ĐUỔI THEO CON SÓNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tùy Ý chạy về nhà, thầy giáo đang đứng đợi ở cửa. Ông nói vừa rồi vô tình bắt gặp Triệu Cẩn San bị bảo vệ ngăn bên ngoài cửa khu dân cư nên mới gọi điện cho hắn.

Tùy Ý bước vào nhà, Triệu Cẩn San đang ngồi trên ghế sofa uống trà. Thấy hắn, bà ta liền đứng dậy ân cần hỏi han, “Sao Tiểu Tùy gầy thế”, “Đã ăn cơm tối chưa”, “Gần đây mọi chuyện có ổn không”… Ai không biết còn tưởng rằng đây mới là mẹ ruột của hắn.

Ba năm qua, không ít lần Tùy Ý bị bà ta lấy đủ loại danh nghĩa quấy rầy. Hắn vẫn ôm hi vọng biết đâu Ninh Lan sẽ về quê ôn lại kỷ niệm xưa nên lưu lại thông tin liên lạc của Triệu Cẩn San, nhưng manh mối thì chẳng thấy đâu, tiền lại bị bà ta bòn không ít.

Đến tận lúc này, hắn mới thật sự thấu hiểu cảm giác chua xót của Ninh Lan trong những năm qua. Dù sao đây cũng là mẹ đẻ của cậu, Ninh Lan lại là người mạnh miệng mềm lòng, sao có thể mặc kệ.

Lúc này, Triệu Cẩn San tiếp tục trưng ra dáng vẻ “nếu cậu không cứu tôi sẽ chết ở chỗ này” như mọi khi, nén nước mắt, bà ta kể lể tiền đền bù di dời nhà đã dùng để mua nhà mới. Nhưng nhà vẫn chưa xây xong, giờ bà ta lưu lạc đầu đường, chút tiền cuối cùng trên người đã dùng để mua vé xe, vài ngày rồi bà ta chẳng được ăn một bữa cơm ngon.

Tùy Ý gom tất cả số tiền mặt đang có, đưa cho bà ta. Triệu Cẩn San không hài lòng đếm thử, đếm xong, tròng mắt bà ta đảo quanh, thần bí kể đêm qua bố Ninh Lan có báo mộng cho bà ta rằng con có đến thăm mộ mình, cậu giãi bày rất nhiều, trong đó có cả mong muốn được quay về trường đi học của cậu.

Từ trước đến nay Tùy Ý không mê tín. Nhưng lúc này, hắn có vẻ như đã quá tuyệt vọng nên bất chấp, tin lời bà ta nói đến bảy, tám phần. Hắn lấy điện thoại ra chuyển khoản cho Triệu Cẩn San, lấy được tên trường đại học trong nguyện vọng thứ nhất của Ninh Lan, chẳng kịp ăn cơm, hắn đã vội vã lái xe đi.

Trên đường đi, hắn nhớ lại lần đầu tiên mình đi quay phim, Ninh Lan đã bay từ thủ đô tới thăm hắn. Cậu mặc kệ cơn mưa, vẫn kiên trì đi dạo quanh khuôn viên trường đại học. Lúc ấy Tùy Ý không hiểu, giờ nhớ lại, khi đó Ninh Lan có hỏi vì sao hắn không tiếp tục đi học với vẻ nuối tiếc. Ánh mắt ngắm nhìn sân thể dục, thư viện, bóng cây của cậu khi đó cũng chan chứa vẻ hâm mộ, tất cả đều ẩn giấu khát vọng của cậu.

Thầy giúp hắn liên hệ với người giám sát cổng trường để điều tra. Tùy Ý đỗ xe trước cửa, nhìn từng nhóm sinh viên sánh vai chuyện trò vui vẻ khi đến giờ cơm chiều, bỗng hiểu ra lí do Ninh Lan muốn đến trường. Ít nhất không khí trong trường học trong lành thuần khiết hơn ngoài kia, con người ở đây cũng có thể nắm vận mệnh của mình trong tay thay vì bị trói buộc vào nợ nần cùng những thỏa thuận nghiêm ngặt, bị trói chặt đến nỗi tự do hít thở cũng trở thành chuyện quá xa xỉ.

Đêm khuya, thầy gọi điện cho hắn: “Bên trường chỉ giữ lại băng theo dõi trong một tháng, kiểm tra bước đầu không phát hiện Ninh Lan, em mau về ngủ đi, đừng ở đó đợi nữa.”

Tùy Ý nhìn chằm chằm về phía cánh cổng trường đóng chặt, giọng nghèn nghẹn: “Thầy.”

“Thầy đây?”

“Tôi… Có ngu lắm không?”

Thầy trầm ngâm một lát, nói: “Đúng rồi, thật ngốc, một thanh niên mới hai mươi tuổi đầu mà còn mê tín hơn ông già đã qua năm mươi như thầy nữa.”

Tùy Ý giơ tay che mắt: “… Xin lỗi.”

“Tiền là em chi, em xin lỗi thầy làm gì? Chi bằng cứ giữ câu đó đợi cậu ấy quay về rồi nói.”

Yết hầu Tùy Ý chuyển động, hắn hỏi có phần khó khăn: “Năm đó bố tôi cũng xin lỗi thầy như vậy sao?”

“Đương nhiên, nếu không hiện tại thầy đã ở nước Y thay vì ở lại đây gấp quần áo cho bố em.” Thầy thoải mái trả lời.

Khóe miệng Tùy Ý khẽ cong lên, nhưng chỉ giây lát sau, hắn đã thu lại nụ cười, trầm giọng nói: “Thầy, em xin lỗi.”

“Sao, lại gì nữa thế? Hôm nay là ngày quốc tế xin lỗi sao?”

Tùy Ý hít sâu một hơi: “Em xin lỗi vì đã từng hiểu lầm thầy, coi thầy thành…” Cuối cùng hắn cũng không nói ra từ kia ra: “Em vẫn nợ thầy một lời xin lỗi chính thức.”

Năm ngoái, sau khi biết được sự thật bị phủ bụi từ bậc trưởng bối lâu ngày không tiếp xúc, thế giới quan của hắn như được xây dựng lại. Tất cả những gì hắn tin đều không đúng, chân tướng thật sự được giấu phía sau, chỉ cần cố gắng hỏi han một chút là sẽ biết được toàn bộ câu chuyện, nhưng hắn mù quáng, chỉ tin tưởng những gì chính mình thấy trước mắt, sau đó ngoan cố làm ra rất nhiều chuyện ngu xuẩn.

Cũng hệt như cách hắn đối xử với Ninh Lan.

Phía bên kia, thầy giáo nở nụ cười: “Được rồi được rồi, còn “xin lỗi chính thức” nữa… Tối rồi đừng làm ông già này sợ tới mức không ngủ được. Nếu thật sự có lòng thì khi nào rảnh thu âm mấy bài để thầy đưa cho phụ huynh học sinh nghe, tiết kiệm được ít tiền quảng cáo.”

“Dạ được.” Tùy Ý đồng ý một cách dứt khoát.

Cuối cùng, thầy giáo còn dặn thêm: “Em cũng phải chăm lo bản thân cho tốt vào, đừng đầy đọa mình quá mức. Lỡ một ngày cậu bé ấy quay lại, thấy dáng vẻ này của em, cảm thấy năm xưa mình có mắt như mù rồi bỏ đi tiếp thì phải làm sao?”

Nghe xong lời thầy, ngày hôm sau, Tùy Ý rời giường từ sớm, chạy bộ xong thì rửa mặt lại một lần nữa, chọn một chiếc áo phông ngắn tay đơn giản phối với quần ống đen suông, đứng trước gương cẩn thận chỉnh sửa tóc mới ra ngoài.

Bà lão bán quà vặt gần sân vận động Kinh Giao nhận thấy diện mạo và tinh thần của hắn hôm nay không tệ, cười tủm tỉm hỏi chuyện: “Cậu làm việc bên trong đĩa bay kia à? Bình thường làm những gì thế?”

Sân vận động này có một phong cách thiết kế rất độc đáo, nhìn xa tựa như một vật thể bay không xác định.

Tùy Ý cười đáp: “Đúng ạ, cháu nghiên cứu vũ khí sinh hóa, chuẩn bị tiêu diệt nhân loại.”

Bà lão không để bụng, bĩu môi: “Mấy người trẻ tuổi các cậu đều thích dọa sợ bà già này.”

Tùy Ý đột nhiên có chút tò mò, “mấy người” mà bà lão nói còn có ai.

Lần này bà lão không với vào buồng trong gọi “thằng nhóc thúi” nữa, bà đã học được cách sử dụng máy pha cà phê, pha một ly đầy đưa cho Tùy Ý, sau đó lại lấy một tờ bìa trông như danh thiếp từ dưới quầy lên: “Đây, uống 5 ly tặng miễn phí một ly.”

Tùy Ý nhìn dòng chữ “Thẻ cà phê VIP thượng hạng quầy quà vặt Tuyền Tây” hai lần, dở khóc dở cười đáp: “Cám ơn bà chủ.”

Bà lão vung tay: “Đừng cảm ơn bà lão này, là thằng nhóc thúi kia làm đấy. Nhớ giữ thẻ cẩn thận, còn uống được bốn chén nữa đấy.”

Còn chưa đến một tuần nữa là đến buổi concert, thời gian cấp bách, công việc lại nhiều, Tùy Ý không có thời gian tới quầy bán quà vặt mua cà phê, lâu dần cũng quên bẵng đi thẻ cà phê tiện tay đút trong túi áo.

Chớp mắt đã đến ngày biểu diễn. Ban ngày, sau khi tiến hành diễn tập lần cuối cùng xong, Tùy Ý đưa mắt nhìn khán đài trống không, chỉ hai giờ nữa thôi, nơi đây sẽ chật ních người xem. Hắn không nhịn được bắt đầu suy nghĩ miên man, liệu trong mười ngàn người này có cậu không? Cậu có cũng nghe được khúc nhạc hắn diễn tấu vì cậu không?

Nhưng ý nghĩ phi thực tế này, Tùy Ý chỉ dám nghĩ thoáng qua, không dám đào sâu thêm, bởi một khi nghĩ kỹ, nỗi hối hận và tự trách sẽ ép hắn tới không thở nổi.

Năm đó, khi Ninh Lan lẻ loi đón nhận đồn thổi ác ý cuồn cuộn như biển, hắn không thấy cậu khóc, vì thế liền nông cạn cho rằng cậu đủ kiên cường, không cần mình an ủi.

Thời điểm đó, hắn không biết có một số chuyện, chỉ khi tự đặt mình vào hoàn cảnh đó mới có thể hiểu được. Ví dụ như bị một người mình trân quý ruồng bỏ, cảm giác đó đau đớn chẳng khác nào máu lạnh chảy ngược vào cơ thể, thân thể rơi vào bóng tối vô tận.

Thời điểm đó, hắn đã không bảo vệ tốt Ninh Lan, thậm chí sự tuyệt vọng cuối cùng của cậu cũng do chính tay hắn ban tặng.

Vậy nên, hắn hoàn toàn không có tư cách vọng tưởng Ninh Lan sẽ xuất hiện trước mặt mình.

Đây là sự trừng phạt của ông trời với hắn.

Lúc này, phía bên ngoài, dòng người bắt đầu chen chúc xô đẩy, thời tiết nóng bức không hề ảnh hưởng tới sự nhiệt tình của fan. Từ khi trời còn chưa sáng, đã có nhiều fan tập trung giơ biểu ngữ ủng hộ.

Ninh Lan che cả người kín mít, chỉ để lộ hai con mắt. Bước vào giữa đám đông khiến cậu hơi căng thẳng, không dám nhìn gương mặt được in trên băng zôn cuộn (*) xung quanh. Chặn một em gái nản lòng bước ra từ chỗ bọn đầu cơ, cậu thấp giọng hỏi: “Cô có muốn lấy vé không?”

(*) Băng zôn cuộn:



Cậu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng, một giờ trước mới quyết định sẽ bán vé.

Tìm trong phòng hơn mười phút, mãi Ninh Lan mới nhớ ra mình tiện tay kẹp vé trong sách. Ba năm qua, khả năng ghi nhớ của cậu có tăng trở lại, nhưng có lẽ liên quan đến chuyện uống thuốc thường xuyên, khôi phục khả năng gặp qua liền nhớ là điều không thể, thỉnh thoảng cậu lại để đồ đạc lung tung, nhưng không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày là đủ khiến cậu thỏa mãn rồi.

Cô gái bị ngăn lại thấy cậu ăn mặc kỳ quái thì vội vàng đáp một câu “không cần” rồi chạy đi.

Ninh Lan lại hỏi thêm vài cô gái đang quanh quẩn gần nhóm đầu cơ bán vé, mấy cô thấy cách ăn mặc như tội phạm đang lẩn trốn của cậu đều sợ tới mức xua tay liên tục. Hiện giờ trình độ nghiệp vụ của nhóm đầu cơ đều rất cao, khi bán vé đều mang thẻ căn cước, còn cung cấp dịch vụ mua vé xong sẽ được đưa vào tận hiện trường, so sánh với bọn họ, Ninh Lan không có ưu thế gì, cậu thậm chí còn chẳng dám lấy thẻ căn cước của mình ra.

Nhìn tấm vé vẫn còn trên tay, Ninh Lan ngồi xổm bên đường suy nghĩ xem rốt cuộc nên để tấm vé mốc meo trên tay mình hay nên móc căn cước ra rồi mai nhảy lên tít báo?

Cậu đã nghĩ được luôn cả tít báo rồi – Cựu thành viên AOW Ninh Lan xuất hiện tại buổi concert của nhóm trưởng Tùy Ý, hóa thân thành đầu cơ bị người hâm mộ quây đánh.

Ninh Lan rùng mình dưới ánh mặt trời chói chang, lắc đầu đuổi những suy nghĩ đáng sợ ra khỏi óc.

Hay là… tự cậu vào đi? Vé đắt như vậy, không xem quá lãng phí.

Suy nghĩ này mới vừa manh nha xuất hiện đã lập tức bị dập tắt với tốc độ sét đánh.

Cậu không muốn gặp hắn, cũng không thể thấy hắn.

Mười mấy phút trước khi bắt đầu diễn, nhóm đầu cơ đã không còn vé, cuối cùng cũng có fan nhìn đến tấm vé trên tay Ninh Lan đang dựa vào tường mơ màng sắp ngủ.

Trải qua một hồi mặc cả, cuối cùng cô gái cầm bảng đèn cực to chốt mua vé của Ninh Lan với giá gốc.

Cô gái vừa đếm tiền vừa oán giận: “Anh giai, sao ngay cả Alipay anh cũng không có vậy? Không sợ tôi đưa tiền giả cho anh à?”

Ninh Lan đắc ý trả lời: “Anh đây là dân buôn bán, tiền thật tiền giả sờ vào là biết ngay.”

Cô gái đưa cho Ninh Lan một xấp tiền, một tay đưa tiền một tay lấy vé, Ninh Lan cuộn tiền lại nhét vào túi áo, nói: “Vào nhanh đi, sắp bắt đầu rồi.”

Cô gái quả thật vội vàng muốn vào trong, nhưng cũng cảm thấy kì kì: “Anh không đếm lại, kiểm tra thật giả à?”

Phía sau lớp khẩu trang, Ninh Lan cong môi: “Không cần, cô tin tưởng tôi, đương nhiên tôi cũng tin cô.”

Sự tin tưởng là thứ đáng giá nhất giữa người với người trên thế giới này.

Dõi theo bóng dáng cô gái đi vào cửa soát vé, Ninh Lan đút tay vào túi, đón gió đêm chậm rãi quay về.

Cậu mới vừa bước ra khỏi phạm vi sân vận động, đặt chân lên con đường nhỏ phố Tuyền Tây, phía sau, âm nhạc lập tức bùng nổ, ánh đèn sân khấu rọi sáng cả bầu trời. Ninh Lan không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó hít sâu một bầu không khí đậm mùi cỏ xanh, chạy thẳng về nhà.

Buổi tối, chẳng hề bất ngờ, cậu ngủ không ngon.

Trên giường, Ninh Lan ngồi dậy lần thứ năm, trong lúc cậu chuẩn bị tìm việc gì đó làm cho buồn ngủ thì phát hiện trời đã sáng.

Nhìn thẳng vào gương ngáp một cái đến mang tai, Ninh Lan bắt đầu nghiêm túc tự hỏi quan hệ nguyên nhân kết quả giữa việc “buồn ngủ” và “không ngủ được” để cố thuyết phục mình – đây là bình thường.

Mới vừa ngủ dậy, bên ngoài cửa sắt đã kêu vang từng tiếng “loạch xoạch loạch xoạch”.

“Anh ơi, anh dậy chưa? Anh mở cửa đi!”

Ninh Lan cắn bàn chải đi ra mở cửa. Lỗ Băng Hoa, người vừa trải qua sinh nhật lần thứ mười chín, đã đổi kiểu tóc sang trông giống Ultraman Tiga (*), cậu ta nhảy đến điên cuồng lay bả vai Ninh Lan: “Anh, vì sao hôm qua anh không đến xem buổi diễn?”

(*) Ultraman Tiga:



Ninh Lan thiếu chút nữa đã bị cậu ta lay đến mức phun cả ra, miệng lùng bùng nói: “Không phải cậu bảo anh… đem bán à?”

Mặt Lỗ Băng Hoa nhăn nhó một cách khoa trương, cất cao giọng: “Em thuận miệng nói vậy thôi, thế mà anh lại đem bán thật!”

Ninh Lan rửa mặt xong, lấy bánh bao trong tủ đông lạnh ra hấp nóng rồi bưng lên bàn, Lỗ Băng Hoa với tay ra lấy một cái, vừa ăn vừa trình bày rõ ràng.

Hóa ra đơn vị của anh trai cậu ta phát hai tấm vé gần nhau, Lỗ Băng Hoa muốn đưa một tấm vé cho Ninh Lan vì hy vọng cậu và anh trai mình có thể “không hẹn mà gặp” trong buổi diễn.

Ninh Lan nghe được một nửa liền hiểu, thì ra tên nhóc này vẫn chưa từ bỏ suy nghĩ muốn gán ghép cậu và anh trai cậu ta.

“Anh không hiểu rốt cuộc cậu cảm thấy anh tốt chỗ nào? Đường Tuyền Tây có nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, sao cậu cứ nhất quyết phải là anh thế?” Ninh Lan hỏi ra câu hỏi mình thắc mắc từ tận đáy lòng.

Lỗ Băng Hoa phồng má, giơ ngón cái lên: “Anh tuyệt vời chứ, anh nấu cơm siêu ngon!”

“Con gái dì Khương ở cách vách nấu ăn cũng rất ngon, lại vừa mới tốt nghiệp đại học, chưa kết hôn.”

Lỗ Băng Hoa lắc đầu như trống bỏi: “Không được, em không đồng ý đâu, phải là anh mới được, cả phố này chỉ có mình anh gọi em là “Băng Băng” chứ không phải “Hoa Hoa”.”

Lý do kỳ khôi này khiến Ninh Lan thật sự không biết phải nói gì, mãi lâu sau cậu mới trả lời: “Bởi vì anh có một người bạn tên Hoa Hoa.”

“Em biết” Lỗ Băng Hoa chỉ vào vào chậu cây tươi mơn mởn: “Là người bạn tặng anh cái này.”

Phương Vũ ở cách đó hơn hai mươi cây số bỗng hắt hơi. Rút giấy ra lau mũi, lúc thoát khỏi video đồ ăn, ngón cái cậu cong lên, không cẩn thận ấn vào mục video phổ biến, mà video đang xếp thứ nhất chính là “Tùy Ý hôn vòng cổ trong buổi biểu diễn”.

Phương Vũ khinh khỉnh, nghĩ thầm ngài đây cứ từ từ nhìn vật nhớ người đi.

Ngày hôm qua, khi buổi biểu diễn kết thúc, Tùy Ý diễn tấu xong khúc nhạc nhẹ rồi lần theo sợi dây đeo cổ, rút mặt dây chuyền từ trong áo ra, đưa đến bên môi khẽ hôn.

Theo các fan quan sát, mặt dây chuyền này đã xuất hiện trên người Tùy Ý ba năm, lúc trước chỉ nhìn thấy sợi dây đeo trên cổ hắn, đến tận bây giờ với ống kính tele, các fansite mới chụp được những bức ảnh chất lượng cao về mặt dây chuyền.

Đó là một viên châu màu đỏ to cỡ ngón tay cái, dựa theo đặc điểm, chắc là nó được mài từ một loại khoáng thạch nào đó.

Những fan tinh ý lập tức đoán ra mặt dây chuyền này có ý nghĩa đặc biệt, có lẽ do một người đặc biệt tặng. Khi hôn mặt dây chuyền, ánh mắt Tùy Ý đong đầy vẻ dịu dàng, xen lẫn chút thương cảm và lo lắng không yên, gương mặt vốn sắc sảo nghiêm nghị như được hòa tan, các cô gái nhìn thấy mà lòng như vỡ nát.

Super topic rộn ràng thảo luận từ tối qua cho tới tận trưa nay vẫn chưa đưa ra kết luận nào. Có fan đăng bài trong super topic của Tùy Ý: Mọi người có cảm thấy viên châu đỏ kia giống cái vòng tay mã não (*) nhóm trưởng đưa cho NL năm năm trước không? (đoán lung tung thôi xin mọi người đừng đánh)

(*) Vòng tay mã não:



Thật ra đã có không ít fan đoán ra chuyện này, nhưng đều nhắm mắt cho qua không muốn đào sâu thêm. Vì thế, phần bình luận chìm trong biển ba chấm, mãi đến khi một fan lớn tương đối có tiếng nói trong giới fan chia sẻ kèm câu nói “Trước khi có đầy đủ chứng cứ, xin đừng đoán mò, nhà ai cũng có thể có mã não đỏ”, lúc này, lòng fan mới miễn cưỡng được ổn định.

Tùy Ý không hề biết chuyện giới fan rung động.

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, hắn có ba ngày nghỉ, ngày đầu tiên, hắn lái xe đến cửa hàng hồi trước mua vòng tay, chuẩn bị tu sửa lại mặt dây chuyền.

Viên mã não này được tìm thấy trong lúc Cố Thần Khải dọn dẹp vài món đồ cuối cùng ra khỏi ký túc xá sau khi trúng tuyển học viện âm nhạc.

Khi đó, trong ký túc xá chỉ còn lại hai người là Tùy Ý và cậu ta. Cố Thần Khải bảy phần buồn bã ba phần hoài niệm, chạm lên ba chữ “AOW” mình khắc trên bàn, mỉm cười kể rằng lúc ấy cậu ta thật sự cho rằng nhóm sẽ không bao giờ tan rã.

Tùy Ý ngồi xổm xuống giúp cậu ta lấy chồng nhạc phổ dày cộp dưới tủ, khi ngước lên bỗng thấy một đốm sáng nhỏ chợt loé.

Nhờ chuyển cái bàn đi, viên mã não đỏ lại được thấy ánh mặt trời, “lộc cộc” lăn đến bên chân hắn.

Từ đó, viên châu này chưa từng rời khỏi hắn. Có lẽ do khi vòng tay đứt, viên châu đã rơi quá mạnh nên xuất hiện một vết rạn ngay chính giữa. Ba năm trước, Tùy Ý đã cầm tới tiệm nhờ nghệ nhân gia cố bằng dây kim loại. Hiện giờ thấy nó bắt đầu lỏng, hắn quyết định cầm ra tiệm nhờ sửa lại.

Vị nghệ nhân đầu hai thứ tóc đã theo nghề làm trang sức suốt nửa đời người, am hiểu nhất việc sử dụng các kim loại quý như vàng bạc để sửa chữa ngọc thạch, thậm chí ông có thể sửa chúng hoàn hảo đến mức không thấy tì vết. Nhìn viên châu nhỏ trong tay, ông đẩy kính mắt, nói: “Chi bằng mua một viên khác đi cậu bạn à, tốn tiền sửa nó không đáng đâu.”

Tùy Ý nói: “Bao nhiêu tiền không quan trọng, chỉ cần nó không vỡ nứt là được.”

Nghệ nhân già nở nụ cười: “Xem này, chẳng phải nó đã rạn nứt rồi sao? Người xưa có câu “gương vỡ khó lành”, ngọc thạch cũng vậy, có sửa cẩn thận đến đâu, nhìn đẹp ra sao, vỡ rốt cuộc vẫn là vỡ.”

Câu nói này làm lòng Tùy Ý trĩu nặng, rõ ràng hắn không uống cà phê nhưng trong cổ họng vẫn chua đắng. Sau khi vị nghệ nhân đi vào buồng trong tiến hành tu sửa, hắn tùy tiện tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, gắng gượng ép bản thân phải giữ vững tinh thần, lấy điện thoại mở Weibo.

Phương Vũ lại vừa nhấn “like” video của vị blogger ẩm thực kia, clip mới được phát đêm qua, nội dung là làm bánh bao.

Mặc dù Tùy Ý dốt đặc cán mai chuyện bếp núc nhưng hắn cũng có thể nhìn ra thao tác của blogger rất thành thạo. Cục bột trong tay đối phương ngoan ngoãn đến lạ, mặc người đó xoa tròn bóp dẹp, bọc thịt, rồi nặn ra thành phẩm xinh đẹp, sau đó người kia tiếp tục xếp chúng ngay ngắn vào lồng hấp. Màn hình chớp nhoáng, chuyển cảnh đến hai mươi phút sau, bánh bao ra lò có hình dáng xinh xắn, nóng hôi hổi, dường như qua màn hình cũng có thể ngửi được mùi hương.

Tùy Ý xem xong, tiện tay mở phần bình luận, có vẻ vị blogger này chưa bao giờ giao lưu với fan. Bình thường các blogger ẩm thực sẽ tổ chức chia sẻ rút thăm trúng thưởng tăng danh tiếng, nhưng người này lại không làm gì cả.

Bình luận hot hàng đầu là một câu hỏi: Sao Cánh Nhỏ hôm nay lại đeo găng rồi? Tay đẹp thế mà, lần sau đừng đeo nữa được không?

Blogger ẩm thực này tên là “Sẽ không chiên cánh gà”, mỗi lần nhìn thấy cái tên này, Tùy Ý đều nhíu mày theo bản năng.

Nhưng bình luận này cũng nhắc hắn nhớ tới video xem dở chừng hôm nọ, hắn vội lướt lên video làm thịt xông khói cuộn kia, kéo đến đoạn tay blogger xuất hiện rồi ấn tạm dừng.

Độ phân giải của video không cao, góc quay cũng không tốt lắm, tay blogger xuất hiện bất ngờ mà biến mất cũng nhanh, hình ảnh tạm dừng chỉ mờ mờ.

Tuy vậy, Tùy Ý vẫn nhìn thấy vết thâm trên đầu ngón cái tay phải của người nọ, vết thâm giống hệt chỗ Ninh Lan bị bỏng trong lần cuối cùng nấu cơm cho hắn.

Ninh Lan từng nói người cậu dễ để lại sẹo, một khi bị bỏng, mất rất nhiều năm vẫn không lành hẳn được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi