DƯỚI VẺ BỀ NGOÀI

Mặt trời ngả dần về phía Tây, một ngày nữa lại trôi qua.

Nhìn về hướng đông, Hứa Qua nhìn bóng dáng rời đi của Lệ Liệt Nông. Ánh nắng yếu ớt của mặt trời lặn kéo bóng anh đổ dài trên mặt đất. Rồi cả người và bóng đều biến mất ở cuối con đường mòn.

Mới chỉ hơn chục tiếng kể từ lúc Hứa Qua nói câu: “Anh tin không, ngày đó em mới sinh ra đã thấy anh rồi!”. Chỉ trong chục tiếng từ khi thức dậy đến giờ, Hứa Qua vẫn luôn bị thất thần. Rất nhiều lần khi cô và Lệ Liệt Nông ở cạnh nhau, cô hay bật thốt: “Anh vừa nói gì vậy?”

Cô cảm thấy hình như Lệ Liệt Nông đang nói chuyện gì đó với mình.

Sau mấy lần “Anh vừa nói gì vậy?” thì Lệ Liệt Nông cũng nhìn lại cô, rồi cũng như bị lây mà nói: “Em vừa nói gì thế?”

Được, ngày hôm nay cả anh và cô đều là hai người mất trí.

Hôm nay, bọn họ dùng bữa tối sớm hơn mọi khi, sớm hơn khoảng một tiếng đồng hồ. Đặc biệt hơn cả là bọn họ cùng ăn tối ở ngoài ban công. Trước đây Hứa Qua vẫn luôn tưởng tượng bữa tối trên ban công nhưng Lệ Liệt Nông đều lấy vô vàn lý do để cự tuyệt yêu cầu này của cô.

Khi ngồi xuống, Lệ Liệt Nông như nhà ảo thuật lấy ra một bông hoa màu hồng phớt, đặt cành hoa nhỏ lên tay trái của Hứa Qua. Anh nhìn cô, thấp giọng nói: “Bao giờ về nhà anh lại mua thêm cho em.”

Bông hoa trên tay Hứa Qua là một bông hoa xương rồng bà. Đây là lần thứ hai Hứa Qua nhận được một bông hoa từ Lệ Liệt Nông. Cả hai lần anh đều tặng cô hoa xương rồng bà.

“Ở nơi này không có chỗ nào bán hoa cả.” Lệ Liệt Nông lại nói thêm.

Hứa Qua ngẩng đầu nhìn Lệ Liệt Nông mỉm cười. Còn ánh mắt anh thì đang đánh giá bông hoa xương rồng bà màu hồng phớt.

“Ở trong mắt người Mexico, xương rồng bà đại diện cho sự kiên cường.” Dừng một chút, anh nói tiếp: “Anh cảm thấy nó rất giống em, nên đã hái trộm một bông mang về.”

Cô cẩm bông hoa lên, hương thơm thoang thoảng vương vấn xung quanh. Hứa Qua nhìn Lệ Liệt Nông: “Cảm ơn anh.”

“Em thích không?” Anh hỏi cô.

Hứa Qua gật đầu. Nhưng nhớ mình không thể là một con chim gõ kiến nên cô bổ sung thêm: “Thích lắm.”

Anh rũ mi mắt xuống.

Bữa tối chính thức bắt đầu. Trong suốt bữa ăn, bọn họ đạt được một nhất trí ngầm không nói một lời nào. Ăn xong, Lệ Liệt Nông nhìn qua bầu trời rồi nói: “Chúng ta cùng đi bộ nhé!”

Vì thế, bọn họ đi bộ chậm rãi trên bãi cỏ mềm mại.  Khi đi qua cái cây nọ, cũng không rõ ai là người buông tay ra trước. Từ đi song song biến thành người đi trước, người đi sau, cũng không ai để ý đến việc nắm tay nhau bước đi nữa.

Đi đến bãi sân thoáng rộng, Lệ Liệt Nông dừng bước. Hứa Qua dừng lại theo anh. Tựa như vừa nhớ ra điều gì, anh nói xin lỗi: “Xem ra anh không thể đi dạo cùng em rồi!”

“Anh còn việc phải xử lý à?” Cô hỏi anh.

Anh gật đầu, nâng khuôn mặt cô lên, nhẹ nhàng: “Ở đây không khí rất tốt, nếu em thích thì cứ ở lại đây thêm một chút. Tí nữa anh sẽ bảo Cao Vân Song đón em.”

“Không cần đâu.” Cô lắc đầu: “Em tự đi về được.”

Anh chạm môi nhẹ vào trán cô, nhìn thật sâu vào đôi mắt rồi quay người rời đi.

Nhìn bóng dáng Lệ Liệt Nông khuất dạng cuối đường mòn, lúc này Hứa Qua mới di bước chân. Cô nhìn quanh bốn phía, hạnh phúc dạt dào giữa thiên nhiên cây cỏ. Lệ Liệt Nông nói đúng, nơi này không khí thật tốt.

Bước chân cô ngừng cách hòn non bộ có suối chảy vài chục bước. Có một bờ vai nghiêng nghiêng dựa vào một cái núi giả đưa lưng quay lại với cô. Tuy rằng chỉ nhìn thấy một phần nhưng Hứa Qua ngay lập tức nhận ra người đằng sau đó.

Ái chà, trông anh nhàn hạ chưa kìa. Cái động tác trông ngơ ngơ ngẩn ngẩn, chắc anh ấy nghĩ mình trông giống nhà hiền triết ngẫm sự đời lắm đấy.

Cô đang định bước về phía anh thì chợt nhớ đến tâm trạng của mình tối qua ở hội trường. Hứa Qua nén lại, xoay người sang chỗ khác, tính rón rén rời đi. Chỉ là cô vừa mới nhón được hai bước thì sau lưng truyền đến tiếng gọi: “Hứa Qua.”

Dưới ánh mắt trêu chọc của Phương Vy Kỳ, Hứa Qua căng da đầu tiến đến trước mặt anh. Phương Vy Kỳ nhìn cô như thể: Anh đã sớm nhìn thấy em ở đấy rồi.

Cô ấp úng giải thích: “Phương Vy Kỳ, em… em không định quấy rầy anh suy nghĩ.”

Phương Vy Kỳ nhướng nhướng mày.

Xung quanh họ không có ai, thậm chí gió cũng như trốn tránh không thấy bóng dáng. Hứa Qua ôm tay từ trên cao nhìn xuống Phương Vy Kỳ đang thẳng người ra bãi cỏ. Rồi anh hào hóng vỗ vỗ tay xuống vị trí bên cạnh người anh.

Hứa Qua vẫn đứng im.

“Anh đoán em có chuyện muốn nói với anh?” Phương Vy Kỳ hỏi.

“Không có!” Cô rất nhanh đã phủ định câu hỏi của anh.

Phương Vy Kỳ nhắm mắt lại, một bộ dạng không quan tâm phản ứng của cô.

Mắt thấy trời sắp tối hẳn, chắc Artenza cũng xử lý xong việc rồi, cô cũng nên trở về ngay. Nhưng tại sao bước chân chậm chạp không muốn di chuyển.

Cuối cùng thì Hứa Qua cũng nằm xuống vị trí Phương Vy Kỳ chỉ trước đó.

Mắt thấy sắc trời đã ám trầm hạ tới, có lẽ A Đặc đã xử lý tốt chuyện của hắn, nàng hiện tại hẳn là đi trở về, nhưng bước chân chậm chạp bất động.

Mặt cỏ thật mềm mại. Chỉ là bầu trời trước mặt giống như một bức tranh sơn dầu, vừa thê lương ảo não, vừa dày nặng. Ánh mắt cô cứ thế nhìn ngắm bầu trời hoàng hôn biến thành nền đen vô hạn. Màn đêm cứ vậy bủa vây lấy từng tia nắng sắc hồng cam nhạt ở cuối đường chân trời.

Cô nắm mắt lại, gọi tên Phương Vy Kỳ.

“Ừ.” Anh lười nhác trả lời bằng giọng mũi.

Một khi đôi mắt nhắm lại, những điều chôn sâu tận dưới đáy lòng không kìm nổi mà tháo chạy, chạy lên đầu lưỡi. Chỉ cần cô mở miệng, nó sẽ từ những ảo ảnh biến thành ngôn ngữ.

“Phương Vy Kỳ, mì lạnh hương vị vẫn như vậy, bánh mật cũng vẫn ngon như xưa. Chỉ là…. Chỉ là Artenza không như thế nữa.”

Không gian xung quanh tĩnh mịch như đã chết. Chỉ còn một người đang nói với giọng hoảng loạn.

Lòng bàn tay cô nhẹ nhàng đặt lên vị trí trái tim. Trong lòng thầm gọi “Artenza” nhưng không có, không có những đợt sóng cuộn trong lòng, trái tim không còn nảy lên rộn ràng như ngày xưa nữa.

“Mà em cũng… Em cũng không còn như xưa nữa.”

Có một bàn tay ấm áp đặt lên mu bàn tay cô đang đặt trên mặt cỏ.

“Đương nhiên em không giống ngày xưa nữa. Loài người chúng ta như đang trèo trên những cái thang. Mỗi một lần bước lên một bậc, khi em nhìn xuống những bậc dưới, em sẽ đều cảm thấy mình thay đổi. Hứa Qua, hiện tại em 26 tuổi rồi.”

Có lẽ vậy, cô cũng luôn tự nói với mình điều đó. Nhưng có một ít chuyện Hứa Qua có thể khẳng định, hôm qua khi đứng trên bậc cầu thang kia, Lệ Liệt Nông vẫn luôn là người duy nhất trong mắt cô. Đó có phải là tình yêu không? Đã từng yêu đến đau đớn, và cũng có những lúc hạnh phúc đến vậy.

Nhưng giờ không còn như xưa nữa, cô không tìm được những cung bậc cảm xúc lẫn lộn ấy nữa. Hứa Qua 26 tuổi làm sao vậy?

Màn đêm mỗi lúc một dày, mà cái ý nghĩa trong đầu cô càng thêm rõ ràng. Cô cố gắng chạy khỏi nó, không dám tin tưởng. Vì thế nên tối qua, mượn hơi men còn sót lại sau bữa tiệc, cô nói với Artenza của cô: “Artenza, ngày đó vừa sinh ra em đã thấy anh rồi.”

Nếu tâm hồn cô là một đại dương mênh mông thì câu nói ấy chính là ngọn hải đăng kiên cố trên một dải đất, nơi bến bờ mà cô hướng đến. Nhưng qua một giấc ngủ dài như vậy, Hứa Qua không còn nhìn thấy ngọn hải đăng của mình nữa.

Tối qua, sau khi nói xong câu nói đó, lòng Hứa Qua vô cùng bình lặng, bình lặng đến lạ kỳ.

Đó chỉ là một giấc ngủ dài thôi.

Hứa Qua mở to mắt lần nữa, bầu trời đã đầy ánh sao. Không khí như thế này thật thích hợp để kể một câu chuyện xưa. Trước giờ đều là Hiệp sĩ Núi Đền kể cho cô nghe, hôm nay hãy để cô kể cho anh nghe.

“Phương Vy Kỳ, em kể cho anh một câu chuyện nhé.” Hứa Qua nói.

Câu chuyện cũ này là một câu chuyện từ rất lâu rất lâu rồi.

“Ngày xưa, lâu lắm rồi, có một cô gái nhỏ bị một chàng trai có khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp mê hoặc.”

“Cứ như vậy, cô gái nhỏ ấy luôn lẽo đẽo đi theo đuôi anh chàng đẹp trai ấy. Khi anh ấy chạy, cô cũng lảo đảo, nghiêng ngả đuổi theo. Mùa xuân cây cối mơn mởn, mùa hè nóng nực như thiêu đốt, mùa thu cây lá hai bên đường thay một màu vàng rực rỡ, mùa đông với những bông tuyết mềm yếu nhưng khiến người ta đau đến cắt da cắt thịt.”

“Cứ như vậy, qua rất nhiều cái xuân hạ thu đông, một hôm, cô gái ấy dừng trước một vết nứt sâu trên mặt đường. Ở trên khe nứt ấy, có một thanh gỗ mỏng manh bắc qua, phía dưới là một khe nước gần trơ đáy. Cô gái nghĩ rằng mình thừa sức nhảy vọt qua mà không cần bước lên thanh gỗ…”

“Oạch… Cô gái ngã uỵch, cô không vượt qua được khe nứt kia. Cô đã mệt quá rồi, nên nằm luôn tại đó ngủ một giấc, cô nghĩ rằng ngủ lại sức rồi cô sẽ lại tiếp tục theo đuổi chàng trai kia.”

“Nhưng khi cô gái tỉnh dậy, cô phát hiện mình đã miễn dịch với khuôn mặt đẹp trai kia rồi. Hmm, nói cách khác thì….” Nước mắt dâng đầy trong hốc mắt: “Không còn yêu nữa… Cô gái ấy đã hết yêu chàng trai rồi.”

“Cảm giác ấy thật kỳ lạ, cô gái đã không yêu chàng trai nữa rồi.”

Chuyện cũ vậy đã hết rồi.

“Phương Vy Kỳ, câu chuyện này tẻ nhạt nhỉ?” Cô hỏi anh.

Khi Hứa Qua cho rằng những gì mình vừa kể đã ru ngủ Phương Vy Kỳ rồi thì…

Giọng anh truyền đến tai cô: “Không, đó là câu chuyện mù quáng nhất anh từng nghe từ trước đến giờ. Hơn nữa, câu chuyện này thật đau thương.”

“Mùa xuân cây cối đâm chồi nảy lộc mơn mởn thật đẹp nhưng cô gái không có thời gian thưởng thức. Mùa hạ nóng như đổ lửa nhưng cô gái không biết đi tránh cái nóng dưới những bóng râm. Mùa thu lá cây đổi màu rực rỡ, cô gái hẳn rất muốn cúi xuống nhặt một chiếc lá rồi ép vào một cuốn sổ. Gian nan nhất là mùa đông, mùa đông chắc cô gái chỉ muốn nằm ổ trong chăn ngủ nướng.”

“Nhưng cô không dám, bởi chàng trai có khuôn mặt hoàn hảo kia có đôi chân dài. Mỗi bước của chàng trai ấy bằng mấy bước gấp gáp của cô.”

“Cô không có thời gian để làm biếng, để nghỉ ngơi. Cô luôn trong trạng thái hồi hộp, lo sợ chạy vội mới có thể bước sát với người ấy. Cứ như vậy cô “đồng hành” phía sau chàng trai kia trải qua 100 mét, 1000 mét, 1000 km, 10000 km đến khi cô không còn đếm được khoảng cách mình đã đi qua. Chạy lâu như vậy cũng đến lúc mệt, nhưng điều khiến cô gái kiệt sức, tuyệt vọng hơn cả chính là chàng trai chưa từng một lần quay đầu nhìn cô.”

“Chỉ một lần thôi cũng đủ rồi. Chỉ một lần anh quay lại nhìn cô, cô cũng có thể trèo lên khỏi vết nứt kia, đứng dậy chạy tiếp.”

Một lúc lâu sau vẫn không có ai mở lời tiếp. Thế giới trước mặt họ như thể chưa từng yên tĩnh đến thế. Trên đầu họ, những vì sao gần như mờ đi trong bóng đêm.

Hứa Qua nhắm mắt lại. Kể câu chuyện kia xong, cô cảm thấy mệt rã rời. Đôi mắt cô vừa nhắm lại, thế giới không có thanh âm bỗng nhiên vọng lại giọng của một cô gái trẻ. Giọng nói ấy như vọng lại từ sâu trong rừng, nghe rất quen, như từ đâu đó bay tới, như mộng như ảo. Giọng nói ấy đầy sự ngạc nhiên, kinh hãi: Ngài Lệ….

Sau khi nghe rõ tiếng gọi ấy, Hứa Qua bật dậy từ mặt cỏ.

“Làm sao vậy?” Phương Vy Kỳ hỏi cô.

“Hình như em nghe được….” Nói một nửa thì cô ngừng lại.

Quanh cô vẫn yên tĩnh như vậy. Cây cối im ắng, thi thoảng có tiếng côn trùng kêu còn âm thanh của hốt hoảng của cô gái trẻ như thể chỉ là ảo giác của cô.

“Phương Vy Kỳ, anh có vừa nghe thấy tiếng ai nói không?” Cô cẩn thận hỏi anh. Chỉ khi nghe anh xác nhận cô mới có thể yên lòng.

Phương Vy Kỳ nói anh không nghe thấy tiếng gì cả.

Vậy giọng cô gái ấy đến từ trong đầu cô rồi, đúng là ảo giác rồi.

Phương Vy Kỳ là một nhà giải mã, nên thính giác, thị giác của anh rất rất tốt.

Cô đứng lên khỏi mặt cỏ, vội vàng nói “Hẹn gặp lại” với Phương Vy Kỳ rồi quay về chỗ mình ở.

Lệ Liệt Nông vẫn chưa về, hẳn là anh chưa giải quyết xong được công việc. Không hiểu vì sao ý nghĩ này khiến Hứa Qua thả lỏng lo âu. Đến khi cô tắm rửa xong xuôi, đúng giờ nằm trên giường mà anh vẫn chưa về.

11 giờ, Hứa Qua gọi cho Lệ Liệt Nông nhưng không ai nghe. 5 phút sau, cô lại gọi tiếp cho anh, lần này điện thoại đã có người nhấc máy.

Giọng anh rất bình thản: “Anh còn chuyện cần giải quyết.”

Lời nói của anh làm lòng Hứa Qua trùng xuống. Cô nắm điện thoại ấp úng, rất muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói gì.

Ấp úng một lúc, người ở đầu kia điện thoại nói tiếp, vẫn bình thản như vậy: “Chuyện hơi khó giải quyết, cần nhiều thời gian nên em cứ nghỉ ngơi trước đi.”

“Vâng…” Cuối cùng cô cũng nói được.

Khi anh sắp cúp điện thoại, Hứa Qua gọi tên anh.

“Còn việc gì à?” Anh vẫn bình thản.

Ngữ điệu từ đầu điện thoại bên kia chính là thứ quen thuộc với Hứa Qua nhất của Lệ Liệt Nông. Nếu ngày xưa cô đã quen với nó rồi thì lúc này, không hiểu sao Hứa Qua thấy hơi lo lắng một cách khó hiểu.

“Artenza.” Cô cẩn thận hỏi: “Anh vẫn luôn xử lý công việc từ nãy giờ à?”

“Ừm.”

“Anh không đi đâu trong lúc giải quyết công việc chứ? Ý em là đi tản bộ hay gì đó.”

“HỨa Qua.” Giọng bên kia bắt đầu không kiên nhẫn: “Rốt cuộc em muốn nói gì?”

“Không…” Cô lắp bắp: “Em không có ý gì… Anh cứ làm việc tiếp…”

Lệ Liệt Nông dứt khoát cúp máy, thậm chí còn không để cô nói hết câu.

Nắm điện thoại trong tay, Hứa Qua thầm nghĩ, rõ ràng cách đây mấy tiếng anh còn tặng hoa cho cô, khiến cô cảm giác như có một thiên thần ngồi trước mặt mình. Vậy mà chưa được mấy giờ đồng hồ, thiên thần ấy bỗng biến thành ông anh khó tính khó chiều, thật là khó hiểu.

Nghĩ đến lời của bác sĩ, lòng Hứa Qua lại thoải mái. Chỉ sợ cô sẽ không bao giờ thấy được nhà lãnh đạo 1942 hỉ nộ ái ố như vậy nữa.

Lúc này Hứa Qua buông xuống hết lo lắng, nhắm mắt cái đã chìm vào giấc ngủ.

Đồng hồ trên tường chạy phát ra tiếng động đều đặn. Bên cạnh đó còn có tiếng hít thở đều đặn của người phụ nữ. Trong khoảng thời gian tưởng như vô hạn ấy, màn đêm tối tăm, trong phòng xuất hiện tiếng động thứ ba, đó là tiếng bước chân vô cùng nhẹ nhàng.

Tiếng bước chân ấy nhẹ đi đến trước giường rồi đứng không nhúc nhích. Trong bóng đêm yên tĩnh, hình dáng cao lớn ấy như thể một bức tượng bất động. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, người đàn ông đứng trước giường như nhận ra cái gì, anh xoay người rời đi. Bước chân anh có vẻ khó khăn hơn bình thường.

Bước chân ấy bước ra khỏi phòng, trả lại sự yên lặng vốn có.

Dưới hành lang dài bên trên là mái ngói đỏ, người đàn ông ấy cứ đi chục bước lại phải dừng lại nghỉ ngơi một chút. Từ tình trạng của anh, hẳn là đã bị thương ở chân rồi.

Khi chưa mở mắt, Hứa Qua đã theo bản năng quờ quạng vị trí bên cạnh. Không có ai. Cô mơ hồ nửa mơ nửa tỉnh, rốt cuộc là thiếu gì nhỉ?

Năm phút sau, mở to mắt, Hứa Qua đã biết thiếu gì rồi?

Thiếu Lệ Liệt Nông.

Khoảng trống bên cạnh lạnh tanh, từ chiếc gối đầu, Hứa Qua đoán được tối qua anh chưa từng trở về. Ý nghĩ này làm cô hoàn toàn tỉnh ngủ.

Chuẩn bị bữa sáng cho cô hôm nay là Trần Đan Ni và Cao Vân Song. Cao Vân Song nói với Hứa Qua rằng ngài Lệ vì phải xử lý nhiều công việc nên thời gian này anh sẽ chủ yếu ở trong văn phòng.

Nghe Cao Vân Song kể, Hứa Qua thầm mắng những kẻ kia. Lệ Liệt Nông giờ vẫn là một người bệnh mà họ bắt anh làm nhiều việc như vậy, thật là không biết điều.

Lệ Liệt Nông còn nói qua Cao Vân Song với cô rằng cô không được chạy linh tinh.

Sau khi Cao Vân Song nói cái này với Hứa Qua, biểu cảm của Trần Đan Ni có hơi kỳ lạ.

Cao Vân Song vừa dứt lời khiến Hứa Qua đỡ trán. Cô chỉ là không biết gì trong 6 năm chứ hoạt động cơ bắp cô vẫn hoàn toàn bình thường mà.

Lúc này Hứa Qua vẫn chưa biết được gì hết.

Ba tiếng sau, Hứa Qua nghe được từ một vài thành viên nữ của 1942 rằng tối qua Lệ Liệt Nông bị thương.

Thiếu chút nữa, Hứa Qua đã dùng súng dí vào mấy cô gái đó uy hiếp để nghe rõ ràng hơn, nếu cô có khẩu súng trong tay.

Cuối cùng Hứa Qua phải lôi cái chức “bà Lệ” ra thì mấy một cô nàng mới lí nhí nói rằng: “Tối qua ngài Lệ bị trẹo chân.”



(VV: Chắc anh đi nghe lỏm rồi bị trẹo chân ík =))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi