ĐUỔI THEO CON SÓNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuối năm, nghệ sĩ vô cùng bận rộn. Công ty thông cảm mọi người làm việc vất vả cả năm nên dự định cho nghỉ Tết âm dài.

Để chuẩn bị cho kỳ nghỉ kéo dài nửa tháng này, An Lâm ngày ngày vác máy quay đến chỗ AOW, nói là muốn thu thập tư liệu sống của nhóm, có vậy cô mới yên tâm ra ngoài đón năm mới với người nhà.

“Sao không đi chơi với bạn trai? Ăn Tết với người nhà chẳng ý nghĩa lắm.” Lục Khiếu Xuyên ngồi vắt chéo chân, thản nhiên nói.

“Ai dám so với dân lưu manh có nguyên dàn nam nữ xếp hàng chờ gọi vào hầu như cậu chứ.” An Lâm tiếp tục: “Xì, sau này lúc ghi hình đừng có đề cập đến việc này nữa, mất công phải cắt đi.”

Lục Khiếu Xuyên tỏ vẻ đắc ý, nhướng mày nhìn Phương Vũ bên cạnh, như đang nói – Xem tôi được chào đón cỡ nào kìa.

Phương Vũ chẳng thèm ngẩng đầu, tiếp tục chơi cờ bay(1) với Ninh Lan, nghiêm túc không khác gì đang tham gia một trận đấu đẳng cấp thế giới.

(1) Cờ bay (Aeroplane Chess): Hình minh họa:



An Lâm quay trong chốc lát, thấy không khí quá yên tĩnh chẳng thú vị chút nào, bèn động viên mấy người bọn họ chơi game giết chóc, nói muốn làm một số Werewolf(2) đặc biệt. Người chơi không đủ, bọn họ liền gọi mấy nữ thực tập sinh ở phòng tập bên cạnh sang. Lục Khiếu Xuyên bị vây quanh bởi một dàn mỹ nữ, lập tức biến trò chơi thành hiện trường tán gái, thường xuyên trêu đùa em gái ngồi cạnh mình.

(2) Werewolf (Ma sói), là một trò chơi tập thể mô phỏng một trận xung đột giữa một nhóm người thiểu số biết được nhiều thông tin trong trò chơi. Đọc thêm ở đây.

An Lâm không nhìn nổi, tắt camera chỉ huy mọi người thay đổi chỗ ngồi, để Phương Vũ và Cố Thần Khải lần lượt ngồi hai bên trái, phải của Lục Khiếu Xuyên. Phương Vũ rất không tình nguyện nhưng vẫn ngoan ngoãn dịch qua. Lục Khiếu Xuyên thò chân kéo cái ghế bên cạnh lại gần mình, Phương Vũ liếc hắn, lại dùng tay kéo ghế ra xa mấy mươi xăng-ti-mét rồi mới từ từ ngồi xuống.

Sự điều chỉnh này khiến những người khác trở thành nhân thịt kẹp giữa đám chị em. Ninh Lan nhanh chóng nhận ra trong số những cô gái này có một người từng chạy sang phòng tập của bọn họ để lấy lòng Tùy Ý. Ngoại hình của Tùy Ý đương nhiên không cần phải nói, gia cảnh của hắn cũng không phải chỉ là tốt thông thường, hiển nhiên là một nhân vật ai cũng muốn lấy lòng.

Ninh Lan căn bản không thể tập trung vào trò chơi, chỉ mải nhìn Tùy Ý và hai cô gái ngồi bên cạnh hắn. Khi làm ma sói, cậu chĩa mũi dao của về phía hai cô gái, lúc đóng vai dân thường, cậu vẫn dùng ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm tờ thăm trên tay họ. Hỏi cậu lý do, cậu liền nói bừa là “trực giác”, khiến những người còn lại cực kỳ mơ hồ. Chỉ riêng Tùy Ý không nhịn nổi mà bật cười khi Ninh Lan vô duyên vô cớ lôi hai cô gái bên cạnh hắn ra lần thứ ba.

Ninh Lan thu hết biểu cảm trên mặt Tùy Ý vào mắt, tự nhiên nảy sinh cảm giác đắc ý vì được yêu chiều. Trong cơn hưng phấn, cậu vô tình làm rơi tờ thăm giấu sau lưng xuống đất, lúc cúi người nhặt lên lại phát hiện Lục Khiếu Xuyên và Phương Vũ đang nắm tay nhau. Nói chính xác hơn là tên lưu manh Lục Khiếu Xuyên cố tình nắm chặt tay Phương Vũ, người kia cố giữ vẻ mặt thản nhiên nhưng sau lưng không ngừng giãy dụa, mu bàn tay cũng bị Lục Khiếu Xuyên nắm đến đỏ bừng.

Ninh Lan cách khá xa, lực bất tòng tâm, đành âm thầm cổ vũ Tiểu Hoa cố gắng.

Trò chơi kết thúc, An Lâm thần bí gọi Phương Vũ đi. Ninh Lan không tò mò về việc riêng của người khác, nhưng lúc trở về, Phương Vũ lại chủ động nói cho cậu biết. Đại khái là tháng sau có ngày sinh nhật của Tùy Ý, An Lâm hỏi Phương Vũ có ý tưởng gì không.

“Tôi có thể có ý tưởng gì? Tùy tiện tặng một món quà thôi, chẳng lẽ lại bảo mấy người chúng ta cùng chạy tới nhà cậu ấy, cho cậu ấy một niềm vui bất ngờ à?” Phương Vũ vừa xoa cổ tay vừa nói.

Ninh Lan đưa chai thuốc bóp Vân Nam trong ba lô cho đối phương: “Cậu là CP của cậu ấy, fan cũng mong chờ cậu ra mặt, cậu phải mạnh dạn xông lên.”

Chẳng hiểu sao Phương Vũ lại cảm thấy có chút ghen tuông trong lời nói của người kia, nhưng cậu không để ý lắm, thở dài nói: “Cái trò CP này cứ như bán hàng theo combo cố định ấy, tôi thấy mình chính là tặng phẩm đính kèm. Lúc trước, ở sân bay các fan không hỏi ai, lại cứ hỏi tôi sao nhóm trưởng không có mặt. Khi tôi kí tên, bọn họ còn đòi ghi thêm dòng chữ “Tiểu Hoa yêu nhóm trưởng”, cậu bảo tôi nên viết hay không đây.”

Ninh Lan thầm nghĩ, để tôi viết cho, tôi sẵn sàng viết hết. Nhưng nhớ đến tình trạng thảm hại của bản thân khi bị hắt nước trong buổi fansign, cậu lại co vào trong kén: “Ừm, viết, lần tới viết cho bọn họ dòng chữ “Tiểu Hoa yêu lưu manh”.”

Phương Vũ hít một hơi đầy vẻ làm màu, vành tai cũng đỏ rực lên: “Cậu nói linh tinh gì đấy…”

Lục Khiếu Xuyên rất thính, đứng trước hơn năm mét mà vẫn quay sang hô to gọi nhỏ: “Ai nhắc tôi đấy?”

Phương Vũ nhặt một chai nước đã uống ném qua, Lục Khiếu Xuyên nhanh tay bắt được, còn nhướng mày cười dê rồi hôn gió coi như đáp trả đối phương.

Ninh Lan không hiểu hai vị oan gia này giằng co cái gì, lúc thì cãi cọ khi lại thuận hòa. Cậu chạy ra góc phòng ngồi xổm, bắt đầu cân nhắc nên tặng gì cho Tùy Ý.

Tùy Ý sinh vào đầu tháng 1, không chừng hôm đó sẽ vào trúng giao thừa. Ninh Lan bắt đầu tính toán, sau khi gạt bỏ những món quà người thường hay tặng, lựa chọn còn lại cũng khá ít, đồ quá quý cậu lại không tặng nổi.

Lượn lờ trên trang web mua sắm nửa ngày, song vẫn không có cái gì vừa ý, Ninh Lan mở Weibo, dùng acc clone để xem một đoạn video chẳng biết bao nhiêu lần.

Đó là video Tùy Ý diễn chính trong dàn nhạc giao hưởng của Học viện Âm nhạc được fan đào mộ. Video được quay ở khoảng cách quá xa, chỉ thấy được hình dáng của người đang diễn tấu, còn mặt mũi thì không nhìn rõ được. Trong phần bình luận có nhiều fan hỏi ai với ai đây. Vậy nhưng chỉ liếc mắt, Ninh Lan đã nhận ra, trong mấy chục người đang biểu diễn, người đứng trước, kéo đàn hay nhất chính là Tùy Ý.

Cậu không hiểu sao mình lại biết hay dở, nhưng người nọ đúng là giỏi nhất. Cậu cũng không hiểu nhạc cổ điển, chỉ biết tiếng đàn hắn kéo rất dễ nghe.

Nghe hết một khúc nhạc, cậu tua lại từ đầu để xem cảnh Tùy Ý dẫn đầu nhóm người bước lên sân khấu. Trong video, người nọ mặc một bộ tây trang ba chi tiết(3), lưng ngắn chân dài, lịch lãm như bước ra từ bức họa. Ninh Lan ngắm rồi lại ngắm, càng ngắm càng thấy chưa đã mắt.

(3) Quần, áo ghi lê, áo vest. Hình minh họa:



Cậu cảm thấy mình chẳng những được chiều nên sinh kiêu ngạo, mà còn bắt đầu có dấu hiệu của lòng tham không đáy nữa. Cậu muốn tận mắt nhìn, tận tai nghe Tùy Ý kéo đàn. Cậu không muốn xem những video cũ kỹ như thế này, cậu muốn Tùy Ý giáp mặt kéo đàn cho cậu nghe, dù chỉ là một đoạn ngắn, cậu cũng sẽ khắc ghi từng động tác, từng biểu cảm bé nhỏ của người nọ trong lòng. Cậu rất tự tin với trí nhớ của mình.

Mấy ngày nay đều phải luyện tập đến tối, sau khi trở về, Ninh Lan liền làm ổ trên giường tiếp tục lướt điện thoại. Cậu nghiên cứu suốt một tuần, trên mạng đều nói đàn vi-ô-lông phải mua loại thủ công, mà đàn biểu diễn đều là đàn cổ Châu Âu, giá cả khiến người ta líu lưỡi, đại khái là đủ mua mấy căn hộ ở quê cậu. Ninh Lan tính cách khác, chuyển sang tìm cây vĩ, thầm nghĩ cũng là đồ để cầm ở tay thôi, không khác là bao.

Cậu liên hệ với một người làm nhạc cụ có tiếng trên diễn đàn, đặt làm một cây vĩ bằng gỗ tô mộc(4). Tuy không hiểu vì sao một cây gậy gỗ và mấy sợi lông ngựa lại đắt đến thế, song cậu vẫn cắn răng thanh toán.

(4) Tô mộc (còn có các tên gọi khác là vang, tô phượng, vang nhuộm, co vang, mạy vang): là một loài thực vật thân gỗ nhỏ, cao khoảng 5-10 mét, cho gỗ rất rắn, có màu đỏ nâu ở lõi và trắng ở phần ngoài, được tìm thấy ở khu vực Đông Nam Á.

Sau khi nhận đơn, đối phương hỏi cậu có yêu cầu đặc biệt gì không. Ninh Lan hỏi có thể nạm kim cương vào không, đối phương im lặng trong giây lát, nói cây vĩ đều có tiêu chuẩn riêng, khảm nạm đá quý sẽ ảnh hưởng đến cảm giác của người cầm, bảo cậu hãy cân nhắc cho kỹ. Ninh Lan lại hỏi có thể khắc chữ vào không, đối phương lại im lặng một lúc lâu, nói nếu cậu muốn hắn sẽ thử một lần.

Ninh Lan ngẫm nghĩ, thấy hơi xấu hổ, cuối cùng từ bỏ ý tưởng làm một cây vĩ độc đáo, bảo đối phương cứ làm như bình thường là được.

Lúc này, Tùy Ý cầm khăn bông bước vào phòng: “Đang xem gì thế?”

Ninh Lan chột dạ giấu điện thoại, ngồi dậy lau tóc cho Tùy Ý, đáp: “Xem video cậu biểu diễn do fan khai quật.”

Tùy Ý ngồi yên cho cậu lau, thản nhiên “ừm” một tiếng.

Ninh Lan thăm dò hỏi: “Sau này… Sau này cậu còn kéo đàn không?”

Tùy Ý nhắm mắt, nhíu mày, có vẻ không vui lắm: “Điều này quan trọng lắm à?”

Ninh Lan giật mình, vội nói: “Tôi hỏi bừa thôi.”

Cho đến lúc tóc khô, Tùy Ý không hề nói thêm một lời nào. Ninh Lan hôn hắn, hắn cũng lạnh mặt không thèm để ý, lập tức lên giường trên để nghỉ ngơi.

Mấy ngày sau, Tùy Ý vẫn tiếp tục thờ ơ với cậu. Ninh Lan không ngờ hắn lại mâu thuẫn với việc kéo đàn như vậy, nản lòng nghĩ, chắc cây vĩ kia không thể tặng được rồi.

Cậu quyết định sau này phải tìm hiểu sở thích của người khác trước, không nên tự quyết nữa. Tùy Ý còn trẻ, thiếu gia sống trong vàng son nào mà chẳng sinh thói buồn vui thất thường? Hắn đã tốt lắm rồi, cậu lớn hơn, hiển nhiên nên nhường hắn.

Vì thế, Ninh Lan bèn chuyển tầm ngắm sang Kỷ Chi Nam. Tùy Ý ngại không nhận mình là fanboy, nhưng Ninh Lan thì chẳng xấu hổ gì cả. Cậu có thể đi xin chữ ký thay hắn, cái này Tùy Ý sẽ không từ chối chứ?

Hậu trường lễ trao giải MTV, Ninh Lan tự ý rời khỏi đội ngũ để đi tìm Kỷ Chi Nam. Sao hạng A như cậu ta sẽ có một phòng nghỉ riêng. Cậu nhanh chóng tìm được cánh cửa dán tên của đối phương, nhưng bên trong không có ai cả, hẳn là người nọ còn chưa tới.

Cậu đứng ngoài cửa nhìn đông ngó tây một lát, kết quả không chờ được Kỷ Chi Nam mà lại đụng mặt một người quen cũ.

Một năm không gặp, ông chủ Lưu vẫn như xưa, kính râm trên mắt, dây vàng trên cổ, thuốc lá trên môi, mỗi bước đi, bộ lông chồn bắt mắt khoác trên người lại rung lên nhè nhẹ. Ninh Lan vội xoay người giả vờ chơi điện thoại, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình, song vẫn bị đối phương vỗ vai từ phía sau.

“Ồ, đây chẳng phải là Tiểu Lan Lan của chúng ta sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi