong lớp, vừa định trả lời không nhìn thấy, vai phải đột nhiên bị người từ phía sau vỗ nhẹ hai cái, cô quay đầu lại, đối diện một gương mặt hào hoa phong nhã.

Chàng trai có làn da trắng nõn và dáng vẻ rất thư sinh.

"Chu Thanh Dao."
Cô sửng sốt, "Có chuyện gì sao?"
Hắn đỡ đỡ mắt kính, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, "Tối hôm qua mình làm bài thi có một đề toán không hiểu rõ lắm, muốn hỏi cậu khi nào có thời gian chúng ta cùng nhau thảo luận nhé."
Chu Thanh Dao buột miệng nói, "Còn có đề cậu không làm được sao?"
Nam sinh mặt đỏ lên, có chút ngượng ngùng, "Mình cũng không lợi hại như vậy, không giống cậu, viết văn luôn đạt điểm tối đa."
" Cậu khiêm tốn rồi."
Chu Thanh Dao đã là người đứng thứ hai trong suốt một năm, dù hồi trung học luôn dễ dàng đứng đầu cô cũng dần dần thích nghi với thân phận mới này.

Khối 10 còn chưa chia khoa tự nhiên-xã hội, mà uỷ viên học tập gọi là Chu Uẩn này có thể thi môn tự nhiên không thiếu một điểm, với Chu Thanh Dao luôn đau đầu môn Vật Lý mà nói, thiên phú học tập của hắn nằm ngoài tầm với của cô.

Hắn đợi một lúc không thấy cô trả lời, vội vàng tự sắp xếp, "Tiết tự học ngày mai được không? Sẽ không tốn nhiều thời gian lắm đâu."
Cô im lặng một lát, gật gật đầu.

Nam sinh thở phào nhẹ nhõm, trên mặt nở nụ cười khó giấu được.

Chu Thanh Dao xoay người đi về hướng khác, Hồ Mộng vừa mới bị bỏ qua một bên chậm rãi đi theo.

"Cậu ta là ai vậy?"
"Chính là uỷ viên học tập mà cậu muốn tìm."

"Đứng thứ nhất?"
"Ừ."
Hồ Mộng mở to con ngươi, vẻ mặt mới lạ, "Tớ cứ nghĩ là một tên mọt sách mặt đầy đậu đậu (*), không ngờ trông cũng không tệ lắm...!Mà này, tên hắn là gì?"
(* một cách nói khác của mụn tuổi dậy thì)
"Chu Uẩn."
"Chu Ôn?"
Hồ Mộng vẻ mặt ghét bỏ, "Chàng trai khôi ngô tuấn tú như thế, đặt tên lại như nhà giàu nuôi heo vậy (*)?"
(* Từ Chu trong tiếng Trung đồng âm với từ con heo)
Chu Thanh Dao mỉm cười, từ trong túi quần lấy ra một chiếc kẹo cao su, lột ra giấy đóng gói rồi nhét vào miệng cô nàng.

"Ăn của cậu đi, đại ca."
.....!
Chu Thanh Dao và Hồ Mộng vui đùa ầm ĩ đi đến cổng trường, vừa lúc gặp được chủ nhiệm giáo huấn - thầy Trương đang canh giữ ở cổng trường tóm học sinh vi phạm nội quy.

Kiêu ngạo Bạch Mao hôm nay không may mắn, chưa ra khỏi cổng trường đã cà lơ phất phơ ngậm điếu thuốc, đang hết sức lâng lâng thì bị chủ nhiệm Trương tóm được.

Bạch Mao cất cao âm lượng chống đối, rất giống một đàn vịt đi xuống nước to tiếng kêu, Chu Thanh Dao nghe tâm phiền ý loạn, vốn định lập tức đi qua, lại bị Hồ Mộng kéo sang một bên trộm xem diễn.

Trương chủ nhiệm có lẽ là thật sự bất lực, thở dài ba tiếng, "Dương Khả, còn vài bước nữa là ra khỏi cổng trường rồi, em đến nỗi khó nhịn như vậy sao?"
"Không phải lòng tôi khó nhịn, là miệng tôi nóng vội thôi.

"
Bạch Mao nhếch môi cười tinh quái: "Thầy Trương, ngài cứ mắt nhắm mắt mở là được, đừng cứng ngắc quá...."
Nghiêm khắc bảo thủ Trương chủ nhiệm không có biện pháp với học sinh dở thân phận đặc thù này, cũng không thể dùng cách xử phạt về thể xác như đối học sinh bình thường, chỉ có thể tận tình khuyên bảo, "Cậu không thể hiểu chuyện chút sao? Thế nào cũng phải khiến ba cậu tức chết mới được."
"Ông già thân thể cường tráng, tâm lý vững vàng, ngài đừng phí tâm lo lắng, cho dù ngài đã chết hắn cũng không chết được."
"..." Trương chủ nhiệm suýt chút nữa bị nghẹn chết.

Ông ấy chỉ có thể làm bộ làm tịch răn dạy Bạch Mao vài câu, Bạch Mao cười tươi rói đi ra khỏi cổng trường, quang minh chính đại lấy hộp thuốc đưa cho Kỳ Hạ bên cạnh, sau đó hai người hít mây nhả khói đi xa.

"Người này thật sự là vô pháp vô thiên, tớ dám đánh đố, kết cục cuối cùng của hắn nhất định là bị loạn đao chém chết, giống như Yakuza (*) vậy, cứ ngông nghênh ắt sẽ bị sét đánh...."
(* Yakuza: tên một băng đảng Mafia của Nhật Bản)

Hồ Mộng trước mặt nhát gan sợ hãi, sau lưng lải nhải nguyền rủa Bạch Mao, nhưng Chu Thanh Dao một chữ cũng không nghe vào tai, lực chú ý toàn tập trung ở phương hướng hai người vừa rời đi.

Bên cạnh bọn họ thiếu một người.

Cô cắn môi, tim khẽ thắt lại.

Thiếu niên khiến cô nhớ thương hằng đêm, lại đột nhiên biến mất đã vài ngày.

...
Hai ngày sau, ba Chu cuối cùng cũng được ngày nghỉ làm, hắn đã sớm đưa Lý Tuệ đến bệnh viện thăm hỏi người thân, Chu Thanh Dao đành phải trở thành bảo mẫu đi nhà trẻ đón cậu nhóc tan học.

Nhựa đường trải qua một ngày bị ánh mặt trời hun đốt, cách đế giày cao su đều cảm nhận được nóng hập nhiệt độ.

Những cây si ven đường cao lớn tươi tốt um tùm, lá xếp chồng lên nhau, không kẽ hở tạo thành một tấm lưới che nắng tự nhiên rộng lớn, làn gió xuyên qua tán cây mang theo tia mát lạnh.

Trên đường về nhà, cô mua hai cây kem que, mỗi người một cây, 5 đồng một chiếc, đơn giản tự nhiên, lạnh lạnh ngọt ngọt, cắn một ngụm say đắm lòng người.

Một lớn một nhỏ lắc lư đi đến ngã tư phố Tây Chang, phía trước đèn đỏ sáng lên, cô cầm tay cậu nhóc quy củ đứng ở ven đường, một chiếc xe vận tải lớn nhanh chóng vụt qua trước mặt, bánh xe lăn tròn kéo theo tảng lớn khói bụi.

"Khụ khụ khụ."
Chu Thanh Dao theo bản năng nghiêng người né tránh, ánh mắt lại liếc đến cuối phố, nhìn xe tới xe lui, cô ngẫm nghĩ, dắt cậu bé bước xuống lòng đường, chuẩn bị đi đường tắt về nhà.

Hai người rẽ trái rẽ phải xuyên qua ngõ nhỏ, đi phía trước 50 mét, bên trái chính là một đầu phố khác.

Cô vừa định rẽ trái, liếc mắt một cái nhìn thấy chiếc motor màu đen bắt mắt ngừng trước cửa một quán bar.

Quán bar tên là "Misted Night".

(đêm mê ly)
Khi đó vừa mới thịnh hành livehouse - một loại hình biểu diễn văn nghệ trong nhà, thành niên yêu thích nhạc trữ tình hay thanh niên yêu thích rock and roll sôi động đều tụ tập tại đây, rất được ưa chuộng ở Giang Châu thời bấy giờ.


Một thanh niên ở trên xe bước xuống, hắn gỡ mũ bảo hiểm treo lên đầu xe, đứng thẳng đối mặt về phía cô.

Chu Thanh Dao thấy rõ người nọ, sững sờ nửa giây.

Là anh.

Cô giữ chặt cậu nhóc trốn sau mặt tường, xua tay ý bảo hắn giữ im lặng, không cho phép lên tiếng, sau đó....!âm thầm nhìn trộm.

Thiếu niên lười biếng cử động cổ, cánh tay dài vòng đến sau gáy xoa xoa vài cái, từ trong túi lấy ra hộp thuốc, rút một cây cắn ở trong miệng, cũng không vội châm lửa, tuỳ tay nhét chìa khóa xe vào túi quần.

Anh đeo một cái túi nhạc cụ rất lớn trên vai phải, ánh hoàng hôn còn sót lại bao phủ lên người anh một vầng sáng màu cam vàng, không giống những thiếu niên da trắng yếu ớt chưa bị xã hội mài giũa, màu da anh hơi sẫm một chút, là màu lúa mạch khoẻ khoắn, đậm vị nam tính.

Thân hình thiếu niên rắn chắc, vai rộng chân dài, dưới vòng eo toàn là chân.

Anh mặc áo thun to rộng, mặt sau in hoa một hàng chữ tiếng Anh.

Được dịch là.
—— tôi không thể nhìn thấy địa ngục, bởi vì tôi đến từ nơi tận cùng của địa ngục ——
.....!
"Trình Tiêu."
Cửa chính quán bar đột nhiên bị đẩy ra, là một cô gái mặc váy ngắn mát mẻ kiểu dáng thấp ngực gợi cảm, cứ một bước hai quả bóng trước ngực liền dập dờn bồng bềnh nhảy lên.

Cô ấy trang điểm rất đậm, lông mi chải thành cánh quạt cong vút, đeo một đôi bông tai lớn màu bạc, tóc dài cuộn sóng màu cà phê buộc cao thành đuôi ngựa, đuôi tóc cuốn khúc bay theo chiều gió thành hình cung.

Chỉ nhìn cách trang điểm, có lẽ khoảng hơn 20 tuổi.

Cô gái bước nhỏ chạy tới, vốn định trực tiếp thân mật ôm người thiếu niên, anh lại lạnh nhạt giơ tay ngăn cản, cô ấy chỉ có thể lấy lui mà tiến, ngược lại bám lấy cánh tay thiếu niên, ngửa đầu nhìn anh cười.

"Cậu đi đâu vậy? Hoàn toàn không nhìn thấy người, tôi còn tưởng cậu đã bốc hơi khỏi nhân gian rồi..."
Thiếu niên cắn điếu thuốc trong miệng, sờ s0ạng một lúc lâu không sờ đến bật lửa, đè nén bực tức đang dâng lên nơi đáy lòng, anh trực tiếp phun ra điếu thuốc, thanh âm lạnh lẽo.

"Sao cô quay lại đây?"
"Nhớ cậu nha..."
Cô gái dính chặt lên cánh tay dài của anh, đôi mắt lưu chuyển, nhu tình như nước, "Tôi đã nói với ba không đi du học, từ nay về sau tôi sẽ ở lại đây với cậu."
"Với tôi?"

Tựa như nghe xong một câu chuyện cười, khóe miệng anh nhếch lên, "Cô không thấy nhàm chán sao?"
Thiếu niên nói lời lạnh băng tàn nhẫn, cô gái sắc mặt tái nhợt, tươi cười đọng lại một chút, "Lâu rồi không gặp, cậu không thể nói lời dễ nghe dỗ dành tôi sao?"
"Lời nói dễ nghe? Tôi chỉ nói với người đẹp."
Anh nhàn nhạt nhìn cô ta, khẽ nhướng mày rậm, "Nhìn lại mình đi, cô xứng sao?"
Cô gái dường như đã quen với tính khí của anh, cọ cánh tay anh làm nũng, "Cậu còn đang giận tôi đúng không?"
Cô ấy lộ ra chút ủy khuất, nhỏ nhẹ nói: "Đêm đó tôi thật sự uống nhiều quá, say đến bất tỉnh, cũng không biết Trương Sĩ Thành sẽ...."
"Được rồi."
Thiếu niên thô lỗ ngắt lời, hiển nhiên không kiên nhẫn nghe cô ta giải thích, "Khương Dĩnh, cô biết tôi không đánh phụ nữ.

"
"Cho nên, trước khi tôi tức giận, cô tự giác biến đi."
Anh thô bạo dứt tay khỏi người cô gái, hoàn toàn không để tâm biểu tình bi thương của cô ta, đeo túi nhạc cụ lập tức đi vào quán bar.

....!
Cách đó vài bước Chu Thanh Dao vô tình trở thành khán giả theo dõi toàn cảnh, đầu óc bị ngọn lửa nóng trong không khí hút khô, miệng nhỏ hơi hé, tay cầm cây kem cách xa nửa thước, nước đá ướt dính chui vào lòng bàn tay, tích táp rơi xuống mặt giày.

"Chị hai, chị hai..."
Ngón tay bị ai đó dùng lực kéo mạnh, cô hoàn hồn nhìn xuống cậu nhóc đang ra sức gọi mình.

Chu Thanh Tiện chỉ đôi giày nhỏ màu trắng, "Giày của chị bị bẩn rồi."
Cô rũ mắt nhìn nước ngọt dính trên đôi giày trắng, đọng lại một vài vệt ẩm ướt, dù không nhoè ra tảng lớn lại thành công khiến đôi giày trắng bị lấm bẩn, không còn sạch sẽ.

Giống như trái tim chôn chặt trong lồ ng ngực của cô vậy.

Nó kịch liệt run rẩy, bị kim nhỏ đâm vào dường như đau, nhưng chờ mi tinh tế ngẫm lại kia cũng không phải đau, là mi tiếc nuối mình còn chưa đủ tư cách tiến vào thế giới của anh, thậm chí cũng không có chút xíu tư cách hỏi anh, tại sao không đi học?
Chỉ có thể giấu mình ở chỗ tối như bây giờ, đóng một vai quần chúng có hay không cũng được.

Sau đó lại tự lừa dối bản thân, thật ra như vậy cũng khá tốt.

Cô ngây ngốc cầm kem que lên cắn một ngụm, mát lạnh lại sảng khoái.

Nhưng trong miệng là đắng, nếm đến cái gì vị cũng như nhai sáp vậy...!
___________
???????? Yêu thầm...!yêu thầm aaaa......


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi