ĐUỔI THEO CON SÓNG

Phương Vũ không cười, nhìn hắn: “Cậu nói gì?”

Hai người bọn họ cãi nhau chẳng để ý người ngoài, hiển nhiên những lời vừa rồi người xung quanh đều nghe được rõ ràng.

Lục Khiếu Xuyên tức phát điên, nói chẳng lựa lời: “Tôi bảo cậu về nhà hầu hạ đại gia bao nuôi, sao, dám làm mà không dám nhận à, ai chẳng biết cậu bị bao rồi?”

An Lâm phản ứng rất nhanh, chạy tới kéo áo Lục Khiếu Xuyên: “Đừng nói nữa.”

Lục Khiếu Xuyên không chịu bỏ qua: “Còn về nhà? Đấy là nhà cậu chắc?”

Chỉ nghe một tiếng “bốp” giòn vang, Phương Vũ giơ tay tát cho Khiếu Xuyên một cái.

Lục Khiếu Xuyên bị đánh thì ngẩn ta. Lúc này những thành viên đang phát ngốc khác mới nhận thấy tình hình nghiêm trọng rồi, vội vàng xông tới can ngăn.

Phương Vũ bị giữ chặt cánh tay, run giọng nói: “Cậu bị bao ấy, cả nhà cậu đều bị bao!”

Bình thường cậu không to tiếng với ai, những lời vừa rồi đã là tàn nhẫn đến cực điểm rồi.

Tùy Ý kéo Lục Khiếu Xuyên đang ngơ ngẩn sang phòng nghỉ bên cạnh. Ninh Lan đỡ Phương Vũ vẫn còn run rẩy ngồi xuống, lấy cho đối phương một cốc nước.

Phương Vũ cầm cốc không nói lời nào. Ninh Lan đang cân nhắc nên an ủi ra sao, bỗng thấy một giọt nước mắt rơi thẳng vào trong cốc.

“Ấy, cậu đừng khóc.” Ninh Lan luống cuống.

Phương Vũ khóc như mưa. Ai thấy một người đẹp như tranh nước mắt đầm đìa cũng sẽ đau lòng, Ninh Lan cũng không ngoại lệ. Cậu thầm nghĩ Lục Khiếu Xuyên thật không ra gì, lát nữa phải cho hắn một trận mới được.

“Có phải cậu… có phải cậu cũng nghĩ tôi… tôi bị… bị bao không?” Phương Vũ nức nở hỏi.

Ninh Lan vội nói: “Không đâu, đương nhiên là không rồi, Tiểu Vũ tốt như vậy, phải tôi thì tôi đã lập tức dắt cậu đi kết hôn rồi, thậm chí còn ước cả thế giới đều biết cậu là người yêu của tôi nữa.”

Phương Vũ nín khóc, mỉm cười.

Thực ra lúc trả lời, Ninh Lan không hề nghĩ gì. Phương Vũ ấm ức như vậy, rõ ràng chuyện bị bao chỉ là tin đồn nhảm, cậu mới là bị bao đây, có gì phải xoắn đâu.

Chuyện này khiến cậu cảm thấy vừa chột dạ lại vừa châm chọc.

Buổi tối, trong ký túc xá, Tùy Ý bày vali ra đất để sắp xếp đồ đạc, sáng mai hắn sẽ lên máy bay tới Studio City ở thành phố J.

Sau lần ghi hình cuộc sống đời thường trong ký túc, Ninh Lan đã ở lại luôn trong phòng cũ. Livestream xong, Cố Thần Khải lập tức đi tìm cô Triệu để học ghita, Vương Băng Dương và Cao Minh cũng đi theo nghe thử, thế nên lúc này trong ký túc chỉ có cậu và Tùy Ý.

Ninh Lan tắm rửa xong xuôi, vừa lau tóc vừa vào phòng, thấy Tùy Ý nhét một đống áo sơ mi vào vali thì bước tới, nói: “Nhét thế này đến nơi không lấy ra mặc luôn được, tôi làm cho.”

Tùy Ý suy nghĩ trong giây lát, đưa áo sơ mi cho cậu, chuyển sang thu dọn những đồ đạc khác.

Ninh Lan vừa gấp áo vừa hỏi hắn: “Lục Khiếu Xuyên thế nào rồi? Ăn tát xong không bị ngu luôn chứ?”

“Không.” Tùy Ý đáp: “Chắc đang quá kinh ngạc, hẳn là bị đánh lần đầu.”

Nhớ đến vẻ mặt khiếp sợ tột cùng của Lục Khiếu Xuyên, Ninh Lan cảm thấy rất buồn cười: “Đáng đời, Phương Vũ căn bản không bị bao, cậu ta tin mấy tin đồn vớ vẩn này thì thôi, lại còn nói trắng ra, ăn đòn là đáng.”

Tùy Ý nói: “Ừ, đáng.”

Nhìn hắn tóm dây sạc rồi nhét đại vào vali, Ninh Lan vội đứng lên: “Ấy, đừng để dây sạc như thế, rối đấy.”

Sau khi cuộn dây cáp sạc cẩn thận, Ninh Lan tiếp tục giúp Tùy Ý thu dọn vài thứ nữa. Đống quần nhét vội cũng được cậu lấy ra gấp lại một lần. Cuối cùng, toàn bộ đồ đạc trong vali đều do cậu sắp xếp, quần áo, vật dụng hàng ngày, đồ dùng vệ sinh cá nhân, thậm chí cả tất cũng được bố trí phù hợp.

Trước khi đóng vali, Ninh Lan nhắc nhở: “Ca súc miệng và bàn chải đánh răng cùng để ở ngăn kép này nhé, khăn mặt thì ở bên trong túi zip, đừng quên đấy.”

Tùy Ý chưa thấy cái vali nào gọn gàng như thế, hỏi: “Cậu từng học thu dọn à?”

Nhớ lại khoảng thời gian bay khắp nơi để quảng bá cho album nhóm, hắn không khỏi tự hỏi, chẳng biết Ninh Lan có từng giúp người khác sắp xếp hành lý như vậy không.

Ninh Lan trả lời như lẽ tự nhiên: “Cái này cần gì học? Quen tay hay việc thôi, từ cấp hai tôi đã trọ trong trường, khả năng lo liệu cuộc sống đương nhiên tốt hơn các cậu rồi.”

Cảm giác được chút tự hào trong giọng nói của đối phương, Tùy Ý suýt thì cười theo cậu.

Tắm rửa xong rồi, Ninh Lan lên giường đi ngủ. Cậu nằm nghiêng, quay mặt ra ngoài, kéo chăn lên cao chỉ chừa mũi và đôi mắt đang nhắm chặt. Theo nhịp thở, cơ thể cậu hơi phập phồng.

Tùy Ý tắt đèn phòng, mở đèn bàn đọc một quyển sách.

Bình thường hắn đều lên giường nghỉ ngơi trước, hôm nay Ninh Lan lại đi ngủ trước hắn rồi. Lục Khiếu Xuyên không về ký túc, Cố Thần Khải quyết đoán ôm gối sang phòng bên ngủ. Hiện giờ trong phòng chỉ có hai người bọn họ.

Tùy Ý quay đầu, liếc mắt, may là Ninh Lan đã ngủ. Bình thường người này nói chuyện rất thoải mái, dường như rất dễ bị nhìn thấu, nhưng Tùy Ý đã bắt gặp nhiều gương mặt khác nhau của cậu, đơn thuần, yếu ớt, đáng thương, thậm chí là quyến rũ, nên không biết đâu mới là thật, càng không biết lúc chỉ có hai người, đối phương sẽ có dáng vẻ mới lạ nào.

Tùy Ý không thích cảm giác mọi thứ vượt tầm kiểm soát. Nhưng Ninh Lan lại không nên nằm trong phạm vi kiểm soát của hắn.

Đọc được hai trang sách, Tùy Ý tắt đèn, nhẹ nhàng trèo lên giường trên. Chân hắn dài, hai bước đã leo hết bốn bậc rồi.

Vừa nằm xuống, hắn lại nghe người giường dưới lên tiếng gọi mình: “Nhóm trưởng.”

Âm thanh yếu ớt mỏng manh lại nhẹ nhàng mềm mại, nhưng vẫn khiến tim Tùy Ý đập dồn.

Hắn không trả lời, giả vờ đã ngủ.

Khung giường bỗng rung nhẹ theo chuyển động của người ở giường dưới. Sau một loạt tiếng sột soạt, Tùy Ý cảm thấy áo ngủ của mình bị kéo. Hắn không quen giả vờ ngủ, mí mắt giật quá rõ ràng, đành phải mở mắt ra, đối mặt với Ninh Lan vừa trèo lên.

“Gì vậy?” Tùy Ý hỏi.

Ninh Lan nghiêng đầu, gối lên một cánh tay, nhìn có vẻ rất ngoan ngoãn. Cậu nói: “Nhóm trưởng, ngày mai cậu đi rồi.”

Dù trong điều kiện ánh sáng lờ mờ, mắt Ninh Lan vẫn rất sáng, đôi con ngươi đen láy như giăng một tầng sương, chớp mắt là sẽ long lanh, khiến người đối diện tê dại.

Tùy Ý như đoán được cậu muốn nói gì, lại như lơ ngơ không thể đoán được.

Ninh Lan vén góc áo của hắn lên, mon men sờ lưng hắn, thừa dịp hắn chưa hoàn hồn, luồn ngón tay vào lưng quần hắn.

“Nhóm trưởng.” Cậu nhỏ giọng nói: “Bao mà một nháy cũng không làm thì chẳng phải cậu thiệt quá rồi sao?”

Tùy Ý giữ tay Ninh Lan lại, không trả lời câu hỏi này, chỉ bảo: “Khuya rồi, ngủ đi.”

Ninh Lan chậm rãi rút tay ra. Tùy Ý tưởng người nọ nghe lời chuẩn bị đi xuống, ai ngờ đối phương lại vòng chân, trực tiếp quỳ hai bên người hắn, động tác nhanh đến mức hắn không kịp phản ứng, cả người cậu cũng ghé sát vào cơ thể hắn rồi.

Giường quá nhỏ, căn bản không đủ cho hai người đàn ông. Tùy Ý đẩy Ninh Lan sang bên cạnh, ngồi dựa vào tường, thở không ra hơi: “Cậu làm gì đấy?”

Ninh Lan mỉm cười: “Chào hàng.”

Tùy Ý không thích loại từ ngữ thô thiển này, cau mày nói: “Đi xuống.”

Ninh Lan quyết tâm mời mọc, len lén chọc tay vào đũng quần đối phương. Lần này Tùy Ý phản ứng nhanh hơn, lập tức tóm được cổ tay cậu.

Tay hắn to, sức lại mạnh, Ninh Lan bị tóm đến phát đau, cắn chặt môi dưới nhưng vẫn kiên trì không từ bỏ.

Hai người giằng co một lát. Tùy Ý thở dài, buông tay, thỏa hiệp nói: “Cậu xuống trước đi, giường tầng không chịu nổi trọng lượng này.”

“Được.” Ninh Lan thấy kế hoạch sắp thành, đồng ý rất nhanh, xoay người thò chân tìm bậc thang xuống giường. Loại giường này không vững, có động là rung rung lắc lắc. Ninh Lan quay đầu nhìn bên dưới, đột nhiên cứng đờ.

Thời gian trôi qua, thấy Ninh Lan vẫn bám ở mép giường, Tùy Ý còn tưởng cậu đã đổi ý, hỏi cậu làm sao vậy.

Ninh Lan ngại nói là mình đang sợ. Cậu trọ ở trường 6 năm nhưng chưa từng ngủ giường trên. Ngày đầu tới ký túc xá của AOW, chưa bò lên thì giường đã sập, cậu không hề biết việc đi xuống lại khó thế này. Sờ không thấy tay vịn, đạp không tới bậc thang là một cảm giác cực kỳ kinh khủng!

Tùy Ý dường như nhận ra vấn đề, giơ tay: “Đỡ cậu nhé?”

Ninh Lan cảm thấy rất mất mặt, nhưng cũng chẳng có cách nào, đành phải bám vào tay hắn. Kết quả, bám tay càng khiến cậu cảm thấy không an toàn, như thể bản thân sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.

Thế nên Ninh Lan lại lần tay bám chặt mép giường, cắn răng chuẩn bị thử lại lần nữa.

Bỗng nhiên một tiếng cười vang lên.

Dáng vẻ quẫn bách của Ninh Lan rơi trọn vào trong mắt Tùy Ý. Hắn thật sự không nhịn được, thấp giọng cười hai tiếng, phát hiện ánh mắt hung dữ của đối phương mới im bặt. Tùy Ý bám tay vào đầu giường, duỗi chân xoay người, vững vàng tiếp đất.

Người này đang khoe đấy à? Ninh Lan nghiến răng nghiến lợi nghĩ, chết tiệt, hay là cứ nhảy xuống luôn đi.

Lúc cậu hít sâu để chuẩn bị tinh thần thì sau lưng bỗng vang lên giọng nói của Tùy Ý: “Xuống đây đi.”

Ninh Lan căng thẳng quay đầu. Tùy Ý ở dưới đang dang rộng hai tay, khóe miệng còn đọng ý cười chưa tan hết: “Đừng sợ, tôi đỡ cậu.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi