ĐUỔI THEO CON SÓNG

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Lúc ra khỏi bệnh viện, hai người gặp phải xe bám đuôi của fan. Tùy Ý lập tức thay đổi tác phong lái xe điềm đạm thường ngày. Đầu tiên hắn vọt qua, đánh lái rẽ sang đường nhỏ, sau đó đạp mạnh chân ga. Ninh Lan ngồi mà nổi cả da gà. Cảnh tượng trước mắt không ngừng thay đổi, mãi đến khi xe dừng lại, cậu mới nhìn rõ mình đang ở dưới lầu ký túc xá của AOW ngày xưa.

“Nơi này gần nhất rồi, né đi một chút đã.” Tùy Ý giải thích.

Ninh Lan lên lầu cùng hắn. Lúc thang máy đi lên, cậu mới bắt đầu cảm thấy buồn nôn. Tùy Ý nghĩ mình lái quá nhanh khiến cậu không thoải mái, tự trách: “Lúc ở bệnh viện đã bị theo dõi, đáng ra anh phải cẩn thận hơn.”

Ninh Lan xua tay rồi lại giơ ngón cái với người bên cạnh.

Vào nhà uống cốc nước, lại ép những giọt nước mắt sắp tràn vì nôn mửa ngược vào, cuối cùng Ninh Lan cũng có sức nói chuyện: “Sao lúc trước không phát hiện kỹ năng lái xe của anh tốt như vậy nhỉ?”

Bấy giờ Tùy Ý mới hiểu hàm ý của động tác giơ ngón cái kia. Đột nhiên được khen, hắn khiêm tốn nói: “Luyện được trong mấy năm nay.”

Ninh Lan hoàn toàn đánh mất suy nghĩ hắn sẽ “tinh thần sa sút và lười biếng dẫn đến flop”, ngược lại bắt đầu lo lắng đến vấn đề an toàn giao thông.

Ký túc xá nhìn như vẫn có người ở, ấm điện đầy đủ, chăn đệm sạch sẽ. Nội thất cơ bản trong phòng không có gì thay đổi, Ninh Lan ngồi xuống chiếc giường bên dưới, uốn éo vài cái, tiếng kẽo kẹt vẫn đều đặn vang lên.

Tùy Ý gọi ship đồ ăn. Lúc hàng được giao tới cửa, Ninh Lan liếc nhìn hóa đơn, người mua hàng là Lãng Nhi, đơn hàng thứ mười bảy.

Bên ngoài trời đông giá rét, hai người quyết định ngủ lại một đêm.

Tùy Ý lấy bộ chăn ga mới ra khỏi tủ quần áo, bò lên giường trên trải thật ngay ngắn, còn cố tình vuốt đi vuốt lại nhiều lần để gây tiếng động. Thấy Ninh Lan ở giường dưới chẳng ư hử gì, hắn đành nằm xuống trằn trọc, căn bản không ngủ được.

Đột nhiên ván giường rung lên, cơ thể Tùy Ý cũng lắc theo. Hắn vội hỏi: “Sao vậy?”

“Em muốn thử xem mình còn có thể trèo lên giường trên không.” Ninh Lan đáp.

Tùy Ý lập tức ngồi dậy. Động tác của người bên dưới ngày một nhanh, chỉ vài bước đã ghé được người vào lan can giường trên. Ngay sau đó, một đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào hắn, khóe miệng của chủ nhân đôi mắt khẽ cong lên, để lộ hai lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Trong phút chốc, Tùy Ý bỗng cảm thấy hơi hoảng hốt. Hắn nghĩ cảnh tượng trước mắt chỉ là ảo giác, bèn dùng tay véo mạnh đùi mình. Đến khi xác định không nằm mơ, hắn mới xốc chăn, nhảy xuống giường, dang rộng hai tay, nói: “Mau xuống đi, chân cẳng không tốt còn lộn xộn.”

Ninh Lan gần như không cho người kia thời gian chuẩn bị, lập tức xoay người nhảy từ bậc thang cao nhất xuống. Tùy Ý vững vàng ôm cậu vào lòng. Thấy cậu chẳng đi tất, hắn nhíu mày, quyết đoán thả cậu lên giường, nhét vào trong chăn.

Bố trí cho Ninh Lan xong, Tùy Ý định đứng dậy nhưng vạt áo đột nhiên bị người kia nắm chặt.

Tùy Ý bị ép chống tay hai bên tai cậu. Hai người nhìn nhau, nhịp thở không hẹn mà cùng trở nên dồn dập.

“Nhóm trưởng.” Ninh Lan cất tiếng gọi: “Anh không muốn em à?”

Cách xưng hô đã lâu không được nghe chợt truyền vào màng nhĩ, lại cảm nhận mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái tỏa ra trên thân thể đối phương, ánh mắt Tùy Ý nóng bỏng hơn bao giờ hết.

Hắn trầm giọng đáp: “Muốn.”

Đã nói quá nhiều câu dối lòng, giờ mới biết được sống thật với bản thân sung sướng biết bao nhiêu.

“Muốn cỡ nào?” Ninh Lan nghiêng đầu hỏi.

Tùy Ý cắn răng, vốn từ bỗng nhiên ít ỏi lạ lùng. Hắn cảm thấy “rất”, “cực kỳ”, “vô cùng” cũng không miêu tả hết một phần vạn nỗi khát khao trong lòng mình. Giờ hắn chỉ hận không thể vo tròn người dưới thân rồi nuốt vào trong bụng, để người kia tiến vào từng ngõ ngách trong cơ thể mình, hòa vào máu thịt mình, đến khi mãi mãi không thể chia xa được nữa.

Dù Tùy Ý không trả lời, Ninh Lan cũng có thể thấy được đáp án trong đôi mắt rực lửa của đối phương.

Vươn ngón tay thon dài chạm vào chiếc cúc áo trên cùng, Ninh Lan cảm thấy mình thực sự bị người kia cuốn hút. Máu trong cơ thể cậu sôi trào, lúc không cởi được chiếc cúc thứ ba còn bắt đầu nóng nảy, cào nhẹ một đường trên ngực đối phương. Cậu xấu hổ, nghiêng đầu sang chỗ khác, nói: “Muốn hay không thì chân em cũng không tiện, không thể lộn xộn, anh…”

Cậu còn chưa nói hết lời, Tùy Ý đã thẳng tay kéo chăn lên che kín cả hai người. Ngay sau đó, trong chăn truyền ra một tiếng rên nhẹ. Tất cả những lời chưa nói đều bị nhấn chìm bởi nụ hôn đầy cuồng si.

Giường quá chật, một cẳng chân trắng nõn bỗng thò ra khỏi chăn, rồi lại bị một cẳng chân khác móc trở về. Dưới chăn, hai người quấn quýt, không gian chưa đầy một mét vuông vừa tối vừa thiếu ô xi khiến mọi giác quan cực kỳ tinh nhạy. Ninh Lan chẳng những nghe thấy tiếng tim mình đập, mà còn nghe được từng hồi trống rộn rã trong lồng ngực Tùy Ý. Âm thành này như đánh thẳng vào màng tai cậu, làm đại não của cậu chấn động theo.

Sờ soạng một hồi, cuối cùng các cúc áo đã được cởi hết. Ninh Lan áp lòng bàn tay vào ngực Tùy Ý, cảm nhận nhịp tim đầy sức sống của đối phương. Tiếp đó, cậu lướt tay lên trên, miết nhẹ xương quai xanh, cổ, mặt, cuối cùng dùng đầu ngón tay cẩn thận gẩy nhẹ lông mi hắn.

Tùy Ý nằm trên người Ninh Lan, nghe thấy tiếng cậu cười, hỏi: “Cười gì?”

Ninh Lan đáp: “Cười anh đáng yêu.”

Tùy Ý tưởng Ninh Lan lại châm chọc chuyện mình khóc, thẹn quá hóa giận, cúi người liếm mút đầu v* trần trụi của cậu, một tay linh hoạt mơn trớn vòng eo mảnh khảnh, tay còn lại miệt mài vén áo cậu lên, chuẩn xác bắt được nụ hồng bé nhỏ, nhéo một cái không nặng cũng chẳng nhẹ.

“A…” Ninh Lan giật mình kêu lên, sau đó theo phản xạ giơ tay bịt miệng.

Giờ đến lượt Tùy Ý nở nụ cười. Hắn hất tung chăn, ném thẳng xuống đất, kéo bàn tay đang bịt miệng của người nọ ra, hôn lên đôi môi đỏ hồng của cậu, nói: “Chỉ có hai chúng ta thôi, muốn kêu thì cứ kêu đi.”

Bọn họ đã từng làm tình trong căn phòng này vô số lần, lần nào cũng lo lắng đề phòng, không dám lên tiếng, sợ bị bạn phòng bên nghe được. Cảm giác thật giống yêu đương vụng trộm.

Ninh Lan bị nhìn thấu suy nghĩ trong lòng, mặt bỗng nóng bừng lên. Tuy phòng ngủ chỉ mở đèn bàn, nhưng da cậu quá trắng, vệt đỏ trên má không thể thoát khỏi con mắt của người kia.

Tùy Ý lại hôn môi cậu, lần này hết sức triền miên. Hắn vừa tham lam hít mùi hương trên người Ninh Lan, vừa dán môi lên khóe miệng cậu rồi chậm rãi dịch ra giữa môi. Hô hấp của hai người hòa vào làm một, tiếng nước ướt át đầy tình sắc lan tràn khắp cả căn phòng.

Trong mơ màng, Ninh Lan cảm thấy có một âm thanh trầm thấp nhưng hết sức chân thành vang lên bên tai, một lần rồi lại một lần nói “Xin lỗi”, và cả “Anh yêu em”.

Cậu hé môi định đáp lại, nhưng mệt mỏi như thủy triều xâm chiếm toàn cơ thể. Cuối cùng, cậu chìm vào giấc ngủ trong vòng tay ấm áp của người kia.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi