*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Leia
Chẳng mấy chốc Tết Âm Lịch đã gần kề, nghỉ ngơi hơn hai tháng, Lương Tâm Trừng gần như quen với lối sinh hoạt buông thả mỗi ngày đều ngủ nướng đến khi muốn dậy thì thôi. Cậu rất mong chờ năm mới đến, bởi vì năm nay đã không còn phải đón giao thừa một mình nữa, cuộc sống mỗi ngày đều như ngâm mình trong hũ mật.
Trước kỳ nghỉ trợ lý của Hạ Viễn Hàng giúp hai người chất đầy đồ ăn vào tủ lạnh, số đồ này dư dả để bọn họ ăn hết trong một mùa Tết. Từ 10 giờ sáng ngày ba mươi Hạ Viễn Hàng đã bắt đầu chuẩn bị nấu cơm tất niên, anh lấy nguyên liệu trong tủ ra để rã đông trước, sau đó sơ chế ướp gia vị để đến chiều bắt tay vào nấu nướng.
Anh không đánh thức Lương Tâm Trừng, đêm qua bọn họ quần nhau quá hăng say, Lương Tâm Trừng bị lăn lộn đến kiệt sức có lẽ hết cả buổi sáng vẫn chưa dậy nổi. Lúc cậu tỉnh lại vào 12 giờ trưa, mùi thức ăn thơm nức đã bay khắp nhà. Lương Tâm Trừng vừa ngáp vừa đi xuống bếp ôm eo Hạ Viễn Hàng đang bận rộn xắt rau, cậu dán lên vai anh cọ cọ, miệng lẩm bẩm: “Nấu món gì mà thơm thế?”
Hạ Viễn Hàng cười: “Trong nồi có canh gà hầm với mực và nấm hương, đương nhiên phải thơm rồi.”
Ngoài ra anh còn chuẩn bị cá chẽm hấp, thịt chân giò kho tàu, tôm bách hợp, gà xào cay, thịt bò thìa là… Đương nhiên không thể thiếu được món sủi cảo mà bọn họ mất cả ngày hôm qua để gói cùng nhau.
Lương Tâm Trừng trợn mắt há mồm: “Nhiều món như vậy hai người ăn có hết không?”
Hai tay Hạ Viễn Hàng đang bẩn, chỉ có thể quay đầu thân mật cọ chóp mũi lên mặt cậu: “Cơm tất niên phải làm phong phú một chút chứ, nhiều năm rồi anh chưa được ăn một bữa tất niên cho ra hình ra dạng.”
“Em cũng vậy…”
Hạ Viễn Hàng lại hôn lên mặt Lương Tâm Trừng, trong lòng nảy lên chút cảm xúc hụt hẫng khó chịu. Ít nhất trước năm vào đại học gia đình anh vẫn hòa thuận êm ấm, còn Lương Tâm Trừng lại mất cha mẹ từ nhỏ, không biết đã trải qua bao nhiêu ngày tháng khổ cực. May mắn là bây giờ bọn họ ở bên nhau rồi, nói sống nương tựa vào nhau cũng không phải là nói quá.
Lương Tâm Trừng rất vui vẻ xắn tay áo giúp Hạ Viễn Hàng nấu bếp, còn không quên khen ngợi anh: “Lợi hại quá, mới hai tháng đã sắp luyện thành đầu bếp rồi.”
“Học đại khái thôi, em không chê là được.”
Bữa trưa hôm đó Hạ Viễn Hàng chỉ làm hai bát mì trộn mỡ hành* ăn đối phó. Bọn họ vốn cùng quê, món mì trộn này gần như nhà nào cũng từng làm. Lương Tâm Trừng ăn rất ngon miệng, ngày còn nhỏ mẹ cậu thường xuyên làm mì cho cậu ăn, dù đã là ký ức của rất nhiều năm trước nhưng cậu vẫn không tài nào quên nổi hương vị.
*Mì trộn mỡ hành – 葱油面“Em thích thì ăn nhiều một chút.” Hạ Viễn Hàng gắp thêm mì từ bát mình sang cho cậu, nhìn Lương Tâm Trừng ăn ngon anh cũng rất vui vẻ. Thật ra cậu là đứa trẻ dễ nuôi, trừ chuyện thích ăn ngọt ra thì những món khác chưa bao giờ kén chọn.
Ăn xong bữa trưa đơn giản rồi dọn dẹp sơ, hai người chuẩn bị ngủ thêm một giấc thì Hạ Viễn Hàng nhận được điện thoại của Hướng Kiều kêu anh lên Weibo check tin một chút, lại xảy ra chuyện rồi.
Hạ Viễn Hàng mở loa ngoài, Lương Tâm Trừng ở bên cạnh nghe được lập tức mở Weibo lên nhìn thử, mấy mục từ đang chễm chệ trên hot search lần lượt là #
Tạ Đàm Phong Đinh Nghiêu#, #
Hạ Viễn Hàng Đinh Nghiêu#, #
Tạ Đàm Phong đồng tính luyến ái#, #
Đinh Nghiêu bắt cá hai tay#, Lương Tâm Trừng mất nửa phút lướt một vòng cuối cùng đã hiểu rõ đầu đuôi sự việc.
Người đưa tin lần này là một blogger có sức ảnh hưởng rất lớn, nội dung chủ yếu nhằm vào Đinh Nghiêu, lời trong ý ngoài nói cậu ta đồng tính luyến ái lại còn bắt cá hai tay, duy trì quan hệ thân mật với Tạ Đàm Phong và Hạ Viễn Hàng cùng một lúc. Bài viết đính kèm hai bức ảnh, bức thứ nhất chính là tấm ảnh Lương Tâm Trừng thuận tay chụp được trong phòng nghỉ đoàn phim《Tập Hung 》, Tạ Đàm Phong lén hôn Đinh Nghiêu; bức ảnh còn lại chụp vào ngày Hạ Viễn Hàng đi Hoành Điếm thăm ban rồi ba người kéo nhau đi ăn khuya, Hạ Viễn Hàng và Đinh Nghiêu châu đầu nói chuyện, bởi vì góc chụp quá khéo nên tư thế hai người nhìn qua khá thân mật, còn Lương Tâm Trừng đi cùng lại không hề xuất hiện trong ảnh.
Hạ Viễn Hàng cau mày nói với Hướng Kiều: “Tôi và Đinh Nghiêu chỉ là bạn bè bình thường, tối hôm đó Tâm Trừng cũng có mặt, ba người chúng tôi chỉ cùng đi ăn khuya thôi. Anh đợi một lát, để tôi hỏi phía Đinh Nghiêu nên giải quyết thế nào rồi trả lời.”
Cúp điện thoại xong, anh bắt gặp sắc mặt Lương Tâm Trừng hơi xấu nên định lên tiếng an ủi mấy câu, không ngờ cậu lại túm chặt ngón tay anh: “Chết rồi… tấm ảnh của thầy Tạ và Đinh Nghiêu là do em chụp đấy.”
Hạ Viễn Hàng sửng sốt: “Em chụp?”
Lương Tâm Trừng thuật lại câu chuyện nghe nói Tạ Đàm Phong lấy tin đổi tin chặn họng báo lá cải: “Hồi trước em đã đoán là Lưu Thịnh nhặt được điện thoại của em nên tranh thủ chụp màn hình bán cho paparazzi, không ngờ đúng là như vậy thật. Tin này vốn được thầy Tạ ém xuống một lần rồi, cuối cùng vẫn bị blogger đào lên lại.”
“Em chắc chắn không còn ai đụng vào điện thoại của mình nữa chứ?”
“Trừ lần bỏ quên trong toilet ra, ngày thường rất ít khi em cho Tiểu Tiễn giữ điện thoại, mà cũng không thể là cậu ấy được, chắc chắn Lưu Thịnh làm. Mật mã mở khóa là sinh nhật em, hôm đó chúng ta quay chương trình có một trò chơi đề cập đến ngày sinh nhật từng người đúng không? Người bình thường cũng hay dùng sinh nhật làm pass điện thoại, nếu anh ta tò mò lại có ý định bất chính thì hẳn là không khó đoán ra.”
Hạ Viễn Hàng thở dài: “Em chụp loại ảnh này làm gì?”
“Thì em thuận tay ấn thôi, đâu có nghĩ gì nhiều…”
“Nếu là Lưu Thịnh làm thật, phía Thịnh Tinh và Tạ Đàm Phong chắc đã tra ra rồi. Anh ta mà khai ra thì chuyện cũng không giấu được lâu đâu.”
“Em biết,” Lương Tâm Trừng lắc đầu, “Để em nói thẳng với Đinh Nghiêu vậy.”
Nếu đã giấu không được thì chỉ còn cách nói thật rồi thành khẩn xin lỗi. Lương Tâm Trừng lập tức gọi cho Đinh Nghiêu nói hết toàn bộ sự tình kèm theo lời tạ lỗi, Đinh Nghiêu nghe xong không có bao nhiêu phản ứng, còn an ủi ngược lại cậu: “Thôi vậy, dù sao anh Tâm Trừng cũng không cố ý.”
“Cậu tin tôi không cố ý tiết lộ ảnh ra ngoài thật sao?”
“Em tin chứ, nếu là anh thì việc gì phải chụp màn hình lần hai cồng kềnh thế… Chỉ là em không ngờ chuyện do anh Lưu Thịnh làm.”
“Xác nhận rồi à?”
“Ừ, điều tra xong rồi…”
Có Đỗ Thân và Tạ Đàm Phong ra mặt, điều tra người đứng sau tài khoản blogger kia quả thật rất dễ dàng. Lưu Thịnh ký hợp đồng với Thịnh Tinh bảy năm luôn phập phù không nóng không lạnh, ấn tượng người này để lại là rất thật thà không gây chuyện thị phi, chẳng ngờ bên trong lại là một tên ích kỷ bụng dạ hẹp hòi.
Bộ phim điện ảnh chế tác lớn đầu tiên mà Đinh Nghiêu dùng để “nhảy dù” vào showbiz thực ra vốn dành cho Lưu Thịnh, anh ta cực kỳ trông cậy vào vai diễn này để chuyển hình, kết quả chỉ vì một câu của Đỗ Thân mà bị đá bay không thương tiếc. Từ ngày đó anh ta đã ghim thù Đinh Nghiêu, ngoài mặt thì ra vẻ thân thiện quan tâm như mọi nhân viên khác, trên thực tế thì hoàn toàn ngược lại. Đặc biệt từ sau khi Đinh Nghiêu vào công ty được ưu ái ra sức push, lại còn nhận toàn tài nguyên tốt đến mức nghịch thiên càng khiến Lưu Thịnh vừa oán hận vừa ghen ghét.
Sau khi tình cờ tìm thấy ảnh chụp Tạ Đàm Phong hôn Đinh Nghiêu trong điện thoại Lương Tâm Trừng, Lưu Thịnh lén chụp màn hình lại bán cho văn phòng săn tin hòng đẩy ngã Đinh Nghiêu. Kết quả tin không tuồn ra được, anh ta sợ phía Tạ Đàm Phong điều tra ra được gì nên không tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ nữa. Lần này hợp đồng với Thịnh Tinh sắp hết hạn, Lưu Thịnh tìm được chỗ dựa mới, đúng lúc còn kiếm được ảnh Đinh Nghiêu và Hạ Viễn Hàng từ nguồn khác nên quyết định ra tay hốt cú chót trước khi nhảy khỏi công ty.
Kiểu chơi chiêu hèn hạ này không hiếm gặp trong showbiz, cũng có rất nhiều người tính cách vốn trong ngoài bất nhất nên sự việc chẳng có gì kỳ lạ. Lương Tâm Trừng an ủi Đinh Nghiêu thêm vài câu, đầu bên kia điện thoại đột nhiên đổi thành giọng Tạ Đàm Phong: “Lưu Thịnh đã khai lấy được ảnh chụp từ chỗ cậu, tôi vốn không định kể cho Nghiêu Nghiêu nghe, bây giờ cậu chịu thẳng thắn xem như em ấy không chơi nhầm bạn, chuyện này chúng tôi cho qua.”
“Cảm ơn thầy Tạ không truy cứu…”
Tạ Đàm Phong cười một tiếng: “Nhãi ranh, lần trước dám nói tôi nợ các cậu, hóa ra chính cậu mới là người khơi mào rắc rối.”
“… Em xin lỗi.”
“Thôi, tôi cũng lười nhắc lại. Lát nữa official Weibo của Thịnh Tinh sẽ đăng thông báo làm sáng tỏ quan hệ giữa Nghiêu Nghiêu và Hạ Viễn Hàng, đăng luôn bức ảnh hôm đó ba người chụp cùng nhau, cậu và Hạ Viễn Hàng nhớ hỗ trợ forward giải thích.”
“Được ạ.”
Lương Tâm Trừng rất thức thời không hỏi Tạ Đàm Phong tính giải quyết bức ảnh của anh ta và Đinh nghiêu như thế nào mà lẳng lặng cúp máy. Hạ Viễn Hàng bất đắc dĩ nhắc nhở: “Lần sau đừng làm những chuyện dễ chọc vào rắc rối như thế nữa, anh còn tưởng em cẩn thận lắm kia.”
“Em cũng đâu nghĩ là mình sẽ xui xẻo làm rơi điện thoại, tấm ảnh gốc bị xóa lâu rồi. Lưu Thịnh kia cũng thật là, sớm không làm trễ không làm phải chọn ngay mùa tết nhất, có để người ta ăn Tết yên bình không cơ chứ.”
“Ngày nghỉ người ta rảnh mới xem phốt nhiều. Lưu Thịnh này… anh không ngờ anh ta lại là người như vậy.” Thời còn ở Thịnh Tinh, Hạ Viễn Hàng xem như cũng có quan hệ tốt với Lưu Thịnh, quả thật không thể nhìn ra bản chất thật.
Nửa tiếng sau, official Weibo của giải trí Thịnh Tinh đăng thông báo thanh minh cùng với tấm ảnh ngày hôm đó ba người ngồi trong quán ăn mà Đinh Nghiêu nổi hứng chụp lại. May mắn là có tấm ảnh này, nếu không bọn họ có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được điều tiếng.
Hạ Viễn Hàng và Lương Tâm Trừng lần lượt forward về trang cá nhân. Lương Tâm trừng đọc kỹ bài thanh minh, đoạn quay sang hỏi Hạ Viễn Hàng: “Không có chữ nào đề cập đến quan hệ của thầy Tạ và Đinh Nghiêu, chẳng lẽ bọn họ định… thừa nhận?”
“Chắc không đơn giản là thừa nhận thôi đâu, anh nghĩ bọn họ định come-out luôn đấy.”
Bởi vì có Lương Tâm Trừng ở giữa đốc thúc nên Tạ Đàm Phong và Đinh Nghiêu đã tiến tới với nhau, hiện giờ ảnh thân mật của hai người bị đăng lên mạng, muốn mượn lý do này để công khai quan hệ tình cảm cũng không quá khó hiểu. Tuy trình độ tiếp nhận của đại chúng với quan hệ đồng giới còn chưa cao, nhưng mấy năm trước kết hôn đồng tính đã được pháp luật công nhận, come-out thật ra chẳng có vấn đề gì lớn, chỉ là lựa chọn của mỗi người mà thôi.
“Bọn họ công bố trước cũng không tệ,” Hạ Viễn Hàng cười, “Có tấm gương của ảnh đế Tạ, sau này chúng ta bớt được nhiều rào cản lắm, quan sát phản ứng của đại chúng cũng có thể suy nghĩ đối sách trước một bước.”
Lương Tâm Trừng bật cười nhào vào lòng Hạ Viễn Hàng: “Anh cũng định come-out à?”
“Chuyện sớm muộn, có thể trốn tránh cả đời sao?”
Hạ Viễn Hàng nhét một viên kẹo vào miệng Lương Tâm Trừng rồi cúi đầu hôn cậu, dán lên môi nỉ non: “Chúng ta còn phải trải qua mấy chục năm nữa cùng nhau cơ mà.”