ĐUỔI THEO CON SÓNG

Ngay khi Ninh Lan vừa tới gần, một mùi nước hoa không rõ tên đã xộc thẳng vào mũi Tùy Ý, khiến hắn cảm thấy buồn nôn.

Lúc này là khoảng một tiếng rưỡi sau khi Ninh Lan nhắn tin báo rằng cậu đã xong việc. Dù đi từ vùng cực Bắc của thành phố điện ảnh truyền hình thì cũng không mất nhiều thời gian đến vậy.

Hắn không muốn ra ngoài tìm cậu, nhưng Ninh Lan cũng coi như là một vật nhỏ hắn nuôi dưỡng, dù cậu không nghe lời, hắn cũng phải trông nom. Vì vậy, Tùy Ý tìm khắp các con hẻm xung quanh khách sạn, thậm chí còn tới tận phim trường nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng cậu đâu.

Từ nhỏ Tùy Ý đã thuận buồm xuôi gió, hắn chỉ biết về mặt trái của xã hội qua tin tức. Một loạt những tình huống đáng sợ lướt qua trong đầu Tùy Ý, bắt cóc, cướp giật, thậm chí là cưỡng hiếp. Tuy Ninh Lan là con trai, nhưng cậu sở hữu một gương mặt thu hút, tay chân lại mềm yếu chẳng có sức lực, khó mà tự vệ trước những kẻ có ý đồ xấu. Càng nghĩ Tùy Ý càng sợ, suýt nữa đã gọi 110.

Nào ngờ mọi lo lắng của hắn đều dư thừa, người này hóa ra lại đang lêu lổng bên ngoài cùng người khác, lúc trở về còn mang theo thứ mùi hương ghê tởm đến vậy.

Tùy Ý cảm thấy mình thật khờ, qua bao nhiêu lần mà vẫn bị gương mặt ngây thơ của cậu lừa gạt, bị cậu đùa giỡn xoay vòng.

Ninh Lan ngẩng đầu, nhìn thấy Tùy Ý thì cười nói: “Sao cậu lại ra ngoài? Vừa đúng lúc, cầm giúp tôi một lát, tôi gửi cái tin nhắn.”

Tùy Ý không đón cái túi nilon Ninh Lan đưa qua. Cái túi rơi xuống, đồ đạc bên trong vung vãi đầy mặt đất.

“Ấy, sao không cầm lấy?”

Ninh Lan tiếc đống dâu tây và xoài của mình, ngồi xổm xuống định nhặt lên. Tùy Ý đột nhiên kéo cậu đứng dậy, nắm cằm cậu, cẩn thận quan sát.

Ninh Lan vừa kích động lại vừa thẹn thùng, hỏi nhỏ: “Làm gì vậy? Đừng ở đây, có người đi qua đấy.”

Mùi nước hoa nồng nặc khiến đầu Tùy Ý nóng lên, hắn kéo Ninh Lan ra sau lùm cây ở ven đường.

Vừa dừng lại, Tùy Ý đã hỏi: “Cậu vừa đi đâu?”

“Đi mua đồ ăn này.” Ninh Lan lấy hai cái hộp trong người ra, dâng lên như đang hiến tặng một lễ vật quý giá: “Chúng ta chạy về nhanh một chút, lạnh rồi thì không ăn được nữa đâu.”

Tùy Ý cười lạnh: “Tôi còn tưởng cậu đã ăn no rồi.”

Ninh Lan không hiểu ý hắn, chỉ cảm thấy dáng vẻ này của Tùy Ý có hơi khủng bố, hệt như lần hắn coi cậu thành công cụ trút giận, cả người toát ra hơi lạnh khiến người khác không dám tới gần.

Lẽ nào hắn đã biết chuyện Kỷ Chi Nam kết hôn?

Ninh Lan nuốt nước bọt, khẩn trương hỏi: “Cậu biết rồi sao?”

Ánh mắt Tùy Ý càng âm u. Hắn không nói thêm lời nào, lập tức kéo áo khoác của Ninh Lan xuống. Trên người cậu vẫn thoang thoảng mùi hương kia, cả ở mặt, cổ và ngực, nơi nào cũng có.

Động tác gấp gáp của hắn khiến Ninh Lan sợ đến ngây người. Cậu tưởng hắn bỗng nhiên muốn, vội vàng đẩy ra: “Đừng ở đây được không?”

Trợ lý sinh hoạt của đoàn phim nói quanh đây có rất nhiều fan và paparazzi, nhỡ lại gặp phải một Tiết Oánh thứ hai thì sao?

Đáp lại cậu là sự đau đớn ở cổ.

Tùy Ý cắn xuống phần cổ tinh tế lộ ra bên ngoài của đối phương.

Cuối cùng Ninh Lan đã nhận ra tình hình không ổn. Cậu vừa đi bộ một quãng đường dài, cổ chân chưa khỏi hẳn đau đớn như bị kim châm. Tùy Ý còn đè toàn bộ cơ thể hắn lên người cậu, hết cắn lại gặm hõm vai. Ninh Lan thật sự không chịu nổi, cậu năn nỉ: “Chúng ta về phòng, về phòng tùy cậu muốn làm gì cũng được… được không?”

Tùy Ý đột nhiên bất động. Hắn nắm gáy Ninh Lan, khống chế cậu trong tay. Thở mạnh mấy hơi, hắn mới ghé vào tai cậu, trầm giọng nói: “Sao, Lục Khiếu Chu có thể làm cậu ở bên ngoài, còn tôi thì không à?”

Ninh Lan ngập ngừng một lát rồi giải thích: “Không, cậu ta không… a…”

Tùy Ý không quan tâm, luồn tay vào quần cậu, ngón tay mạnh mẽ đâm vào mông cậu như đang dò xét.

Trong khoảnh khắc hỗn loạn này, đầu óc Ninh Lan hoàn toàn trống rỗng, cậu không hề có bất kỳ phản ứng nào. Trái tim như bị một bàn tay mạnh mẽ siết chặt. Bàn tay đó dùng sức, siết nát tim cậu, trong ngực vang lên những âm thanh nứt vỡ.

“Sẽ bị người khác nhìn thấy… Tôi không cố ý, cậu tin tôi đi…” Ninh Lan đẩy Tùy Ý ra theo bản năng. Cậu không biết mình đang nói gì, chỉ sợ bản thân sẽ bật khóc: “Chân tôi đau quá…”

Thật ra thứ đau nhất là trái tim cậu.

Đến khi có người đi ngang qua lùm cây, lời cầu xin của Ninh Lan mới có hiệu quả.

Tùy Ý che miệng cậu, không để cậu phát ra bất cứ âm thanh nào. Ninh Lan tranh thủ kéo chiếc quần mới cởi được một nửa lên, tay cậu run bần bật, mất một lúc lâu mới mặc lại được.

Cậu nhìn theo Tùy Ý, xuyên qua khe hở của tán cây để quan sát bên ngoài. Vừa nhìn cậu đã hiểu, người dừng chân ven đường quan sát xung quanh chính là Kỷ Chi Nam.

Ninh Lan gỡ tay Tùy Ý ra, lại gần hắn, nói khẽ: “Tôi ra ngoài trước, chờ cậu ấy đi rồi, cậu hãy ra.”

Tùy Ý nhìn cậu bằng ánh đen mắt đen kịt. Có lẽ cảm thấy không còn biện pháp nào tốt hơn, hắn do dự một lúc rồi buông tay.

Ninh Lan sửa sang quần áo, thoải mái đi ra ngoài chào hỏi Kỷ Chi Nam.

Kỷ Chi Nam hiển nhiên đã nghe được gì đó, cậu ta không phải kẻ ngốc, trên mặt lộ rõ sự hoài nghi và lo lắng. Ninh Lan giả bộ bình tĩnh, tươi cười vui vẻ trò chuyện với cậu ta. Kỷ Chi Nam nhìn ra phía sau cậu, cuối cùng vẫn không nói gì. Hai người cùng đi vào khách sạn.

Ninh Lan vừa bước chân vào phòng chưa được bao lâu, Tùy Ý cũng vào theo. Cậu ngồi bên giường một lát rồi luống cuống đứng dậy.

Tùy Ý túm lấy cậu: “Đi ra ngoài làm gì?”

“Ăn, hoa quả, để ở ngoài rồi, lấy cho cậu ăn.” Ninh Lan nói.

Sắc mặt Tùy Ý rất kém, hắn mất kiên nhẫn nói: “Tôi không ăn.”

“À.” Ninh Lan lắc bả vai, lúng túng ngồi xuống. Đại não trì độn, hoảng hốt nửa ngày vẫn không biết nên nói từ đâu.

Đầu Tùy Ý cũng rối mòng, đương nhiên sự phẫn nộ vẫn chiếm phần nhiều. Nhớ lại dáng vẻ nhẫn nhục chịu đựng vừa rồi của Ninh Lan, cơn tức giận lập tức phun trào như nham thạch trong ngực hắn.

Có phải cậu ta cũng có dáng vẻ như thế này trước mặt người khác?

Rốt cuộc cậu ta còn muốn bao nhiêu tiền?

Sao cậu ta lại thấp hèn đến vậy?

Chút lí trí còn sót lại đã ngăn hắn không nói những lời này ra, nhưng câu tiếp theo của Ninh Lan khiến chút lí trí này lập tức đứt phựt.

“Cậu thích Kỷ Chi Nam đúng không?”

Giọng Ninh Lan rất khẽ, trong căn phòng im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi này, cũng khó mà nghe được câu hỏi của cậu. Hỏi xong, Ninh Lan ngẩng đầu, khóe miệng cong lên, nở nụ cười đã luyện tập vô số lần: “Cậu xem, thế này có giống cậu ta không?”

Trong phòng không có gương nên Tùy Ý không biết vẻ mặt mình hiện giờ dữ tợn đến nhường nào.

Nghĩ đến tác phong và hành động của Ninh Lan, trong đầu Tùy Ý lập tức hiện lên một suy nghĩ đáng sợ.

“Cậu cố ý tiếp cận cậu ấy?” Tùy Ý bước từng bước về phía Ninh Lan. Ban đầu hắn đặt ra nghi vấn, sau đó tự khẳng định: “Cậu cướp vai diễn kia để tiếp cận cậu ấy.”

Ninh Lan không trả lời, môi vẫn nở nụ cười, nhưng còn khó coi hơn cả khóc.

Nhìn xem, trong lòng trong mắt người này, toàn bộ đều là ngôi sao nhỏ của hắn, không thể chứa thêm bất kỳ ai.

“Cuối cùng cậu muốn làm gì?” Tùy Ý nghiến răng chất vấn.

Ninh Lan cảm thấy đáng ra bản thân nên vui mới phải, đây là lần đầu tiên Tùy Ý chủ động nói nhiều với cậu như thế. Nhưng hốc mắt cậu vẫn nóng lên trong vô thức, cảnh vật trước mắt dần trở nên mơ hồ, sau đó biến thành những hình ảnh hư ảo lay động.

Tôi muốn làm gì sao?

Cậu chậm rãi lắc đầu, tôi cũng không biết.

Đột nhiên vang lên tiếng thủy tinh rơi vỡ, Tùy Ý đá vali để trên mặt đất, có thứ gì đó lăn ra từ khe hở chưa được khóa kín.

Ninh Lan vội vã ngẩng đầu, cậu đứng dậy định nhặt thứ đó lại, nhưng vẫn chậm một bước. Tùy Ý đứng gần hơn đã nhặt nó lên trước.

Nhìn thấy đồ vật trong bình, sắc mặt Tùy Ý đã không thể dùng từ đáng sợ để miêu tả được nữa, dường như chỉ cần một cái chạm nhẹ, hắn sẽ phát nổ ngay lập tức. Tùy Ý gằn từng tiếng, hỏi: “Đây là cái gì?”

Ninh Lan không nói nên lời. Tùy Ý cười lạnh, thay cậu trả lời: “Chuẩn bị cho Lục Khiếu Chu à? Cậu sợ cậu ta không cứng nổi?”

“Không phải…”

“Không ngờ tôi lại tới? Không ngờ tôi lại phá hỏng chuyện tốt của cậu đúng không?”

Ninh Lan cắn răng nuốt nước mắt về. Dù đang vô cùng chật vật, cậu vẫn không muốn bản thân trông quá thê thảm, đáng thương hại.

Cậu ngồi xuống, lặng lẽ thu mình lùi vào góc giường: “Không phải.”

Giọng cậu rất nhỏ, bởi vì dù cho có nói, Tùy Ý cũng sẽ không tin.

Ninh Lan trong lòng Tùy Ý rất xấu xa, thấp hèn, giờ còn chứa đầy những suy nghĩ dơ bẩn, nói gì cũng vô dụng.

Mình đang làm gì vậy? Ninh Lan bỗng cảm thấy mờ mịt.

Tùy Ý tới gần, nắm cằm cậu, ép cậu ngẩng đầu, lặp lại những lời vừa rồi, đâm Ninh Lan đến máu chảy đầm đìa: “Lục Khiếu Chu có thể dùng cái này làm cậu, tôi thì không thể sao?”

Ninh Lan nhìn hắn không chớp mắt. Dù trong tình huống này, cậu vẫn có thể ngắm nhìn gương mặt hắn đến si mê, mất hồn mất vía.

“Có thể, cậu muốn làm gì… cũng được.”

Ninh Lan nghe thấy bản thân nói như vậy.

Lửa giận của Tùy Ý đã lên tới đỉnh điểm. Hắn đột nhiên nở nụ cười, vặn mở nắp bình thủy tinh, sau đó nắm cằm cậu lần nữa. Hai ngón tay hắn bóp chặt, ép cậu mở miệng, rồi trực tiếp nhét miệng bình vào miệng cậu.

Chất lỏng lạnh lẽo theo yết hầu chảy vào thực quản, lửa nóng nhanh chóng bốc cháy trong dạ dày trống rỗng của Ninh Lan. Nó như một loại dung môi có tính ăn mòn mạnh, khiến bụng cậu đau quặn.

Ninh Lan không giãy dụa, chỉ nắm chặt lấy tay Tùy Ý, nước mắt sinh lý trào ra từ đôi mắt he hé, làm ướt hàng mi đang run rẩy.

Rót hết non nửa bình, Tùy Ý mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Hắn ngừng tay, ném cái bình xuống đất, thấp giọng nỉ non: “Không cho phép… Không cho phép tới gần cậu ta.”

Hắn chợt như tìm được lí do chính đáng cho hành động của mình. Là do Ninh Lan không nghe lời trước, là do cậu lừa hắn, quanh co với hắn trước, đây chẳng qua chỉ là một hình phạt nhỏ để cảnh cáo mà thôi.

Ninh Lan tự định nghĩa “cậu ta” trong lời Tùy Ý là Kỷ Chi Nam. Cậu lau miệng, ho khẽ vài tiếng, gian nan nhếch khóe môi, khàn giọng hỏi như đang muốn chọc tức người kia: “Cậu vẫn chưa trả lời, thế này rốt cuộc… có giống cậu ta không?”

Tùy Ý nhìn nụ cười nở rộ trên gương mặt tái nhợt của Ninh Lan, đột nhiên cảm thấy hoa mắt. Cả thân thể và tinh thần đều chấn động, giống như có thứ gì đó vừa thoát ly khỏi cơ thể hắn, giống như đang nắm một nắm cát, hắn càng cố nắm chặt bao nhiêu, cát càng chảy ra khỏi lòng bàn tay hắn nhanh bấy nhiêu.

Hắn không hiểu cảm giác này là gì, chỉ biết bản thân không muốn nhìn thấy Ninh Lan cười như vậy, đôi mắt xinh đẹp mà vô cảm, chỉ như hai hố đen sâu thẳm.

“Đừng so sánh bản thân với cậu ta.”

Để lại những lời này, Tùy Ý không nhìn cậu nữa, vội cầm lấy ba lô hốt hoảng tông cửa xông ra ngoài.

Qua mười lăm phút, thuốc mới có hiệu lực. Ninh Lan cởi áo, chậm chạp tiến vào nhà vệ sinh. Vịn vào bồn rửa tay, cậu chăm chú nhìn bản thân trong gương.

Làn da tái nhợt, phủ kín các vết xanh tím, cậu hận chết thân thể không thể che giấu bất kỳ điều gì này, đến khi các dấu vết biến mất lại như chưa có gì xảy ra.

Tùy Ý chỉ nhớ sự thấp hèn dơ bẩn của cậu, coi cơ thể cậu là rác rưởi đáng khinh. Những dịu dàng hắn vô tình cho đi, chẳng qua là bản năng thôi.

“Có lòng” của cậu trong mắt Tùy Ý vĩnh viễn là “có ý đồ”, đáng cười nhất là cậu còn cho rằng có thể từng bước thu hút hắn một cách ngạo nghễ hiên ngang bằng sự nhiệt tình chân thành của bản thân.

Ninh Lan không gắng gượng được nữa, cậu ngồi bệt xuống đất, che mặt bật cười, hai bờ vai run rẩy.

Người nọ là sao sáng trên trời cao, còn cậu thì chỉ là nước bùn trong cống rãnh. Có mù cũng sẽ ngẩng đầu hướng lòng về sao sáng, chứ chẳng có ai cúi đầu nhìn cậu cả.

Cuối cùng cậu không nhịn được nữa, che miệng nôn mửa không ngừng. Cậu không muốn nôn trên mặt đất nhưng lại không đứng nổi dậy. Mỗi khi cảm thấy không thể nôn ra gì nữa, dạ dày cậu lại co rút, như muốn đào rỗng toàn bộ lục phủ ngũ tạng của cậu cho bằng được.

Giữa lúc ý thức hỗn độn, cậu mơ màng nghĩ có lẽ đây chính là báo ứng của bản thân?

Là do cậu lòng tham không đáy, chiếm được sự dịu dàng, lại muốn được người ta yêu thích, thậm chí còn vọng tưởng tới ái tình viển vông. Mọi lời cậu nói trong mắt Tùy Ý đều là giả, đều là lừa dối, dù cậu nguyện ý thổ lộ, nhưng có ai chịu bằng lòng nghe chứ?

Thân thể cậu nóng ran nhưng lại như bị thủng một lỗ lớn, gió lạnh từ bên ngoài ùa vào, quét sạch chút hơi ấm còn sót lại, đến xương cốt cũng toát ra hơi lạnh.

Ninh Lan nằm trên mặt đất, không còn sức để run rẩy.

Vài giọt chất lỏng ấm nóng chảy qua má, cậu cố gắng hai lần vẫn không nâng tay lên được. Ninh Lan vươn đầu lưỡi ra liếm, nhưng khi lưỡi chạm tới chất lỏng kia, chúng đã trở nên lạnh cóng.

Cậu đột nhiên bật cười, cổ họng lại khô khốc không thể bật ra âm thanh.

Cậu cười bản thân thật giả tạo, chẳng phải không còn sức lực sao? Sao còn khóc chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi