DƯỚI MÁI HIÊN


Bất tri bất giác cô đã nghiêng đầu ngủ một giấc thật lâu.

Từng tiếng chim kêu đánh thức cô dậy, đồng tử mơ hồ từ từ nhìn xung quanh, xe tải chở hàng đã chạy vào một cửa hàng bán sỉ.

Mới bốn, năm giờ sáng, là khoảng thời gian ồn ào nhất của khu bán sỉ này.

Trình Tiêu dừng lại trước một cửa hàng bán sỉ rượu, anh tháo dây an toàn, không vội xuống xe, cúi sát người lại gần cô, nhìn cô gái nhỏ với đôi mắt buồn ngủ, nhỏ giọng thì thầm, “A… Anh cách xa em một chút…”
Anh nhìn chằm chằm vào dáng vẻ hơi chống cự của cô, không hờn không giận, hơi thở trầm xuống, không nghe lời tiếp tục dán sát xuống, khóe môi chạm lên chóp mũi cô.

Mềm mại, nóng bỏng.

Cô gái nhỏ rũ mắt, mặt cũng bị trêu chọc mà đỏ lên, “Trình Tiêu…”
“Vốn dĩ không muốn làm gì, nhưng nhìn em như thế thì anh lại thấy phát cáu.


Giọng anh khàn đi, yết hầu trượt lên trượt xuống, giữa những hàng chữ đều lộ ra chút d*c vọng không thể che giấu, nhìn Chu Thanh Dao mặt đỏ tai hồng.

Từ trung học bọn họ đã quen nhau, vẫn đều do cô là người chủ động hôn nhẹ, ôm nhẹ, ăn đậu hũ các thứ.

Mặc dù cô ầm ĩ đến đâu, Trình Tiêu vẫn sẽ bình tĩnh mà giải quyết hậu quả của cô thật tốt, không nỡ nói nặng lời trách móc cô.

Chỉ có thể mang tức giận phát tiếc vào lúc hai người vận động trên giường, nghe tiếng cầu xin yêu kiều của cô mà bằng lòng bỏ qua.

Anh đã hình thành ra thói quen bị động đón nhận mọi thứ từ cô, rất ít khi giống bây giờ, thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ trong lòng mình, một chữ cũng không nói cho cô nghe.

“Đùng đùng.


Bên ngoài có người gõ vào cửa kính xe.

Nhìn ra cửa kính thủy tinh, bên ngoài không thấy bên trong có động tĩnh gì, chỉ nghe thấy giọng nói trong trẻo của cô gái, “Trình Tiêu, anh ở đâu?”
Trong lòng Chu Thanh Dao lướt qua chút chua sót, vừa tức vừa buồn cười, chỉ dùng đầu ngón chân cũng biết, đây là một trái đào hoa vô tình mà thấy, mà kể gây chuyện lại là người đàn ông th ở dốc từng hồi trên người cô đây.

“Còn chưa buông ra!” Cô trừng mắt nhìn anh.

Anh thích nhìn cô không giấu được sự ghen tuông của mình, không vội từ từ cởi bỏ dây an toàn cho cô.


Cô đẩy anh ra xuống xe, Trình Tiêu từ vị trí ghế lái xuống đuổi theo, sự chú ý của anh đều trên người Chu Thanh Dao, hoàn toàn xem nhẹ người phụ nữ đang thành tâm thành ý đứng chờ ngoài cửa xe.

Nửa phút sau, anh túm được tay cô kéo về sau.

Cô cũng thuận theo anh, không luống cướng như khi nãy nữa.

Chu Thanh Dao biết vâng lời không nhìn anh, cô ảo não cắn môi, trong lòng vô cùng hối hận.

Chính cô luôn miệng nói sẽ giống như bạn bè bình thường, lúc này mới qua có mấy ngày lại lộ nguyên hình rồi.

Vừa rồi sự ghen tuông vô cùng khoa trương của cô, giống như đang sợ người ta nhìn không ra, mất mặt thật!
Trình Tiêu nắm tay cô đi bộ trong khu bán sỉ, cô giãy ra vài lần vẫn chẳng thấy có kết quả, cũng chẳng kiên trì nữa, mặc cho anh nắm lấy cổ tay cô, không tình nguyện đi theo phía sau anh.

Ông chủ cửa tiệm là một ông lão đầu hói, vừa nhìn thấy Trình Tiêu đã tươi cười, “Hôm nay cậu đến trễ thế, Tiểu Viên vừa mới chạy ra ngoài tìm cậu, cậu không thấy nó sao?”
Không đợi Trình Tiêu nói gì, cái cô nữ sinh cao gầy “Tiểu Viên” đột nhiên xuất hiện phía sau bọn họ.

Khi ba người còn đang nhìn nhau, cô nữ sinh kia dùng ánh mắt ai oán liếc nhìn Chu Thanh Dao, vẻ mặt xanh mét, cũng chẳng tính thân thiết gì.

Ông lão thấy vẻ mặt kỳ lạ của cô gái, mới đưa ánh mắt thăm dò liếc ra phía sau, thì thấy phía sau anh còn có một cô gái nữa.

Ông sửng sốt một chút, phản xạ có điều kiện hỏi, “… Người này là?”
Trình Tiêu đứng thẳng người, vô cùng tự nhiên trả lời, “Là vợ tôi.


“!!!”
Ngoại trừ anh ra, ba người đều dùng ánh mắt ngạc nhiên đồng loạt nhìn sang anh.

Vẻ mặt anh cũng rất bình tĩnh, đưa tay ôm cái người đang khiếp sợ là cô vào lòng mình.

“Làm quen một chút, vợ của tôi, Chu Thanh Dao.


Cô gái có đôi mắt si mê nhìn anh, vẻ mặt không thể tin được, “Anh có vợ khi nào thế, sao em lại không biết?”
Vẻ mặt Trình Tiêu lạnh nhạt, trực tiếp bỏ qua câu hỏi của cô ta, quay đầu nói chuyện công việc với ông chủ.

Chừng nửa giờ sau, đơn hàng cũng đã được bàn bạc xong.


Sau khi xe rời cửa hàng bán sỉ, cô gái nhỏ bên cạnh anh vẫn đang rơi vào mơ hồ chưa thoát được, mãi đến khi chạy ra đường lớn, cô mới bất giác kéo suy nghĩ của mình về.

“Ai… ai cho anh nói hưu nói vượn thế?”
Trình Tiêu nghiêng đầu nhìn cô, cười khẽ, “Cung phản xạ của em cũng thật lớn…”
Chu Thanh Dao tức giận, “Anh đây là đang làm tổn hại danh dự của con gái, đạo đức em khiển trách anh.


Anh nhướng nhướng mi, “Tùy ý.


“…!!”
Dọc trên đường đi này, cô sắp bị lửa giận đốt cháy bởi vì giọng nói của anh.

Cô chưa bao giờ nghĩ anh sẽ vô lại như thế.

Bây giờ nhìn thấy, nói không chừng tất cả các dáng vẻ cô độc, trong sáng, lương thiện đều là giả vờ, bên trong che giấu sự xấu xa.

Thấy cô tức giận, nói năng lộn xộn, Trình Tiêu cũng không vội giải thích, “Nếu anh không đưa em đến đây, ông chủ kia chỉ hận không thể gả cháu gái mình cho anh.


Chu Thanh Dao âm dương quái khí hừ, “Thế cũng hợp ý anh, dù sao anh nhiều người cũng có thể từ từ chọn.


Anh đưa đôi mắt sâu xa nhìn cô, “Anh không thích các cô gái ấy.


Trong lòng cô bỗng nhiên đập mạnh, “À.


“Em không thấy hiếu kỳ anh thích ai sao?”
Sự bối rối trong mắt cô bỗng chốc biến mất, nói, “Không.


Trình Tiêu nở nụ cười, trực tiếp chọc thủng vẻ giả dối đang ngụy trang của cô, “Em có biết đấy, Dao Dao.



Cô bị câu nói này làm cho lòng nóng lên, nhỏ giọng thì thào: “…Anh đừng gọi em là Dao Dao.


“Thế gọi là gì? Hay là, em muốn nghe cái gì?”
Anh cười nhẹ, giọng nói trầm thấp mê người, “Cục cưng?”
“…Trình Tiêu!”
Anh làm ra vẻ vô tội, kém cỏi sờ s0ạng lấy điếu thuốc, nghiêng đầu đốt thuốc, nhìn ánh mắt như thế của cô Trình Tiêu cảm thấy nóng vô cùng.

“Em cứ việc từ chối anh, chờ đến khi nào em đồng ý làm vợ của anh, nếu không anh sẽ giống hệt lưu manh, liên tục làm phiền em.


-
Từ lúc được bổ nhiệm làm trợ lý riêng cho Trình Tiêu, Chu Thanh Dao ngày càng ít khi đứng ở quầy lễ tân trong quán, thường xuyên bị anh kéo bôn ba khắp nơi.

Cô tin tưởng làm theo lời hứa hẹn, không chủ động vi phạm nữa, chỉ là không ngờ, có một ngày cô sẽ biến thành người có thể tự giữ bình tĩnh như thế, cố gắng cản hết những tiến công của anh.

Đột nhiên Trình Tiêu thay đổi như thế, ba người ăn dưa lộ ra một dáng vẻ “Anh biết, tôi biết, mọi người đều biết”.

Tới cuối tuần, quán bar trở nên càng ngày càng đông người hơn.

Về doanh thu ở quán bar này, hay là phân chia nơi ở ca làm của nhân viên đều do Tiểu Anh phụ trách, Trình Tiêu rất ít khi hỏi đến.

Cô ấy rất hiểu nhu cầu thị trường, thường sẽ chuẩn bị vài đêm ví dụ như đêm nay “mùa sinh viên.


Nói tóm lại, mọi người đến đều phải mặc quần áo học sinh mới có thể tiến vào.

Bình thường Trình Tiêu uống rượu không nhiều lắm, thỉnh thoảng sẽ đáp ứng ăn cơm với vài người, nhưng hôm nay anh không đưa Chu Thanh Dao, Thang Viên phụ trách lái xe, anh phụ trách uống rượu.

Chờ khi hai người về quán bar, đúng lúc toàn quán đang ở trong bầu không khí tốt nhất.

Dù sao cũng đã uống không ít rượu, đầu óc bị cảm giác say xâm chiếm, điên cuồng oanh tạc trong đầu anh, vừa mới vào quán bar, chợt nghe thấy giai điệu quen tai, bị thay thế bằng lời tiếng anh.

“Cách cuối cùng” của Dữu Trừng Khánh.

Ánh đèn trên sân khấu, người đàn ông tóc vàng mắt xanh đang nhẹ nhàng hát, ánh mắt nóng rực khóa chặt lên trên người cô gái nhỏ mặc váy dài màu trắng.

Trình Tiêu nghe không hiểu tiếng anh, nhưng anh biết lời tiếng Trung về tình yêu.

Đây là một ca khúc tỏ tình, vừa ngọt ngào lại trong sáng.

L ồng ngực anh như có cái gì đó điên cường đâm vào, khiến cổ họng anh khô khốc.


Anh hơi nhắm mắt lại, dùng hết tất cả lý trí mới miễn cưỡng ngăn lại lòng đố kỵ đang bốc lên trong lòng, tránh cho mình xông lên mà say khướt đi.

Thang Viên biết nhìn sắc mặt nhất, vừa nhìn thấy vẻ mặt này của anh là biết không ổn, ở một bên nhỏ giọng nói, “Tiêu Gia, lúc nhìn thấy người ngoại quốc ngu ngốc này… nhìn thấy đã thấy phiền…”
Trình Tiêu im lặng không lên tiếng, xoay người đi đến nhà trọ.

-
Chừng hai mươi phút sau, Chu Thanh Dao nghe lời Du Điền đi phòng bếp lấy cánh gà chiên và bắp rang.

Cô vô cùng lo lắng nhìn chằm chằm phòng bếp, bên trong ánh đèn mờ mờ, cô chạy rất nhanh nên hồn nhiên không phát hiện ra kế bên tủ lạnh có một bóng đen lớn đứng đấy.

Dì phụ trách làm cơm không có ở bên trong, cô gái nhỏ tìm trên bàn mãi mới nhìn thấy bắp rang bơ, tay vừa mới chạm vào khay, phía sau đã truyền đến tiếng bước chân trầm thấp.

Trong lòng cô run lên, lúc quay đầu lại nhìn còn chưa nhìn rõ ai đã bị hai cánh tay luồn vào sao lưng đặt cô lên bàn lạnh lẽo.

Chu Thanh Dao ngẩng đầu, đèn rất tối chỉ có thể nhìn thấy rõ mặt anh, nồng nặc mùi rượu phả vào mặt cô.

“Anh… a ưm!”
Đầu lưỡi trắng mịn như một tầng nhiệt nóng, anh dùng sức chế trụ đầu cô, càng hôn càng kịch liệt, gần như thô bạo cắn lấy môi cô.

Một bàn tay quen đường vén lấy váy dài của cô lên, chạm vào qu@n lót mỏng, cách một lớp vải dệt mà véo véo, cọ cọ nó, rất nhanh đã làm nó tiết ra mật dịch nóng bỏng, thấm vào trên đầu ngón tay.

Hô hấp Trình Tiêu ngày càng vội vàng, cuồng loạn hơn, hôn từ môi ra sau tai cô, hút lấy hai viên thịt non mềm của cô, hơi th ở dốc thô ráp tiến vào trong tai cô, bị d@m thủy làm ướt nhẹp đầu nhón tay, vẫn xoa xoa lấy thịt hạch.

“… Trình Tiêu.

” Tiếng kêu mèo con lại đến lần nữa.

Anh từ từ dừng lại, dựa sát vào cái trán nóng bỏng của cô, trước ngực phập phồng lên xuống, miệng há to th ở dốc.

“Hôm nay phá lệ được chứ, Dao Dao.


Sau khi uống rượu vào giọng nói mang theo chút khàn khàn của d*c vọng, van xin.

“Anh rất muốn, muốn làm em.


---
Tác giả nói:
Tiêu Gia: Bình thường tôi không xấu lắm, bởi vì một khi bắt đầu, sẽ giả vờ làm người lưu manh.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi