DƯỚI VẺ BỀ NGOÀI

Khi người đàn ông người Nga cùng Phương Vy Kỳ bước vào phòng, phản ứng đầu tiên của Hứa Qua chính là: Mình phải kiếm cớ chuồn thôi.

Ở 1942, ngoài danh xưng ‘vợ chưa cưới của Lệ Liệt Nông’, vị thế của Hứa Qua cũng chỉ tương đương với cấp bậc công nhân trong một tập đoàn lớn, là một người công nhân chả bao giờ được tham gia vào những cuộc họp cấp cao. Điều này cô vẫn luôn tự hiểu trong đầu.

Vừa mới di chân chuẩn bị chuồn, cô đã bị Lệ Liệt Nông ngăn lại. Lần này anh không dùng tay, mà là dùng chân, duỗi thẳng chân chắn đường đi của cô.

Động tác của anh giống hệt những bạn học xấu tính ngồi cạnh đường đi, khi bạn đang bước qua, bạn học xấu tính lập tức chìa chân ra ngáng bạn ngã chổng vó.

Hứa Qua sao có thể nghĩ rằng lãnh đạo của 1942 lại làm ra cái chuyện này, nên cô chẳng hề phòng bị.

Nhưng anh thật sự đã làm, hơn nữa còn không thể cố tình hơn.

Nếu không phải nhờ Phương Vy Kỳ túm đỡ lấy, nhất định Hứa Qua đã mất mặt cả theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, chổng chân lên trời, có khi còn gãy cả mũi.

Khi cô nhận ra Lệ Liệt Nông thật sự dùng chiêu này để đối phó cô, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Hứa Qua lúc này chính là: “Tên khốn khiếp Lệ Liệt Nông này muốn cô mất mặt trước mặt hiệp sĩ Núi Đền.”

Phương Vy Kỳ cách đây không lâu mới đi huấn luyện ở nước Anh, động tác đỡ lấy cô của anh vô cùng đẹp đẽ, lịch sự và vững chắc.

Cô nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, nếu không phải còn ông người Nga ngồi ở đây, nhất định Hứa Qua sẽ trừng mắt hung hăng nhìn Lệ Liệt Nông: Rốt cuộc anh bất mãn cái gì?

Chuyện này hiển nhiên làm người đàn ông Nga bất mãn. Hứa Qua cứ đứng ở đó, chẳng có ý rời đi, mà cũng chẳng hề muốn ở lại. Đương nhiên Hứa Qua sẽ không bao giờ cho rằng cái chân thối tha của anh chỉ đơn giản là trò đùa dai như trẻ nhỏ.

Giây tiếp theo, Hứa Qua lập tức biết lý do.

“Cô ấy là vợ tôi.” Lệ Liệt Nông nói.

Không cần nói cũng biết chỉ với thân phận bà Lệ là quá đủ để cô có quyền được tham gia toàn bộ các cuộc họp lớn nhỏ ở 1942.

Hoá ra ý nghĩa của cái ngáng chân kia là: Em đừng có nghĩ chuồn đi là được.

Lúc này, Hứa Qua mới nhớ đến thân phận Lệ phu nhân của mình, đồng thời cũng nhớ rằng mình đã hai sáu tuổi, chứ không phải hai mươi tuổi nữa. Có lẽ trong sáu năm qua, cô đã từ giai cấp công nhân vươn lên đẳng cấp trí thức tinh anh rồi.

Giờ phút này, Lệ Liệt Nông đang nhìn cô, ánh mắt anh hệt như lúc anh đứng ở hành lang, chỉ thiếu mỗi câu nói: “Bà Lệ hẳn nên đứng cạnh ông Lệ mới đúng.”

Cô ngoan ngoãn đứng cạnh bên Lệ Liệt Nông, ừm, hẳn là lúc này họ có thể bắt đầu nói chuyện rồi chứ?

Đầu mày đang nhướn lên của anh hạ xuống, Lệ Liệt Nông nhìn thoáng sang Phương Vy Kỳ, ánh mắt anh lạnh nhạt, ý tứ cũng rất rõ ràng.

“Bing đến đây cùng tôi.” người đàn ông Nga dứt khoát.

Lệ Liệt Nông không trả lời.

Người đàn ông Nga lần này đến đây không phải để khởi binh vấn tội, ông ta mang đến một tin tức không tốt:

Ngày mùng một tháng hai, một phi cơ quân dụng loại nhỏ của Nga đã bị bắn, rơi trên không phận Ukraine, theo tin tức điều tra, kẻ đứng sau vụ bắn hạ đó chính là tổ chức dân binh của Thổ Nhĩ Kỳ tên “Sói xám”. Điều khiến mọi việc trở nên khó giải quyết chính là tổ chức dân bình này hợp tác chặt chẽ với 1942 trong suốt những năm 2010 đến 2012.

Cùng lúc đó, tháng trước, trong một vụ đánh bom liều chết ở Yemen khiến nhiều người thiệt mạng, người ta nhặt được một cuốn hộ chiếu. Sau điều tra của cảnh sát, hộ chiếu này là của một thành viên 1942.

Chỉ mười ngày sau đó, máy chủ Internet của 1942 bị sập do lượng truy cập mang tính công kích quá lớn, điều này chưa từng xảy ra trước đây. Hơn nữa, trên Internet xuất hiện một đoạn video thật thật hư hư về việc các thành viên 1942 cổ xuý cho tư tưởng kh ủng bố cực đoan.

Tất cả những sự việc xảy ra liên tục hiển nhiên là có kế hoạch nhắm vào 1942, mục đích chính là dán nhãn “tổ chức kh ủng bố” lên 1942.

Nói liền xong một mạch, cảm xúc của ông người Nga rất kích động: “Trước khi cậu tới Mexico, tôi đã nhắc nhở cậu rồi, chính cậu đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để giải quyết vấn đề.”

Trầm ngâm một lát, Lệ Liệt Nông quay sang Phương Vy Kỳ: “Tôi nghĩ cậu hẳn là biết kẻ nào đứng sau màn này.”

Phương Vy Kỳ gật đầu: “Hàng loạt hành động này chắc chắn là từ nhóm Ireland Junior.”

Nhóm Ireland Junior và 1942 đều là hai tổ chức phi chính phủ ở Châu Âu. Hai tổ chức này ngay từ đầu đã có thực lực tương đương, nhưng lúc nào cũng coi đối phương là kẻ thù không độ trời chung. Cuối thế kỷ trước, nhóm Ireland Junior bị quốc hội Anh và Hội đồng EU xếp vào nhóm những tổ chức có nguy cơ kh ủng bố trong tương lai. Sau đó, họ bị dồn ép đến mức không gượng dậy nổi. Theo lời Phương Vy Kỳ, nhóm Ireland Junior năm ngoái mới đổi người lãnh đạo, và giờ bọn họ đang trong trạng thái sống lại lần nữa.

Vị lãnh đạo mới này dã tâm lớn, chỉ mới vài tháng đã đạt đươc nhiều thành tựu, không chỉ thế còn bắt đầu ra tay với địch thủ của mình, cố ý lợi dụng tình thế loạn lạc trên thế giới để kéo 1942 vào danh sách tổ chức kh ủng bố, thế chỗ cho nhóm họ.

Những điều Phương Vy Kỳ nói khiến Hứa Qua nghe mà đổ mồ hôi cả bàn tay. Quá khứ đã cho họ thấy khi bị cả thế giới này quay lưng sẽ khổ sở và khó khăn như thế nào. Siêu nhân hay Batman cũng chỉ là nhân vật trong truyện tranh mà thôi.

Lời của Phương Vy Kỳ cũng khiến sắc mặc Lệ Liệt Nông trở nên nghiêm trọng.

Giờ phút này, cuối cùng Hứa Qua cũng hiểu rằng: Thời gian đã để lại dấu vết trên người cô, cũng để lại dấu vết trên người anh. Người thiếu niên xưa kia kiêu căng, khinh người cuối cùng cũng trở nên bình tĩnh, trầm ổn.

Dì Mai từng nhiều lần dạy dỗ cô và anh: Khi các con đang hưởng thụ những gì thiên nhiên ban tặng, thì các con cũng nên học cách kính sợ thiên nhiên trong lòng. Câu nói này quả là có đạo lý.

“Đến 12 giờ đêm qua, những kẻ đó đã lấy danh nghĩa thành viên 1942 tuyên bố chúng đã kêu gọi được đến 5000 thành viên mới cho bọn kh ủng bố cực đoan. Tất cả IP này đều được giả mạo đến 90% các IP của các chi nhánh của 1942. Sáng hôm nay, theo tình báo thu thập được thì các báo mạng đã chuẩn bị đăng bài về tin tức này rồi.”

“Ngài Lệ, vài đồng nghiệp của tôi đang trên đường đến Mexico, chỉ cần cho chúng tôi ba ngày, nhất định chuyện vấy bẩn trên Internet này sẽ được giải quyết.” Phương Vy Kỳ nói to hơn: “Tôi cũng tin tưởng trong ba ngày, với năng lực của ngài Lệ thì có thể xử lý tốt chuyện chiếc máy bay quân dụng của Nga, cũng như vụ đánh bom liều chết kia.”

Quả nhiên là hiệp sĩ của cô, vừa thể hiện sự tôn trọng với cấp trên nhưng đồng thời cũng thể hiện sự tự tin về năng lực của mình.

Anh vừa dứt lời, thiếu chút nữa là Hứa Qua túm chặt lấy tay Lệ Liệt Nông ríu rít: “Artenza, anh ấy thật tuyệt phải không? Artenza, anh theo cách của anh ấy đi, giao chuyện đó cho anh ấy giải quyết.”

Nhưng có ai đó trông mặt hoàn toàn khác kênh với suy nghĩ của cô.

Cho dù không vui, Lệ Liệt Nông không bao giờ thể hiện ra mặt. Nhưng từ cái lưng thẳng tắp kia cùng ánh mắt sắc bén, có thể đoán được anh đang nghi ngờ người vừa đề xuất phương án.

“Phương Vy Kỳ, đó là bạn của cậu, không phải bạn của 1942.”

Lệ Liệt Nông nói xong, Phương Vy Kỳ chần chờ một chút mới nói: “Ngài Lệ, tôi có thể đảm bảo họ là những người rất có uy tín, hơn nữa bạn tôi ở phương diện này có rất nhiều kinh nghiệm phong phú.”

Rồi anh nhấn mạnh: “Trước mắt, thứ chúng ta cần tranh thủ chính là thời gian.”

Lời Phương Vy Kỳ nói xong chính là ám chỉ, ngài Lệ này, cậu đã bỏ qua thời gian tốt nhất để giải quyết vấn đề rồi, giờ chúng ta không còn lựa chọn nào đâu.

Phương Vy Kỳ vừa dứt lời, không gian như bốc lên mùi thuốc súng nhè nhẹ.

Người đàn ông Nga kia rõ ràng là ở phe Phương Vy Kỳ: “Artenza Part, trước khi cậu là Lệ Liệt Nông, cậu là Artenza Part. Lệ này, cậu nên biết giờ chúng ta là những người đứng trên chuôi dao để hành sự.”

Sau đó, Phương Vy Kỳ và ông ta cùng rời đi.

Bọn họ đã nhất trí phương án: Phương Vy Kỳ sẽ ở lại Mexico để chờ bạn của anh, rồi cùng nhau xử lý vụ vấy bẩn trên Internet. Mặt khác, người đàn ông Nga kia sẽ về trụ sở của 1942 để lên kế hoạch đối phó với Ireland Junior.

Mà thứ Lệ Liệt Nông cần phải làm bây giờ là phối hợp nghiêm túc với bác sĩ, đảm bảo cho đầu óc anh hoạt động thật tốt và lý trí, vì trong chuyện này, người đưa ra quyết sách cuối cùng chính là anh.

Điều đáng để ăn mừng chính là, người đàn ông Nga khi nghe Lệ Liệt Nông dùng thuốc giảm đau quá liều cũng chỉ biết bực tức mà thôi. Đương nhiên là khi ông ta càu nhàu với Lệ Liệt Nông thì ánh mắt lại cứ nhìn chằm chằm vào Hứa Qua, không biết có phải là do vô tình hay cố ý nữa. Vì vậy, Lệ Liệt Nông đứng lên phía trước, chặn lại tầm nhìn ấy.

Cứ như vậy, Hứa Qua có thể tránh đi ánh mắt bất mãn của Alexander, và cô có thể trốn sau lưng anh cười trộm với Phương Vy Kỳ.

Hiệp sĩ Núi đền của cô cũng cười ngưu tầm ngưu, mã tầm ãm với cô.

Khi cửa phòng vừa đóng lại, cái trán của Hứa Qua liền bị đập bụp một cái. Lệ Liệt Nông đang bóp tờ giấy lại thành hình tròn rồi ném về phía cô.

Bởi vì bị bất ngờ không kịp tránh, Hứa Qua cực kì ảo não trong lòng, nhất định Artenza đang thử năng lực phản ứng của cô. Nếu là trước kia, nhất định cô sẽ có thể tránh đi một cách siêu nhanh và ngầu, xem ra thời gian sáu năm khiến kỹ thuật của cô hoang tàn đi bao nhiêu.

Mà Lệ Liệt Nông nhìn khuôn mặt ngờ nghệch của Hứa Qua thì càng tức anh ách.

Nhưng rất nhanh, Hứa Qua phát hiện hình như mình lại suy nghĩ nhiều rồi.

Lệ Liệt Nông tức tối nói với cô: “Đừng há miệng ra như thế nữa.”

Đây là lần thứ hai trong ngày anh nói với cô câu này.

Nếu lúc ở trong rừng cây là dịu dàng thân mật thì lần này nghe như thể một ông chủ đang ghét bỏ con thú cưng ngu ngốc của mình vậy.

Cô sờ sờ khoé môi mình, à, là nụ cười ca ngợi hiệp sĩ Núi Đền của cô còn chưa tắt.

Miệng cô mấp máy, làm cho giọng điệu mình trở nên oan ức: “Lệ Liệt Nông, anh vừa mới bóp giấy ném em.”

Cô cẩn thận suy nghĩ, cô không làm ra chuyện gì khác người mà.

Ôm cánh tay, Lệ Liệt Nông làm ra bộ dáng ‘cảm ơn trời đất, rút cục em cũng nhận ra mình vừa bị ném giấy vào người’: “Hứa Qua, vừa rồi là anh thử năng lực phản ứng của em!”

Hoá ra không phải do cô suy nghĩ nhiều, thật sự Artenza muốn thử năng lực phản ứng của cô.

“Kết quả…” Lệ Liệt Nông không giấu nổi thất vọng: “Phản ứng của em hệt như những kẻ mỗi ngày ngoài ăn chỉ biết ngủ, sau đó ngày một tăng cân béo phì.”

Cô nhíu mày, Lệ Liệt Nông đang ám chỉ cô giống con heo sao?

“Em nói xem anh có nên gọi cho dì Mai kể lại tình trạng bây giờ của em không?” Lời này anh nói ra rất nghiêm túc.

Lệ Liệt Nông vừa dứt lời, Hứa Qua chẳng dám thể hiện sự bất mãn, cô đáng thương nói: “Artenza… Anh đừng làm vậy mà.”

Nói thật, Hứa Qua có chút chột dạ. Hiện tại cơ thể cô như một cỗ máy rỉ sét, chỉ chạy một đoạn ngắn cũng phải thở hổn hển.

Nhất định đã rất lâu rồi cô không còn chạy bộ mỗi sáng nữa.

“Biểu hiện ban nãy của Phương Vy Kỳ không tệ lắm đúng không?” Anh đột nhiên hỏi.

Rõ ràng là Lệ Liệt Nông đang lấy chuyện gọi điện cho dì Mai để uy hiếp cô, như vậy, anh rốt cuộc muốn nghe đánh giá của cô như thế nào?

“Em thấy… Không tệ đâu.” Cô cẩn thận thăm dò: “Đừng lo lắng, trực giác em mách bảo, bạn anh ấy tuyệt đối có thể tin tưởng được.”

Hứa Qua nghĩ tới nghĩ lui, Lệ Liệt Nông hỏi vấn đề này nhất định là vì bản chất vấn đề, anh luôn đặt lợi ích của tổ chức lên trên vấn đề cá nhân.

Nhưng cô còn chưa dứt lời, một cục giấy trắng lại vút đến trước mặt.

Lần này Hứa Qua đã có thể tránh rất nhanh, tuy vẫn chưa thể được như trước kia nhưng cũng phải đạt đến 80% rồi. Hơn nữa, cô còn có thể nắm lấy cục giấy anh ném trong tay.

Xem ra mấy đề tài kia vốn là cách Lệ Liệt Nông đánh lạc hướng cô. Nghĩ vậy, Hứa Qua trưng ra khuôn mặt vô cùng đắc ý với anh.

Tuy nhiên cái cô nhận lại là một khuôn mặt lạnh tanh. Nhưng Hứa Qua rất tự tin với bản thân, cô còn trừng trừng mắt lại với anh.

Khi hai người còn đang mắt to mắt nhỏ với nhau, ngoài cửa có người gõ.

Đối với tiếng gõ cửa, Lệ Liệt Nông không nhúc nhích, Hứa Qua đi đến cửa phòng, khi tay cô chạm lên tay nắm, Hứa Qua nghe thấy tiếng nói sau lưng rất nhỏ.

Cô quay đầu lại chỉ thấy bóng dáng anh đang đi về phía phòng làm việc.

Hình như vừa rồi, cô nghe được Lệ Liệt Nông lầm bầm cái gì mà: “So với heo còn béo hơn”, “Không những béo còn ấu trĩ”, rồi một lúc, anh nói rằng: “Đừng cười với cậu ta như vậy.”

Nhưng mà, người đang đi đến phòng làm việc vẫn bước đi rất chững chạc, trưởng thành.

Cô lắc lắc đầu, nhất định là ảo giác rồi. Nhiều lúc, cô luôn ảo tưởng ra giọng nói anh, dịu dàng như mùa xuân, khi thì nhiệt tình như mùa hạ, lúc thì thanh mát như mùa thu, hay ấm áp như cây đuốc thắp giữa đêm đông.

Tất cả những thanh âm đó đều là ảo tưởng của cô, còn giọng anh thì lúc nào cũng thanh lạnh như nước.

Cô mở cửa, đứng ngoài là cô nàng Harvard kia.

Cô đi Theo cô ta, nhìn cô ta gõ cửa phòng làm việc Lệ Liệt Nông, cửa phòng được người bên trong mở ra, sau khi đi vào, cô ta nhanh chóng đóng cửa lại.

Một lúc trôi qua, cả hai người ở bên trong bước ra. Hứa Qua đứng một bên, ấp úng gọi người làm bản mặt vô tình vô ý kia: “Artenza…”

Lệ Liệt Nông chẳng thèm liếc cô một cái, anh còn cố tình bước nhanh hơn.

Nhưng khi cô nàng Harvard kia đi qua cô, cô ta nói với cô rằng, ngài Lệ đã đến giờ kiểm tra sức khoẻ.

Khi trong phòng chỉ còn lại mình cô, Hứa Qua mới tỉnh ra: Sao cô có thể quên rằng anh đang là một người bệnh, hơn nữa…

Hơn nữa giờ thân phận của họ càng thêm thân thiết hơn khi xưa, giờ cô đã là vợ anh rồi.

Là bà Lệ đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi