ĐUÔI VÁY CÔ ẤY

Tay em ấy rất lạnh, tôi muốn nắm lấy, mãi không buông tay.

——《 Trích lời “Tra Ngôn”》

Bạch Chí Thiện đi tới khu gác cổng của tiểu khu, dùng thẻ mở cổng ra, nhìn lên mấy đám mây nơi cuối chân trời.

Những cửa hàng xung quanh đều sáng đèn, dòng người đông dần, tiếng gió chiều vi vu.

Thẩm Ngôn đứng ở lối đi bộ phía trước khu gác cổng, đang gọi điện thoại.

Bạch Chí Thiện đến gần một chút, nhìn thấy tay phải của cậu đang cầm một túi đồ.

Gió chiều mát mẻ.

Bạch Chí Thiện yên lặng đi đến bên cạnh cậu, ánh mắt bình tĩnh mà lạnh lùng nhìn cậu.

Thẩm Ngôn nói chuyện điện thoại xong, nghiêng đầu thì nhìn thấy cô gái nhỏ không biết đã xuống đây từ khi nào.

Cất điện thoại vào trong túi, Thẩm Ngôn nhìn cô chăm chú vài giây, sau đó nghiêng người, đối diện với cô.

Đồng thời, cậu cũng ngăn luôn ánh sáng của đèn neon phía sau, toàn bộ khuôn mặt chìm trong bóng tối, không rõ cảm xúc.

Một lát sau.

“Xin lỗi cậu.”

Khóe miệng của Thẩm Ngôn hơi cong lên, tiếng cười phát ra từ lồng ngực, giọng nói trầm thấp khiến lòng người hơi ngưa ngứa.

Tựa như gió thổi qua mặt hồ sen.

“Bạch Chí Thiện, tôi thật sự không có cách nào với cậu mà.”

Thẩm Ngôn nói xong thì đưa túi đồ cho cô.

“Đây là cái gì?”

Bạch Chí Thiện mở miệng hỏi theo bản năng, còn bóp nhẹ một cái, mềm mại, giống như một con búp bê.

“Cậu về nhà xem đi.”

Bạch Chí Thiện nhìn túi đồ vài giây, sau đó phản ứng lại thì nhét lại túi đồ vào tay cậu.

Hai tay Thẩm Ngôn buông xuống, Bạch Chí Thiện không đưa cho cậu được, chỉ có thể đẩy vào eo cậu.

“Cầm lấy đi. Tôi nói rồi, đồ tôi cho cậu thì không cần trả lại, nếu cậu không nhận thì vứt đi.”

“Cậu làm như vậy khiến tớ khó xử đấy.”

“Sao phải khó xử?”

“Cậu luôn tặng đồ cho tớ, nhưng tớ lại không thể đáp lại cậu, như này rất không công bằng.”

“Cậu phải đáp lại cho tôi cái gì?”

Trong nháy mắt, Bạch Chí Thiện trầm mặc.

“Chân cậu còn tê không?”

“Có tê, cậu có muốn xoa cho tôi không?”

Bạch Chí Thiện rút tay lại, ôm túi đồ vào ngực, cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân, nói:

“Nhà tớ có việc nên không để ý đến cậu.”

“Cho nên?”

Thẩm Ngôn vẫn đứng yên nhìn cô.

“Cậu muốn xem phim không?”

Bạch Chí Thiện ngẩng đầu.

Trong mắt cậu vô cùng bình tĩnh, tựa như một vũng nước đọng.

“Tớ mời cậu đi xem phim được không?”

...

Sau khi cất cái túi Thẩm Ngôn cho vào nhà, Bạch Chí Thiện đi cùng Thẩm Ngôn tới một trung tâm thương mại gần đó.

Trung tâm thương mại vô cùng đông đúc, thật sự rất náo nhiệt.

Bởi vì là cuối tuần, cho nên phần lớn là học sinh, khu vực giải trí có rất nhiều người.

Bạch Chí Thiện đi phía sau cậu, không nói gì.

Đi được một lát, một bàn tay ấm áp nắm lấy cánh tay của cô, kéo cô đến bên cạnh.

Bạch Chí Thiện ngẩng đầu theo bản năng, nhìn vào đôi mắt như được vẽ của cậu.

“Đi cẩn thận, không có sẽ lạc đường đấy.”

Thẩm Ngôn buông tay cô ra, hai người nhấc chân đi lên thang cuốn.

“Muốn xem phim gì?” Cậu hỏi.

“Phim gì cũng được.”

Bạch Chí Thiện không nhận ra mình là người mời cậu đi xem phim, lời này cũng nên là cô hỏi.

Lên đến tầng bốn, đi vào rạp chiếu phim.

Suốt đường đi, Bạch Chí Thiện như người ở trên mây. Cho đến khi Thẩm Ngôn đã mua xong vé xem phim và cầm một hộp bắp rang bơ đến trước mặt cô, cô mới trở về thế giới thực tại, sau đó như sống lại.

“Để xem phim xong thì mua đồ uống nhé?”

“Được.”

Thẩm Ngôn đưa bắp rang cho cô.

Mùi thơm của bắp rang vị caramel bay vào mũi, hương thơm ngào ngạt, có lẽ vị cũng rất ngọt.

Bạch Chí Thiện nhịn không được mà ăn một miếng vào miệng, vị ngọt quanh quẩn trong khoang miệng, sau đó dần dần biến mất.

Hai người đi vào trong phòng, rồi ngồi xuống ghế.

Đèn tường ở phía trên, bên trái và bên phải của khán phòng được bật lên. Người lớn, trẻ con, học sinh cũng dần dần đi vào. Cho tới khi bộ phim bắt đầu, tất cả ánh đèn đều tắt, màn hình trước mặt sáng lên, âm thanh tràn ngập trong căn phòng, thu hút lực chú ý của người ta.

Bộ phim hai người họ xem là vua sư tử.

Thảo nguyên rộng lớn, từng nhóm động vật ca hát.

Cốt truyện mở ra từ từ, Bạch Chí Thiện bỗng cảm thấy lạnh lẽo, không tự chủ được mà thu hai chân lại.

Máy điều hòa trong phòng mở quá lạnh, Bạch Chí Thiện nghiêng đầu nhìn Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn đang xem phim, dường như cậu không cảm thấy lạnh.Khi cô nhìn sang, sự chú ý của cậu cũng đặt lên người cô.

Bạch Chí Thiện né tránh ánh mắt của cậu, một lần nữa ngẩng đầu xem phim, lấy một ít bắp rang.

Một lát sau, Bạch Chí Thiện đưa bắp rang qua chỗ Thẩm Ngôn, ánh mắt như muốn hỏi “ăn không”.

Thẩm Ngôn ăn mấy miếng, sau đó không ăn nữa.

Cho đến khi cô lại tiếp tục xem phim, Thẩm Ngôn dựa vào sau ghế, hơi nghiêng đầu, đôi mắt bị ánh sáng chiếu vào khi sáng khi tối, lực chú ý chỉ đặt trên người cô, không hề di chuyển.

Vì cứu Simba mà Mufasa rơi vào đàn trâu đang chạy như điên, cuối cùng bỏ mạng, một thế hệ vua sư tử âm thầm biến mất, âm nhạc cũng lặng lẽ dừng lại.

Trong phòng vang lên tiếng nức nở.

Bạch Chí Thiện nhìn hình ảnh kia vô cùng chăm chú, đôi mắt cũng không chớp.

“Bạch Chí Thiện.”

Bạch Chí Thiện nghiêng đầu.

Một chiếc khăn giấy mềm mại phủ lên mũi cô.

Bạch Chí Thiện hít mũi hia cái mới phát hiện ra mình đang chảy nước mũi.

Cô cuống quýt cầm lấy khăn giấy cậu đưa cho, sau đó lau lung tung một chút, cuối cùng buông xuống, cuộn khăn giấy thành một nắm.

Tay có chút run rẩy.

Là do lạnh.

Thẩm Ngôn đột nhiên đứng dậy.

“Tôi ra ngoài một chút.”

Có lẽ là đi WC, Bạch Chí Thiện gật đầu.

Không lâu sau, Thẩm Ngôn quay lại, đưa cho cô một cốc nước ấm.

Bạch Chí Thiện ngạc nhiên, nhận lấy cốc nước, hơi ấm khiến cho sự lạnh lẽo ở ngón tay giảm đi một chút.

Cô không uống, chỉ cầm trong tay, sau đó phát hiện ra không khí trong phòng cũng không còn lạnh như ban nãy nữa, độ ấm cuối cùng cũng bình thường.

Sau khi xem xong bộ phim, tựa như đã trải qua một đời người. Khi đi ra ngoài, Bạch Chí Thiện vẫn còn mê man, trong khoảng thời gian ngắn ngủi xa rời thực tế, tâm trạng cũng không còn nặng nề như lúc đầu.

“Thẩm Ngôn, tiền xem phim hết bao nhiêu thế? Tớ chuyển qua WeChat cho cậu được không?”

Thẩm Ngôn nhìn cô, thấy vẻ mặt cô đã có chút sức sống, trái tim đang căng chặt của cậu cuối cùng cũng thả lỏng.

Vốn dĩ muốn từ chối, nhưng cậu do dự vài giây, cuối cùng khuôn mặt cũng giãn ra, mỉm cười với cô.

“Được.”

Đi ra khỏi trung tâm thương mại, trời đã tối hoàn toàn, dòng người cũng đông hơn một chút.

Cách tiểu khu cô sống còn có trăm bước chân.

Ánh đèn đường màu vàng chiếu xuống khiến bóng hai người bị kéo dài ra, phác họa bóng dáng hai người trên mặt đất.

Bỗng nhiên, Thẩm Ngôn dừng lại.

Bạch Chí Thiện đi lên một bước rồi mới phát hiện ra bên cạnh không có ai, cô dừng lại, ngoảnh đầu nhìn về phía sau.

Sau đó, cô không quay lại, cũng không mở miệng, cả người bỗng nhào vào ngực cậu.

Tay Thẩm Ngôn đặt ở eo cô, hơi thở phả lên đỉnh đầu cô.

“Vui vẻ không?”

Cậu có đang vui vẻ không?

Bạch Chí Thiện chớp chớp mắt, chóp mũi chạm vào áo thun của cậu, mùi hương cơ thể của thiếu niên bay vào mũi cô, hoành hành ngang dọc.

Không biết tại sao…

Tựa như có chút tham lam…

Muốn giữ lấy cho riêng mình.

“Vui vẻ.”

Bạch Chí Thiện có chút bối rối, không rõ đây là trong mơ hay hiện thực. Cô tựa như một ngọn cỏ nhỏ, là gió, là mưa, là tia nắng hay là một bầu trời đầy mây. Không có gì phải né tránh, cứ thuận theo tự nhiên, nên làm như nào thì làm như thế.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức khi cậu cười, lồng ngực khẽ rung, cô đều có thể cảm nhận được.

Thẩm Ngôn cúi đầu, hơi thở phả lên mái tóc của cô, giọng nói trầm thấp:

“Có muốn hôn không?”

Bạch Chí Thiện ngẩng đầu, trán cọ qua cằm của cậu.

Trong bóng đêm, đôi mắt đen nhánh của cậu cùng bóng đêm như hòa thành một thể, cứ như vậy chứa đầy thâm tình, tựa như xoáy nước, muốn cuốn cô vào.

Bạch Chí Thiện đẩy cậu ra.

“Thẩm Ngôn!”

Thẩm Ngôn bị cô đẩy thì lùi ra phía sau một bước, nghe giọng điệu tức giận của cô, nhịn không được mà bật cười.

“Ừ, làm sao?”

Nói xong lại tiếp tục cười.

Bạch Chí Thiện không biết nên trả lời như nào mới được, cô ngơ ngác nhìn cậu, nghĩ mình chưa từng tức giận với ai như vậy, sau đó có tựa như cũng bị lây nhiễm cảm giác của cậu, bật cười thành tiếng.

Sau đó, cô muốn kéo khóe miệng đang cong lên kia xuống.

Đáng tiếc, cho dù làm thế nào cũng không được, còn cười như một đứa ngốc.

...

Về đến nhà.

Bạch Chí Thiện vào phòng ngủ lấy túi đồ mà cậu đưa cho, sau đó phát hiện, đó là một cái gối ngủ.

Cô sờ nó vài cái, mặt gối mềm mại, vô cùng thoải mái.

Cô cầm lấy điện thoại, click mở WeChat.

Bzs: Cậu về đến nhà chưa?

Vài phút sau, Thẩm Ngôn mới trả lời cô.

SY: Sao thế? Quản tôi? Bạn gái?

Bzs: Không phải…

SY: Chưa về. Đang ở bên ngoài.

Bzs: Tại sao?

SY: Bạn tôi có việc.

Bzs: À, tiền xem phim hết bao nhiêu thế? Cậu còn chưa nói.

SY: 0

Bzs: …

Bzs: Cậu nói nhanh đi, tớ không nói đùa với cậu đâu.

SY: Là 0, tôi cũng không nói đùa với cậu.

Bạch Chí Thiện nhìn tin nhắn, không muốn để ý đến cậu nữa. Cô vứt điện thoại sang một bên, tiếp tục nghịch gối.

Chơi một hồi, không thấy cậu trả lời nữa, cô gửi cho cậu một bao lì xì một trăm.

Nửa tiếng sau.

SY:?

Bzs: Tiền mời cậu đi xem phim.

“Thẩm Ngôn, cậu có tới không? Mấy tiếng nữa chúng ta thả bồ câu, bây giờ cậu vẫn xem điện thoại cái gì chứ?”

Thẩm Ngôn ngẩng đầu, nói:

“Tôi xem điện thoại có làm hại mắt cậu không?”

Cuối cùng, anh nhắn lại cho cô một câu:

“Ngủ đi, không cần trả lời tôi.”

Cất điện thoại vào trong túi, cậu đi tới chỗ mấy nam sinh đang chơi nhạc cụ kia.

“Cậu còn không nhanh lên đi? Cậu không vội nhưng người hâm mộ đã đuổi tới Weibo của tôi đòi giết người rồi đấy.”

Giọng nói Thẩm Ngôn trầm thấp, nói:

“Hay là đổi thành mấy tháng một lần?”

“Cậu nằm mơ đi! Tôi gặp qua mấy tên cặn bã rồi mà chưa thấy ai đểu như cậu đâu.”

“Cậu nói ai cặn bã? Nói tiếp đi.”

“Làm gì có? Nhanh lên đi, nếu không là đến sáng cũng chưa xong đâu.”

...

Bạch Chí Thiện đã luyện thành một thói quen, đó là trước khi đi ngủ đều phải nghe một bài hát. Mà gần đây cô đặc biệt thích những bài hát của “Tùy Tiện”, buổi tối đều nghe bài hát của người đó mà đi vào giấc ngủ.

Bạch Chí Thiện nằm trên giường, nhắm mắt nghe nhạc.

Căn phòng vô cùng yên tĩnh, ánh trắng ngoài cửa số hắt vào trong phòng, ánh trăng bàng bạc chiếu sáng gạch men sứ, sáng như những vì sao.

Bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, Bạch Chí Thiện mở to mắt, bàn tay nắm chặt chăn bông.

Tiếng bước chân không vững, tiếng rầm rì nho nhỏ…

Bắt đầu rồi.

...

Nửa đêm.

Khi Bạch Vĩ Hồng dừng tay lại, tuy rằng đau, nhưng Bạch Chí Thiện lại cười, không sao cả, hôm nay đã rất thỏa mãn rồi.

Cảm ơn, thật sự cảm ơn.

...

Đêm khuya.

Bạch Chí Thiện ngồi ở dưới giường, dựa vào thành giường.

Nhìn vào những tin tức trên Weibo, cô nhấp vào…

EN Tùy Tiện: Chờ một chút, bây giờ.

Khu bình luận:

[ Oh má ơi! Cuối cùng cũng đến rồi? ]

[ Hôm nay anh mới tìm thấy mật khẩu của mình à? Anh nghĩ lại một chút đi, rõ ràng là có trăm nghìn người hâm mộ, sao Weibo lại chỉ có mấy nghìn thôi chứ? ]

[ Em trai Tùy à, em mà không đăng tin nữa là tôi còn nghĩ em đã bốc hơi khỏi trái đất rồi đấy. ]

Thoát Weibo ra, cô vào WeChat.

Lúc mười hai giờ, Thẩm Ngôn gửi cho cô hai tin nhắn.

SY: [Âm nhạc]

SY: Bài hát trước khi ngủ, nếu cậu ngủ rồi thì bỏ qua nhé.

Cậu vẫn chưa nhận bao lì xì.

Bạch Chí Thiện lại nhấn vào âm nhạc, sau đó tạm dừng bài hát của Tùy Tiện.

Cô nhấn vào bài hát, đọc bình luận

Lật qua lật lại, trong lòng như có thứ gì đó trào dâng, sắp không kìm nén nổi mà trào ra ngoài.

“Trước kia có nghe người ta nói rằng, mỗi sinh mệnh đều có một ý nghĩa mới đến được thế giới này. Sau này, tôi đọc một quyển sách, trong đó nói, bản thân của sinh mệnh là hư vô, tồn tại không có ý nghĩa. Tôi cảm thấy sinh mệnh vô cùng trân quý, cũng lưu luyến nữa, nhưng đồng thời lại cảm thấy vô cùng vô cùng phí công. Tôi nghĩ, ai mới nói đúng đây?”

Rạng sáng hai giờ, bình luận này vĩnh viễn dừng lại ở thời gian này.

Người đăng…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi