ĐUỔI THEO CON SÓNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau, Ninh Lan thức dậy trong tình trạng toàn thân đau nhức, ngay cả động tác đơn giản như ngồi dậy cũng tốn đến năm phút.

Cậu luôn nghĩ tố chất thân thể mình không tệ lắm, trước kia đi bán hàng đứng cả ngày cũng không thấy có gì không thoải mái, ai ngờ giãn cơ lại có lực sát thương lớn thế, đốt xương toàn thân đau như không còn là của mình nữa.

Lết cơ thể cứng đờ như người máy vào phòng vệ sinh, mở nước xong Ninh Lan mới nhớ hôm qua cậu đã mua rất nhiều thứ nhưng món đồ quan trọng như khăn mặt thì lại quên. Đánh răng xong, cậu chấp nhận số phận chuẩn bị xé giấy lau mặt giống đêm qua.

“Chưa mua khăn mặt à?” Một giọng nói vang lên từ phía sau.

Ninh Lan ngẩng đầu nhìn vào gương. Tùy Ý cao hơn cậu nửa cái đầu đang đứng ngay phía sau. Hắn mặc một bộ đồ thể thao màu đen, trên mặt còn có mồ hôi, hẳn là vừa đi chạy bộ về.

“Ừ, quên rồi.” Ninh Lan uể oải đáp.

“Chờ chút, tôi lấy cho cậu.” Dứt lời, Tùy Ý vươn tay mở cánh tủ phía trên bồn rửa tay. Động tác này khiến hắn đổ người về phía trước, Ninh Lan cũng dịch về phía trước một chút, lưng ngực hai người dán vào nhau, rất gần.

Tùy Ý nhanh chóng lấy được đồ, đóng cửa tủ đứng về chỗ cũ. Hắn đưa khăn mặt cho Ninh Lan: “Mới, giặt đi rồi hãy dùng.”

Ninh Lan nhận lấy: “Cảm ơn.”

Cậu coi hành động của Tùy Ý như thói quen chăm sóc các thành viên của nhóm trưởng, cũng như việc đối phương nhường giường cho cậu vào đêm qua vậy. Nhưng nhớ đến chuyện đã xảy ra ở cửa hàng 4S, đúng là không dám dễ dàng có thiện cảm với người này.

Dù trong lòng nghĩ vậy, song cậu vẫn tám nhảm với nhóm trưởng: “Cậu để khăn mặt ở đây không sợ mọi người tiện tay lấy dùng à?”

Tùy Ý nói: “Không sao, mua là để dùng.”

Bồn rửa mặt trong phòng vệ sinh đã được sửa thành hai bồn đặt song song. Hai người dùng hai chiếc khăn màu xám, rửa mặt cạnh nhau, rửa xong lại cùng treo khăn lên giá.

Ninh Lan sờ cằm: “Vậy đi, tôi treo bên phải cậu treo bên trái, đừng lấy nhầm.”

Tùy Ý nghiêng đầu, vừa vặn nhìn thấy nốt ruồi ở phần cổ bên trái của Ninh Lan, đáp: “Ừ.”

Một nhóm năm người cùng tới công ty, đến tầng trệt thì mỗi người rẽ sang một ngả.

Ninh Lan đi vào phòng luyện tập hôm qua, nhe răng nhếch miệng hoạt động gân cốt theo điệu nhạc. Không lâu sau, người đại diện Trương Phạm và giáo viên vũ đạo Từ Nhị cũng tới.

Trương Phạm hỏi tình hình luyện tập của Ninh Lan, Từ Nhị bảo xương cậu hơi cứng nhưng cảm nhạc không tệ. Trương Phạm gật đầu, báo giờ học thanh nhạc vào xế chiều hôm nay cho Ninh Lan xong thì vội vã rời đi.

Buổi sáng, học được nửa tiết vũ đạo, Ninh Lan khập khiễng đi xuống cửa hàng bán điện thoại ở gần công ty mua sim mới, sau đó nhắn tin cho Trương Phạm và mấy người cùng nhóm. Hôm qua cậu đã lưu số của họ vào điện thoại rồi.

Cố Thần Khải không để ý đến cậu, Tùy Ý trả lời muộn nhất, chỉ có một chữ “ừ”, có vẻ như đang rất bận.

Ninh Lan không biết mấy người cùng đội tập gì, nhưng nghe nói buổi học thanh nhạc chiều nay sẽ có những người không am hiểu ca hát lắm cùng tham gia với cậu. Cuối cùng cũng không phải luyện tập một mình nữa, nghĩ thế, cậu cũng thoáng mong chờ.

Giữa trưa, Ninh Lan vô tình gặp được Cao Minh và Vương Băng Dương ở nhà ăn. Cậu nhận ra quan hệ của họ rất tốt, có lẽ do cả hai đều lớn lên trong gia đình bình thường, lại cùng tham gia một chương trình tìm kiếm tài năng nên đã bồi dưỡng được rất nhiều tình cảm.

Con người đi đâu cũng dựa vào giai cấp để phân chia thứ hạng, mà cậu thì sao, hạng của cậu còn thấp hơn so với hai người này nữa.

Nghĩ đến đây, Ninh Lan bỗng thấy chẳng có gì đáng để mong chờ nữa, chỉ thuận miệng hỏi: “Buổi chiều hai người có tham gia lớp thanh nhạc không?”

Vương Băng Dương lắc đầu: “Không đâu, em nhảy không tốt, buổi chiều nhờ anh Minh kèm riêng một lát.”

Cao Minh cắn đũa, nói: “Thanh nhạc à… Chắc có nhóm trưởng và Lục Khiếu Xuyên đấy, hai người bọn họ hát cũng không xuất sắc lắm.”

Ninh Lan nheo mắt, nói vậy cậu sẽ phải lên lớp với hai tên cool ngầu cao trên 1m85 à?

“Cố Thần Khải và Phương Vũ thì sao? Bọn họ không phải học thanh nhạc à?” Ninh Lan hỏi.

Vương Băng Dương vui vẻ đáp: “Hai người họ hát chính mà, không phải học loại chương trình cơ bản này từ lâu rồi.”

Cuối cùng, Ninh Lan chẳng còn chút chờ mong nào nữa, thậm chí còn muốn lùi bước trước khi ra trận.

Buổi chiều, cậu tới phòng thanh nhạc trước giờ học khoảng 30 phút, nhưng có người còn đến sớm hơn cậu. Trong phòng có tổng cộng ba hàng ghế, người nọ chọn vị trí chính giữa hàng ghế cuối, nằm sấp xuống mặt bàn ngủ gật. Ninh Lan chỉ thấy đối phương nhuộm tóc vàng, trên người mặc một chiếc áo khoác dáng dài.

Nhìn vóc dáng này, hẳn là Lục Khiếu Xuyên rồi.

AOW có chiều cao trung bình khoảng 1m80, Vương Băng Dương và Cố Thần Khải đạt mức trung bình, Ninh Lan và Cao Minh kéo chiều cao của nhóm xuống, ngược lại Tùy Ý và Lục Khiếu Xuyên nâng chiều cao trung bình của nhóm lên.

Ninh Lan nhìn chân của người kia, thầm nghĩ trên mạng viết 1m85 hẳn là không sai. Người có vóc dáng cao thường mang đến áp lực cho người đối diện, Ninh Lan chỉ có 1m77.5 thầm nghĩ, có lẽ buổi tối nên tới siêu thị xem có bán giày độn không.

Lúc này, Tùy Ý đến. Hắn và Ninh Lan đều chọn hàng ghế thứ hai, giữa hai người có một ghế trống. Hắn vừa ngồi xuống, giáo viên thanh nhạc cũng tới.

Giáo viên thanh nhạc họ Triệu, là một phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc thời trang nhưng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Dạy học viên luyện thanh một lượt, cô phát hiện người nằm gục trên bàn vẫn chưa tỉnh dậy, lập tức dùng thước gõ xuống mặt bàn: “Lục Khiếu Xuyên!”

Học viên bị điểm danh chậm rãi ngẩng đầu, biếng nhác duỗi người, dài giọng đáp: “Có…”

“Ngồi lên phía trước đi!” Cô Triệu không nể nang gì, lại gõ xuống bàn mấy cái.

Lục Khiếu Xuyên nhấc cặp chân dài nhảy qua lưng ghế, ngồi vào giữa Ninh Lan và Tùy Ý. Ninh Lan ngửi thấy rất nhiều mùi nước hoa lẫn lộn lại nồng đậm tỏa ra trên người hắn.

Giáo viên tiếp tục dạy học.

Lục Khiếu Xuyên vẫn cà lơ phất phơ không chịu lắng nghe. Hắn dùng cánh tay huých nhẹ Ninh Lan, thấp giọng hỏi: “Cậu tên gì? Chưa gặp bao giờ.”

Ninh Lan hơi kinh ngạc trước đường nét lai tây và đôi mắt màu xanh xám trên gương mặt hắn. Lục Khiếu Xuyên là con lai, ngoại hình đậm hơi thở châu Âu, không ngờ tiếng Trung của hắn lại tốt như vậy.

Như nhận ra suy nghĩ trong lòng Ninh Lan, Lục Khiếu Xuyên cười nói: “Đừng nhìn tôi như thế. Tôi lớn lên ở thủ đô, không biết tiếng Anh đâu.”

Ninh Lan gật đầu: “À. Tôi là Ninh Lan.”

“Ninh gì Lan gì?”

Cô Triệu không thể nhịn được nữa, lại gõ bàn: “Lục Khiếu Xuyên, không học thì ra ngoài!”

Lục Khiếu Xuyên giơ tay đầu hàng, mím môi tỏ vẻ không nói nữa. Hắn lấy giấy bút trên bàn Tùy Ý, viết một hàng chữ rồi đưa cho Ninh Lan. Ninh Lan không có cách nào, đành viết tên mình lên giấy.

Lục Khiếu Xuyên trả lời: nghe hay còn nhìn đẹp.

Ninh Lan liếc hắn, cảm thấy quả nhiên cool ngầu chỉ là hình tượng ngụy trang, người này ngoài lưu manh ra thì chẳng có gì khác cả.

Cậu đáp lại bằng hai chữ gọn gàng: cảm ơn.

Lục Khiếu Xuyên lại viết số điện thoại của mình cho cậu. Dù sao cũng chung một nhóm, Ninh Lan cũng viết số điện thoại mới của mình ra.

Cuối cùng, Lục Khiếu Xuyên vẽ một đôi môi căng mọng lên mặt giấy, nét bút thành thạo, vừa nhìn đã biết phải luyện không dưới ba trăm lần.

Ninh Lan vẽ mặt cười cạnh đó, coi như kết thúc màn giao lưu bằng giấy nhàm chán này.

Lục Khiếu Xuyên cười hì hì ném tờ giấy xuống mặt bàn. Tùy Ý ngồi cạnh liếc sang, lông mày hơi nhíu gần như không thể nhận ra.

Chạng vạng, Ninh Lan không về chung với mọi người. Hai người Cao – Vương đi ăn cơm ở quán ven đường, Tùy – Cố tới nhà hàng ăn, còn cậu thì chẳng ăn nổi cái gì.

Tám trăm vay của Cao Minh giờ chỉ còn lại hai trăm, cậu quyết định tháng này chỉ ăn năm bữa ở canteen, còn lại toàn bộ dùng mì giải quyết.

Đi dạo siêu thị một vòng, không tìm được giày độn đế, Ninh Lan bèn mua ba chiếc quần lót. Còn không thay quần áo, cậu sẽ bốc mùi thật đấy.

Khi Ninh Lan về ký túc, mọi người trong nhóm vẫn chưa về. Cậu vừa tắm rửa vừa giặt quần áo trong phòng vệ sinh hết hơn nửa tiếng, lúc đi ra chỉ quấn áo bông quanh nửa người dưới, đi ra ban công phơi quần áo.

Thế nên khi Tùy Ý đẩy cửa ra, liền trông thấy một cặp chân trắng bóc lắc lư trước mặt.

Ninh Lan ngâm nga ca khúc debut mới học trong giờ thanh nhạc chiều nay, nhón chân treo quần áo lên giá phơi đồ. May mà có chiếc thảm lông Cố Thần Khải đem phơi ngăn trở, không thì mông cậu cũng lộ ra rồi.

Cửa phòng đóng lại. Nghe tiếng, Ninh Lan lập tức quay đầu chào: “Nhóm trưởng về rồi à.”

Tùy Ý “ừ” một tiếng, xoay người vào phòng.

Phơi đồ xong, Ninh Lan cũng đi vào. Cậu dùng chăn bọc quanh người, ôm bình nước nóng để sưởi ấm, thỉnh thoảng lại hắt xì vài cái. Từ nhỏ cậu đã sợ lạnh. Ở phương Bắc, hệ thống sưởi cũng chẳng ăn thua, nên cậu thường xuyên vượt qua mùa đông trong tình trạng ho khan và nghẹt mũi.

Tùy Ý đang ngồi trước bàn làm gì đó đột nhiên đứng dậy, mở tủ quần áo tìm tìm kiếm kiếm. Một lúc sau, hắn đưa cho Ninh Lan một miếng dán giữ ấm(1), nói: “Dùng cái này đi, dán vào sẽ nóng lên.”

(1) Hình minh họa:



Ninh Lan thò tay ra khỏi tấm chăn, nhận lấy, hỏi: “Nhóm trưởng còn chuẩn bị sẵn cái này à?”

Tùy Ý cao to mạnh khỏe, miếng dán giữ ấm hoàn toàn không hợp với hắn.

Quả nhiên Tùy Ý nói: “Mẹ Tiểu Thần gửi tới, nhưng cậu ta không cần.”

Tất cả quần áo của Ninh Lan đều phơi ở ngoài ban công, người cậu trơn bóng, sờ soạng nửa ngày mới quyết định dán vào phía trước quần lót, tuy nhìn như chị em đến tháng chườm bụng nhưng tốt xấu gì cũng ấm hơn nhiều.

Trong hai ngày được người ta giúp đỡ ba lần, Ninh Lan cũng biết phải cảm ơn. Cậu bọc chăn nhảy đến trước mặt Tùy Ý, đặt túi đồ mới mua ở siêu thị lên mặt bàn, khẳng khái nói: “Muốn ăn cái gì cứ lấy đi.”

Tùy Ý: “Tôi ăn rồi, cảm ơn.”

Ninh Lan chỉ nghĩ hắn không để mắt đến mấy món đồ ăn nhanh rẻ tiền này, vui như mở cờ trong bụng, cất túi đồ đi, thuận tiện liếc xem hắn đang đọc cái gì. Hình như là sách nhạc, bên trên còn có khung nhạc nữa.

“Nhóm trưởng biết nhạc phổ à?” Ninh Lan hỏi.

Tùy Ý gật đầu.

Mắt Ninh Lan sáng bừng lên. Cậu kéo ghế lại, ngồi xuống bảo: “Có thể dạy tôi không? Hôm nay đi học tôi không hiểu gì hết.”

Cậu định chờ Cao Minh phòng bên trở về sẽ sang nhờ vả, nhưng chẳng biết hai tên kia đã chạy đâu, đến giờ vẫn chưa trở về.

Tùy Ý im lặng một lát, nói: “Được.”

Làm trưởng nhóm, đương nhiên Tùy Ý khá kiên nhẫn. Ninh Lan cũng không ngu, sau mười lăm phút, cậu đã nắm được cách hát các nốt ở các vị trí khác nhau trên khung nhạc. Khi Tùy Ý bắt đầu dạy tới giá trị của nốt nhạc(2), cửa phòng bất chợt bị đẩy ra, Cố Thần Khải đã về.

(2) Giá trị nốt nhạc có ý nghĩa chỉ ra trường độ tương đối của nốt nhạc thông qua sự kết hợp của các yếu tố như: màu sắc của thân nốt nhạc, nốt nhạc có đuôi không và nốt nhạc có dấu móc không. Dấu lặng được dùng chỉ tạo một khoảng lặng có trường độ bằng với giá trị nốt nhạc tương ứng.

Hôm nay cậu ấm nhỏ xị mặt ra, không hề ngọt ngào chút nào. Thấy Ninh Lan để chân trần ngồi cạnh Tùy Ý, cậu ta lập tức liếc mắt xem thường như đang nhìn cái gì bẩn thỉu lắm.

Ninh Lan đoán đối phương đã nhận ra người ở cửa hàng 4S ngày đó là mình. Dù sao Tùy Ý cũng nhận ra, quan hệ hai anh em họ tốt như vậy, thế nào cũng lén nói với nhau.

Ninh Lan thoải mái đứng lên, cảm ơn nhóm trưởng lần nữa rồi mới ôm chăn bò lên giường mình.

Hôm sau, khi gặp Vương Băng Dương trong phòng luyện tập, cậu mới biết vì sao hôm qua Cố Thần Khải không vui.

Tối qua đến lượt Cố Thần Khải ra mắt trước công chúng. Đơn vị truyền thông của công ty công bố thông tin cá nhân của cậu ta, bình luận thu về khen chê lẫn lộn. Nhà cậu ta có điều kiện là chuyện mọi người đều biết, thế nên lúc chương trình tìm kiếm tài năng diễn ra, có người nói cậu ta được giải cao là nhờ mua phiếu, dù sao nhà cậu ta cũng có tiền.

Hôm qua lại có người nhắc tới chuyện này, kéo thêm một đám hùa theo, làm Cố Thần Khải vô cùng tức giận, cả đêm rống lên như Vitas(3) ở trong phòng luyện tập.

(3) Vitas: ca sĩ được biết đến với giọng cao và âm vực lên tới năm quãng tám, anh được đặt cho biệt danh “Prince of the Dolphin Voice” tại Trung Quốc.

Ninh Lan cảm thấy bé rich kid này hơi làm quá. Cậu thầm nghĩ, tôi chẳng sợ bị chửi, để tôi làm kẻ có tiền đi.

Hôm nay vẫn là nửa ngày tập vũ đạo, nửa ngày học thanh nhạc. Lục Khiếu Xuyên lại mặt dày ngồi cạnh Ninh Lan. Hắn xin giấy của Tùy Ý giống hôm qua, vẽ một trái tim to bự lên đó rồi đưa cho cậu.

Ninh Lan thấy hết sức cạn lời, bị trẻ con đùa giỡn chẳng có gì vui cả, nhưng cậu lại không thể đắc tội người ta. Thế nên cậu hung hăng di bút trên mặt giấy, vẽ một cái mặt đầy hung hãn đáp lại đối phương.

Lục Khiếu Xuyên nhìn cái mặt méo xệch kia, cúi đầu cười khẽ, xóa xóa sửa sửa, lại đưa cho Ninh Lan. Chỉ thấy hai bên mặt cười có thêm hai dấu chấm, hẳn là má lúm đồng tiền, bên cạnh còn viết một hàng chữ: cười cái đi.

Ninh Lan cứ cười là thấy má lúm đồng tiền, hiện giờ lại không cười nổi.

Buổi học thanh nhạc hôm nay khá dài, lúc hết giờ, trời đã tối. Ninh Lan nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi ra ngoài. Lục Khiếu Xuyên nhanh chân vượt lên, vỗ vào vai cậu: “Hôm nay có chút việc, hôm khác sẽ mời cậu ăn cơm.”

Sau đó hắn đi bộ về phía chiếc xe thể thao màu xám bạc đậu ngay trước cửa, lúc mở cửa còn không quên ném cho Ninh Lan một cái hôn gió. Ninh Lan vẫy tay qua loa với hắn, vừa quay đầu thì bắt gặp Tùy Ý đi ra. Ninh Lan mỉm cười thân thiện nhưng đối phương làm như không thấy, đi thẳng luôn.

Buổi tối, Ninh Lan đặc biệt bỏ ra ba đồng để mua một quyển vở. Cậu kéo ghế tới trước bàn Tùy Ý, nhờ hắn dạy nhạc cho mình, nhưng lại bị người ta từ chối.

“Đọc cái này đi, dễ hiểu.” Tùy Ý đưa cho cậu một quyển sách bìa xanh, bên trên ghi “Nhạc lý cơ bản”.

Ninh Lan cảm thấy có gì đó không đúng lắm, lại chẳng biết phải hỏi thế nào, đành ôm sách về giường tự đọc.

Một lát sau, Cố Thần Khải trở lại. Tâm trạng cậu ta có vẻ tốt hơn hôm qua. Cậu ta xách một túi đồ ăn vặt to và cao cấp hơn của Ninh Lan, thản nhiên ăn uống, còn chạy sang phòng bên cạnh chia cho mọi người.

Nhưng không hề mời Ninh Lan.

Ninh Lan cũng không muốn ăn. Cậu đâu phải trẻ con. Thằng nhóc Cố Thần Khải này ấu trĩ quá.

Tùy Ý cũng chẳng hơn gì, buồn vui thất thường, vô cùng khó hiểu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi