DƯỚI VÁY THẦN

Tưởng Thành Duật ngồi trước nôi, nhìn chằm chằm vào hai đứa nhỏ không chớp mắt, trong lúc đó con trai khóc tỉnh giấc một lần, anh nhanh chóng bế sang một phòng khác, sợ đánh thức Bé Chanh.

Anh nhìn con trai, Bé Kyori nheo mắt há miệng đang khóc khan, không có chút nước mắt nào.

Tưởng Thành Duật hôn con trai một cái, vẫn không thể dỗ dành.

Vú nuôi đón đứa nhỏ vào trong lòng, dỗ dành đứa nhỏ, kiểm tra tình hình tã lót.

Tưởng Thành Duật lại trở về phòng các con, con gái vẫn đang ngủ say, từ khi anh vào phòng bệnh đến bây giờ, hơn mười tiếng đã trôi qua, hai đứa nhỏ không mở mắt nhìn anh chút nào.

Híp mắt uống sữa, híp mắt khóc to.

“Mẹ ơi.” Tưởng Thành Duật quay đầu nhìn mẹ.

Bà Tưởng đang dọn dẹp quần áo cho bọn trẻ, cũng không ngẩng đầu lên: “Chuyện gì thế?”

Tưởng Thành Duật lại nhìn sang con gái, miệng nhỏ đóng mở, ngủ rất ngon: “Sao từ khi ra khỏi phòng phẫu thuật đến giờ đứa nhỏ vẫn chưa mở mắt vậy?”

“Có lẽ là chưa.” Bà Tưởng không chắc chắn lắm, vừa nãy bà ấy đang chăm sóc Thẩm Đường: “Dù sao mẹ cũng không nhìn thấy, có lẽ là chưa. Không phải con vẫn luôn ở trước giường sao?”

Chính là vì anh chưa nhìn thấy hai cục cưng mở mắt, vì vậy mới lo lắng.

Tưởng Thành Duật hỏi: “Có phải nên gọi bác sĩ đến kiểm tra không?”

Bà Tưởng: “Không cần kiểm tra đâu, trẻ con mới sinh đều là như vậy mà.”

Tình huống này bình thường là được, nếu không thì tim anh sẽ bị treo lên mất.

Tưởng Thành Duật nhìn chăm chú tất cả động tác của con gái, tiếng hít thở nhẹ nhàng của bé con, cái miệng nhỏ thỉnh thoảng mút vào, tay nhỏ nắm thành nắm đấm nhỏ thỉnh thoảng khẽ động.

Những động tác này lặp đi lặp lại.

Anh không cảm thấy nhạt nhẽo chút nào.

Thỉnh thoảng lấy điện thoại chụp vài tấm.

Nắm đấm nhỏ của Bé Chanh vẫn luôn đặt bên cạnh khuôn mặt nhỏ, Tưởng Thành Duật sợ con gái mệt, hai ngón tay đỡ nắm đấm nhỏ cho con gái.

Con gái còn quá nhỏ, anh không dám đụng vào ngón tay nhỏ bé tinh tế đó.

Con trai đã uống sữa xong, vang lên tiếng nấc ợ sữa nhỏ xíu, sau đó trở lại tiếp tục ngủ yên trong nôi.

Tưởng Thành Duật nhìn chằm chằm khóe miệng của con trai, lúc này khôi phục bình thường. Anh nhỏ giọng nói với mẹ: “Mẹ ơi, vừa nãy Kyori cười rồi.”

Vừa rồi khóe miệng con trai hơi giương lên, tạo ra một độ cong nhỏ.

Anh chắc chắn anh không nhìn nhầm.

Bà Tưởng: “Mỗi một em bé mới sinh đều sẽ vô thức cười, không có gì đâu con.”

Tưởng Thành Duật ‘ừm’ một tiếng, nhưng niềm vui lần đầu làm ba, anh vẫn cảm thấy con trai rất thông minh, nhỏ như vậy đã biết cười rồi.

Tiếc rằng nụ cười kia chớp mắt lóe qua, anh không kịp chụp lại.

Vú nuôi qua đây nói với Tưởng Thành Duật, Thẩm Đường tỉnh rồi.

Tưởng Thành Duật cẩn thận đặt tay của con gái xuống, đi được mấy bước lại trở lại, bảo vú nuôi và hai vú nuôi khác giúp đỡ, đặt hai đứa nhỏ vào trong một chiếc nôi, đẩy chiếc nôi đến phòng của Thẩm Đường.

Anh nhìn hai đứa nhỏ.

Hai đứa nhỏ rất nghe lời, không khóc quấy, không ảnh hưởng đến Thẩm Đường nghỉ ngơi.

Tưởng Thành Duật đến thăm Thẩm Đường, sau khi truyền dịch cô đã ngủ mấy tiếng đồng hồ.

Trên mặt đã hồng hào, môi cũng không còn khô nẻ nữa.

“Em cảm thấy thế nào rồi?” Anh đỡ lòng bàn tay xuống dưới đầu cô, để cô gối lên lòng bàn tay anh.

Thẩm Đường gật đầu, nâng cánh tay muốn ôm anh, không cẩn thận chạm đến vết thương, cô đau đến nhíu mày lại.

“Cẩn thận một chút.” Tưởng Thành Duật ngồi ở mép giường, cúi người nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Đợi vết thương hồi phục, anh sẽ ôm em thật chặt.”

“Ừm”

Thẩm Đường nhìn anh, không cần cô đòi hôn, Tưởng Thành Duật đã hôn xuống.

Mộ nụ hôn một chiếc ôm lúc này đã thành thuốc trị đau, vết thương đã không còn đau như vừa nãy nữa.

Thẩm Đường ngửi hơi thở mát lạnh trên cổ áo sơ mi của anh, chậm rãi xoay người, tìm một tư thế thoải mái ôm lấy anh, cuối cùng cũng có thể không kiêng dè, làm theo ý thích.

“Chồng ơi.”

Vết thương lại không cẩn thận đau một chút, cô hít sâu một hơi.

“Cục cưng có nghe lời không?”

“Rất nghe lời, các con thức dậy sẽ khóc vài tiếng, không quấy người.”

Thẩm Đường muốn nhìn con: “Bế con lên giường em có được không?”

“Sẽ đẩy nôi đến bên này ngay thôi.” Giọng nói của Tưởng Thành Duật vừa phát ra, vú nuôi đã đẩy nôi đến đây.

Thẩm Đường nhìn hai đứa nhỏ đang ngủ say, hạnh phúc trong mắt chảy ra bên ngoài.

Sợ đánh thức các con, thỉnh thoảng bọn họ nói hai câu, phần lớn thời gian cứ yên lặng nhìn con như vậy.

Nhìn thế nào cũng không đủ.

Thẩm Đường chọc chọc cánh tay Tưởng Thành Duật, Tưởng Thành Duật quay đầu lại, hôn nhẹ lên môi cô: “Có phải vết thương lại khó chịu không?”

“Không phải.” Thẩm Đường hỏi anh: “Anh thấy con gái giống ai nào?”

Thực sự cô nhìn không ra.

Đây mới là ngày đầu tiên đón con chào đời, Tưởng Thành Duật cũng nhìn không ra, nhưng cái mũi nhỏ cong cong rất giống Thẩm Đường: “Giống em đó.”

“Mắt con có to không?”

“Vẫn chưa mở mắt nữa.” Tưởng Thành Duật hy vọng mắt của con gái xinh đẹp như Thẩm Đường.

Thẩm Đường nghiêng người mỏi rồi, tìm một tư thế nằm khác.

Tưởng Thành Duật đặt cô xuống, điều chỉnh gối đầu thích hợp.

Thẩm Đường ôm lấy cổ anh, chôn mặt vào trong cổ áo của anh, bây giờ vẫn giống như đang nằm mơ.

“Vú nuôi đã nấu canh cho em, lát nữa ngồi dậy uống một chút nha.”

Thẩm Đường đáp lại anh, buông anh ra.

Tưởng Thành Duật ngồi ở bên giường, trông coi hai đứa nhỏ, muốn nhìn dáng vẻ của hai đứa khi mở mắt.

Không lâu sau, Bé Chanh đã tỉnh dậy.

Khóc to ‘oa oa’, tiếng khóc rất cáu kỉnh.

Con trai bị đánh thức, không hài lòng nhăn cái mũi nhỏ, trước khi con trai vẫn chưa tỉnh dậy, Tưởng Thành Duật vội vàng ôm lấy con gái, đi ra phòng khách nhỏ bên ngoài.

Vú nuôi muốn qua đón, Tưởng Thành Duật không nỡ: “Cháu ôm một chút đã.”

Trán anh nhẹ nhàng dựa gần vào trán con gái: “Là ba đây.”

Bé Chanh lại ‘oa’ lên khóc to một tiếng, cái chân nhỏ giống như đang đạp.

Tính cách này, thật giống với Thẩm Đường.

Tưởng Thành Duật không có kinh nghiệm dỗ dành trẻ con, bị con gái khóc khiến cho mình cũng gấp gáp.

Thỉnh thoảng Bé Chanh ‘oa’ lên hai tiếng, vừa khóc lại nín.

Tưởng Thành Duật vừa muốn đưa con gái cho vú nuôi ôm, bỗng nhiên Bé Chanh chậm rãi mở mắt ra, giống như rất sợ ánh sáng, thử mở ra một chút thăm dò, sau đó lại chậm rãi mở to hơn.

Một lúc sau mới mở hẳn ra.

Mắt phải tròn xoe, giống như quả nho đen.

Dường như mắt trái vẫn còn sợ ánh sáng, chỉ mở ra một nửa.

Ngây thơ mịt mờ nhìn tất cả mọi thứ trước mắt.

Bỗng nhiên không còn khóc nữa.

Con gái đến thế giới này, người đầu tiên nhìn thấy chính là anh.

Tưởng Thành Duật nhẹ giọng nói: “Ba là ba của con đây, ba tên là Tưởng...” Thành Duật.

Hai chữ cuối cùng còn chưa nói ra.

“...” Bé Chanh kiêu ngạo nhắm mắt lại.

“Oa!” Sau đó Bé Chanh lại há miệng, lớn tiếng bắt đầu khóc.

Tiếng khóc to lớn vang dội.

Giống hệt như Bé Kyori, chỉ khóc mà không có nước mắt.

Vú nuôi đứng ở một bên, mấy lần bà ấy cho rằng Tưởng Thành Duật muốn đưa đứa nhỏ cho bà, bà vươn tay ra, kết quả Tưởng Thành Duật lại ôm bé con vào trong lòng.

Bà ấy không thể thúc giục.

Rất là bất lực.

Cuối cùng Bé Chanh khóc đến không kiên nhẫn nữa, lại đá đá cái chân nhỏ, Tưởng Thành Duật mới đưa con gái cho vú nuôi.

Tưởng Thành Duật rất mãn nguyện, đi qua tìm Thẩm Đường.

Đã uống một chén canh, rửa mặt đơn giản, cơn buồn ngủ của Thẩm Đường ập đến.

Dù cho là cơ thể hay tinh thần, hoàn toàn không có gánh nặng, cùng lúc buông lỏng cũng là sự mỏi mệt trước nay chưa từng có.

Thời kỳ cuối của thai kỳ, ngủ không đủ giấc rất nghiêm trọng.

Lúc này chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

Tưởng Thành Duật đắp chăn lại cho cô, tắt đèn, chỉ để lại một chiếc đèn tường, ánh đèn từ phòng khách nhỏ bên ngoài tiến vào qua khe cửa khép hờ.

Ánh sáng trong phòng vừa đủ.

Anh không rời đi, ngồi ở bên cạnh lấy điện thoại ra xử lý thư điện tử, ở cùng cô cho đến khi cô ngủ say.

Một đêm này, gần như Tưởng Thành Duật không chợp mắt.

Cách vài tiếng đồng hồ trong phòng của con lại vang lên tiếng khóc, nhưng lại khiến người ta yên tâm như vậy.

...

Ngày thứ năm Bé Chanh và Bé Kyori chào đời, cơ thể của Thẩm Đường đã hồi phục không ít, có thể đi lại bình thường, không giống mấy ngày trước, lúc rời giường thì vết thương đau vô cùng, đi đường cũng không dám đứng thẳng người.

Con gái và con trai thay đổi rất nhiều, không giống như lúc vừa mới chào đời nữa. Đôi mắt của Bé Chanh rất xinh đẹp, cực giống với Thẩm Đường lúc nhỏ.

Bé Kyori giống Thẩm Đường, cũng giống anh.

Lúc Thẩm Đường không buồn ngủ, Tưởng Thành Duật đi dạo với cô ở lối đi bên ngoài phòng bệnh.

Cô không dám đi nhanh, Tưởng Thành Duật nắm tay phối hợp tốc độ của cô.

Trạm y tế có cái cân, Thẩm Đường vừa đi xem cân nặng, bây giờ cô đã năm mươi tư ki lô gam, mập hơn với lúc chưa mang thai ba cân.

Mấy ngày nay cô đã làm xong bảng kế hoạch hồi phục sau sinh, tranh thủ đến lúc đi làm sẽ trở lại cơ thể và cân nặng trước đây.

Chị Lỵ để cô nghỉ ngơi ở nhà năm tháng, chăm sóc tốt cho cơ thể, ở với con nhiều hơn.

Công ty có cô ấy và Tần Tỉnh, bảo cô đừng gấp gáp đi làm.

Bây giờ mỗi ngày cô dành ra một tiếng xem email quan trọng của công ty, cảm thấy rất tốt.

Điện thoại của Tưởng Thành Duật vang lên, Nghiêm Hạ Vũ gọi đến.

Nghiêm Hạ Vũ qua đây thăm cháu trai và cháu gái, chủ yếu là thăm cháu gái. Anh ta vừa bay trở về từ Manhattan, còn chưa kịp trở về nhà, vội vàng đến thẳng bệnh viện.

“Mở cửa cho tôi đã.” Anh ta đi từ thang máy ra.

Cửa này là là cửa cấm của tầng phòng bệnh VIP.

Vừa lúc Tưởng Thành Duật đang đi dạo ở đây, chỉ cách cửa cấm mấy bước.

Cúp điện thoại, đi qua đó mở cửa.

Nghiêm Hạ Vũ dẫn đầu đi vào phòng bệnh. Tưởng Thành Duật và Thẩm Đường chậm rì rì ở phía sau.

Bọn họ vẫn chưa bước vào phòng bệnh, điện thoại của Tưởng Thành Duật lại vang lên lần nữa, lần này là Ôn Địch.

Ôn Địch gọi điện thoại cho Thẩm Đường trước, nhưng không ai nghe, thế nên gọi cho Tưởng Thành Duật.

Giống như Nghiêm Hạ Vũ, cô ấy đến đây thăm cục cưng.

Căn bản mỗi ngày Ôn Địch đều tới bệnh viện với Thẩm Đường, thời gian không cố định.

Hôm nay rất không khéo, đến không đúng lúc.

Thẩm Đường nhắc nhở cô ấy: “Nghiêm Hạ Vũ ở trong đó.”

“Không có gì.” Ôn Địch không nghĩ tới anh ta đến, nhưng cũng không để ý.

Nghiêm Hạ Vũ đang đứng bên cạnh nôi, chơi đùa với Bé Chanh.

Nhìn thấy ngoài cửa có người bước vào, hơi sững lại một chút.

Anh ta bỏ qua Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật, chỉ nhìn thấy Ôn Địch.

Một cái liếc mắt này, dường như mọi chuyện quay về.

Ánh mắt của Ôn Địch cũng nhìn thẳng lại đây, trên mặt cô không có gì thay đổi, khi nhìn vào anh ta, biểu cảm lạnh nhạt.

Nghiêm Hạ Vũ tự giác rời khỏi chiếc nôi, nhường chỗ cho Ôn Địch.

Bé Kyori đã ngủ, đặt tay bên má, rất có cảm giác an toàn.

Bé Chanh đang thức, hai mắt xoay tròn nhìn quanh.

Mấy ngày nay Ôn Địch đã học được cách bế trẻ sơ sinh, cô ta ôm Bé Chanh vào trong lòng: “Cục cưng ơi, mẹ nuôi tới thăm con rồi đây, có nhớ mẹ không?”

Nghiêm Hạ Vũ quay đầu nhìn cô ta một cái, đã gần hai năm anh ta chưa thấy nụ cười và dáng vẻ dịu dàng như thế này của cô ta rồi.

Anh ta ra phòng khách nhỏ bên ngoài tìm Tưởng Thành Duật, nói dự án đã thương lượng trong chuyến công tác này cho Tưởng Thành Duật nghe, thời gian trôi qua rất nhanh, đợi anh ta nói xong Ôn Địch đã rời đi rồi.

Nghiêm Hạ Vũ lại trở về phòng của em bé, Bé Chanh vẫn chưa ngủ, lúc này đang rất vui vẻ.

Anh ta cũng học theo Ôn Địch lúc nãy, bế Bé Chanh lên.

Trước đây Nghiêm Hạ Vũ không thích trẻ con, vừa ầm ĩ vừa rắc rối, trong nhà họ Nghiêm không ít trẻ con, anh ta chưa từng bế đứa nào.

Hôm nay chưa từng thấy, anh ta đã bế Bé Chanh.

Đứa trẻ còn quá nhỏ, khi anh ta bế cũng rất căng thẳng.

“Bé Chanh, ba là ba nuôi đây.”

Đúng lúc Tưởng Thành Duật bước vào, cau mày: “Cậu vừa nói cái gì đấy?”

Nghiêm Hạ Vũ: “Tôi là ba nuôi của Bé Chanh.” Ôn Địch là mẹ nuôi của con bé.

Hai phút sau, Nghiêm Hạ Vũ bị đuổi ra khỏi phòng của em bé.

...

Lúc Bé Kyori và Bé Chanh được ba tháng rưỡi, Tưởng Thành Duật đi công tác một chuyến dài, ở lại London đã sắp hai tuần.

Hoàn thiện dự án, anh lập tức về nhà.

Nóng lòng muốn về nhà.

Tuy rằng mỗi ngày đều gọi video với Thẩm Đường và hai cục cưng, nhưng cảm giác chỉ nhìn thấy mà không được ôm ấy, trong lòng khó chịu vô vùng.

Đến Bắc Kinh, sắc trời đã tối.

Tưởng Thành Duật gọi điện cho Thẩm Đường: “Đến sân nhà dưới lầu rồi.”

Thẩm Đường đang tắm cho các con, hơi sửng sốt: “Anh trở về rồi sao?”

“Ừm.”

Anh trở về sớm hơn hai ngày.

Thẩm Đường chẳng quan tâm chuyện cúp máy, đưa con cho vú nuôi, vội vàng xuống lầu.

Giữa tháng mười một, không khí lạnh ập đến, nhiệt độ không khí bên ngoài thấp.

Thẩm Đường mặc váy ngủ, ngay cả áo khoác còn chưa mặc.

Ô tô tiến vào trong sân, dừng lại.

Tưởng Thành Duật ngồi máy bay riêng trở về, đã tắm rửa thay một bộ quần áo trên máy bay, nhìn không ra mỏi mệt phong trần sau một chặng đường dài.

Thay quần áo sạch sẽ là vì có thể ôm Thẩm Đường và các con.

“Sao em mặc ít như vậy đã ra ngoài rồi?” Trong lời nói của Tưởng Thành Duật mang theo trách cứ, ôm cô vào trong lồng ngực.

Anh xoay người, lấy áo khoác của anh từ trong xe ra mặc cho cô.

Thẩm Đường dùng sức hôn một cái lên môi anh: “Mau đi xem hai cục cưng đi, nửa tháng nay anh không ở nhà, bọn trẻ đã lớn rất nhiều rồi.”

Bé Kyori và Bé Chanh đã ra khỏi phòng tắm, vú nuôi đã lau khô tóc cho bọn chúng, thay quần áo liền thân.

Tưởng Thành Duật và Thẩm Đường đã đến phòng của bọn trẻ, Bé Chanh và Bé Kyori đang bò trên giường.

“Các con yêu, mẹ ở đây.” Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, hai đứa nhỏ muốn đi tìm mẹ, đầu dựa vào trên giường, cánh tay nhỏ không đủ sức, Bé Chanh và Bé Kyori đều cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía trước, nhìn thấy Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật đến gần.

Khóe miệng hai đứa nhỏ cong lên, cười thành tiếng.

Nụ cười này, khiến trái tim Tưởng Thành Duật tan chảy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi