DƯỚI VẺ BỀ NGOÀI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một ngày tháng sáu, sợi nắng cuối cùng ở Las Vegas cũng biến mất. Cả quảng trường rực rỡ lên ánh đèn neon đủ màu sắc trải dài đến tận chân trời, như thể ban đêm là lúc thế giới này trỗi dậy mạnh mẽ nhất.

Nhân viên phục vụ đã mang lên cốc cà phê thứ ba, vậy nhưng người cô muốn gặp vẫn chưa xuất hiện. Cô kéo ống tay áo sơmi lên, chiếc đồng hồ hiển thị sáu giờ kém năm phút.

Người cô đang đợi mãi chưa xuất hiện hẳn biết cô là người rất nhẫn nại. Chưa kể lúc này là lúc đường phố Las Vegas đông phương tiện đi lại nhất. Chiếc điện thoại bên cạnh đổ chuông. Nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, cô vội vã đứng dậy. Tay cầm chiếc di động, cô đi đến góc khu vườn, nơi có tiếng nhạc nhỏ hơn.

Đóng lại chiếc cửa kính, xung quanh liền yên tĩnh hơn rất nhiều. Cô ấn nghe máy.

Đường truyền vừa thông, đầu dây bên kia lập tức truyền đến tiếng ho khan dai dẳng. Cô yên lặng chờ đợi, cho đến khi người ở đầu dây bên kia gọi: “Liên Kiều.”

“Dạ vâng, thưa cha.” Cô thấp giọng trả lời.

Vừa trả lời, vai cô nghiêng dựa vào góc cột nhà kính trồng hoa. Cho đến khi đầu dây bên kia truyền đến tiếng tút tút, Liên Kiều mới tắt máy.

Tháng năm, Liên Hách tỉnh dậy từ cơn hôn mê sâu sau một cuộc đại phẫu ở Bắc Kinh. Nhưng trớ trêu là chính khi đó, cô cũng trong trạng thái hôn mê nửa tháng. Mà nguồn cơn cho giấc ngủ dài đó khá là đáng xấu hổ.

Những ký ức cuối cùng của Liên Kiều dừng lại ở một khách sạn ngoại ô Las Vegas. Một kẻ lừa đảo đống vai pháp sư đuổi ma trừ tà, vùng ngoại ô buổi sáng sớm, tự dưng Lệ Liệt Nông xuất hiện trong phòng, cô nằm chật vật trên chiếc giường, khẩu súng nhỏ Cao Vân Song đưa cô được rút ra từ trong chiếc túi, lần đầu tiên cô được thấy đôi mắt ậng nước của người đàn ông mình yêu.

Hình như khi về đến nhà, bác sĩ đã tiêm cho cô thuốc an thần. Một liều tiêm đó khiến Liên Kiều rơi vào một giấc mộng dài. Khi cô mở to mắt, thế giới xung quanh toàn màu trắng. Dấu hiệu này cho cô thấy khung cảnh đó là bệnh viện.

May mắn là khi cô vừa mở to mắt tỉnh dậy, người đầu tiên cô nhìn thấy chính là Lệ Liệt Nông. Đúng hệt như lời hứa của anh: Em mở mắt là có thể thấy anh.

Chỉ là lúc đó, hình như bọn họ ở phòng ngủ mà.

“Tại sao em lại ở đây?” Cô hỏi anh.

“Em ngã ngất xỉu.” Anh trả lời, khuôn mặt không giấu được sự sợ hãi.

Chắc là do làm những chuyện ngu ngốc đó rồi. Đầu tiên, cô hứa hẹn bảo đảm với anh về sau sẽ không bao giờ còn làm những chuyện ngu ngốc như vậy, sẽ không tin vào ma quỷ, sẽ không tranh giành tình cảm với Hứa Qua, sẽ không cả ngày xù lông nhím.

Nhưng cả tràng mà cô vừa nói ra khiến khuôn mặt Lệ Liệt Nông càng lúc trắng bệch. Trắng đến mức trông anh hệt như một pho tượng cẩm thạch, khiến Liên Kiều sợ đến phát run.

Ngón tay cô run run duỗi về phía anh. Khi ngón tay gần chạm vào, anh đột ngột né đi.

Sau đó, Lệ Liệt Nông rời khỏi phòng với khuôn mặt trắng bệch, không nói một lời. Khi anh một lần nữa xuất hiện trước mặt cô đã là chạng vạng tối. Môi anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, giải thích rằng ban nãy anh hơi mệt.

Lúc đó, Liên Kiều mới biết cô đã ngủ miên man suốt nửa tháng.

Trong nửa tháng cô rơi vào trạng thái hôn mê, xe của Lệ Liệt Nông ở Mexico bị nổ mạnh. Sóng từ vụ nổ đó khiến Lệ Liệt Nông bị thương và phải vào viện điều trị.

Vài ngày sau khi Liên Kiều tỉnh dậy, Lệ Liệt Nông rời Las Vegas. Trước khi anh đi, Liên Kiều hứa hẹn: Em sẽ sống lành mạnh tử tế.

Liên Kiều hiện tại vẫn nhớ như in cảm giác khi cô nghe tin anh bị thương ở Mexico, cô thật sự sợ hãi tột độ. Khi ôm tạm biệt anh, Liên Kiều đã hôn đến mức anh không thở nổi.

“Không có việc gì mà, chuyện đã qua rồi, chẳng phải anh vẫn khoẻ mạnh đứng đây sao?” Anh vỗ nhẹ vai cô, nhẹ nhàng nói.

Đúng vậy, chuyện đã qua rồi.

Ánh nắng chói chang của tháng sáu nhanh chóng thay thế tháng năm sương mờ. Ông Liên Hách phẫu thuật thành công. Trong cuộc gọi vừa rồi, ông thông báo cho Liên Kiều rằng hôm nay ông đã có thể bắt đầu ăn thức ăn lỏng.

Liên Kiều có nói muốn tới Bắc Kinh thăm ông nhưng ngay lập tức bị cấm. Nguyên nhân là vì đường xá xa xôi, thân phận cô cũng không tiện đi lại như thế.

Dù lời của Liên Hách vô cùng hợp tình hợp lý, Liên Kiều vẫn mờ mờ nhận ra người cô gọi là cha cũng không thiết tha gặp mặt cô lắm.

Liên Hách có nhà ở San Francisco, nơi cách Las Vegas không xa. Liên Kiều sau khi tới Las Vegas từng tới nhà ông một lần. Lần đó là sinh nhật Liên Hách. Sau khi bữa tiệc kết thúc, Lê Liệt Nông đã cho người đi xe xuyên đêm để đưa cô về Las Vegas.

Cạnh nhà kính đặt một sạp báo. Ánh mắt Liên Kiều lướt qua nhìn thấy ngay ở vị trí trang nhất các báo là bản tin về sự kiện nóng nhất mấy hôm nay: Chính phủ Mỹ hợp tác với cảnh sát Mexico thành công bắt giữ mười tên buôn bán ma tuý. Để lại tiền, Liên Kiều cầm tờ báo về chỗ ngồi của mình trong quán cà phê.

Bỗng nhiên, từ bên cạnh cô vụt qua một bóng đen, và lại một bóng đen nữa sắp sửa đâm thẳng vào người cô. Chỉ là Liên Kiều chưa kịp phản ứng thì tiếng “Au” nức nở đã vang lên. Bóng dáng ấy đã ngã ngồi trên mặt đất. Tiếng chạy vang lên, lại một bóng dáng khác sắp vụt tới từ cửa hông.

Liên Kiều vội vàng kêu: “Cao Vân Song!”

Rõ ràng đó chỉ là hai đứa nhỏ đang chơi đuổi bắt thôi mà. Liên Kiều đỡ đứa nhỏ dậy từ mặt đất. Trong nháy máy, hai bóng dáng cao gầy kia đã biến mất như làn khói.

Người lên kế hoạch cho buổi triển lãm nghệ thuật (art planner) vẫn chưa xuất hiện. Liên Kiều mở tờ báo, đập vào mắt cô là bài tranh luận giữa cánh tả cánh hữu phe Mỹ.

Phe tả châm chọc Mỹ đúng là những kẻ dối trá. Lần này khi đội buôn ma tuý xuyên quốc gia bị tóm gọn ở Mexico và dẫn độ qua Mỹ, Mỹ chẳng hề đề cập gì một các chính thức hết. Cuối cùng, cánh truyền thông phe tả phải lặn lội moi móc tin tức từ phía Mexico: Vì chi phí dẫn độ cao, cả Mỹ và Mexico đều chẳng muốn gánh vào phần mình. Chính lãnh đạo 1942 đã ra mặt giải quyết. Anh điều hai ngàn lính đánh thuê của 1942 làm nhiệm vụ dẫn độ và không chịu mọi chi phí.

Hai nghìn lính đánh thuê bắt hơn mười tên buôn ma tuý dẫn độ về Mỹ, cộng thêm cộng tác giữa an ninh hai nước Mexico và Mỹ. Sau vụ này, Lệ Liệt Nông hẳn thành cái gai trong mắt của những thế lực ma tuý còn sót lại ở Mexico. Khép lại tờ báo, Liên Kiều thở dài trong lòng.

Sáu rưỡi, cuối cùng cô nàng art planner cũng tới. Người phụ nữ người Pháp đeo trang sức đầy cổ đầy tay vừa xuất hiện vội vàng giải thích nguyên nhân tới muộn của mình. Bởi vì tay cô nàng bị thương nên không lái được xe, phải nhờ học sinh lái xe tới đây. Mà người này thì mới học có bằng lái nên quãng đường lẽ ra chỉ mất 30 phút kéo dài tới một tiếng.

Người Pháp rất thích càm ràm kêu ca thì phải. Chỉ là cái lý do đến trễ thôi nhưng cô nàng có thể dàn ra thành một câu chuyện dài bất tận, thậm chí còn lôi từng chi tiết trên con đường ở Las Vegas ra để oán giận.

Chưa hết, cô nàng còn hậm hực với trợ lý mới của mình – Helen, vốn tưởng là một người thông minh nhưng hoá ra lại chậm chạp trong tư duy. Người phụ nữ Pháp này nói thật quá nhanh, thậm chí khi kích động còn nâng cao giọng lên mấy quãng. Nói nhỏ nhỏ thôi chứ không thì hai cô nàng kia lại sắp sửa nhảy ra cảnh cáo đó.

Cô nâng tay vẫy: “Ấy…” Chết, tên người ta là gì nhỉ?

“Olliena.” Người phụ nữ Pháp nhanh chóng bổ sung. Lúc này, Olliena có vẻ đã phát hiện ra ánh mắt không mấy thiện cảm từ hai cô vệ sĩ của cô.

Tầm 7 giờ, hai người mới bắt đầu nói đến chủ đề chính. Tuần trước, Liên Kiều tới viện phúc lợi thăm Nina. Hơn mười đứa trẻ được đưa từ câu lạc bộ tới có Nina khôi phục chậm nhất. Không chỉ sức khoẻ thể chất, tinh thần cô bé bị chấn động mạnh.

Nhân viên tại viện phúc lợi cho cô biết Nina bắt đầu có dấu hiệu kém ăn. Ngoài vẽ tranh ở vườn ra, Nina không muốn giao lưu với bất kỳ ai khác. Liên Kiều ôm lấy Nina dính đầy màu vẽ, cho đến khi cô bé không còn phản kháng nữa thì hỏi: Cháu có muốn nhiều người biết tới tranh của cháu hơn không? Cô có thể đem tranh của cháu tới hàng ngàn người, ở nhiều nơi bên ngoài thế giới rộng lớn kia.

Liên Kiều biết, sâu trong lòng Nina vẫn luôn chờ đợi được bố mẹ ruột tìm thấy, đón cô bé ra khỏi nơi xa lạ này. Nina cũng khát khao được như những đứa trẻ khác, được cha mẹ ôm ấp, trò chuyện.

Đứa nhỏ gật đầu. Sau đó, Liên Kiều nói ra điều kiện, cô sẽ làm như vậy khi Nina ăn cơm đúng giờ mỗi ngày.

Ngày sau đó, Liên Kiều liền liên hệ qua điện thoại với người am hiểu nghệ thuật thiếu nhi nhất – chính là người phụ nữ Pháp trước mặt cô đây.

8 giờ đúng, họ bắt đầu thảo luận về chuyện triển lãm tranh. Olliena viết một dãy số điện điện thoại trên khăn giấy của quán cafe, thêm ghi chú một cái tên: Helen.

Olliena nói rằng hai ngày tới cô ta sẽ không ở Las Vegas. Giai đoạn đầu của triển lãm tranh sẽ giao cho trợ lý mới của cô ta – Helen và khẳng định cô nàng này cực kỳ có năng lực.

Trên đường về nhà, Liên Kiều nhìn người phụ nữ Pháp kia một lần nữa. Cô nàng đang hậm hực bực tức khua chân múa tay gì đó bên đường. Đoán từ xa, hẳn Olliena đang bực tức với 5 chiếc xe đang rồng rắn chắn đường nhau ngay giữa ngã tư đèn xanh đèn đỏ. Rất nhiều người đi đường hạ cửa kính xe để hóng hớt tình hình, chỉ có Liên Kiều vẫn kiên trì vừa hóng vừa đoán mò.

Cách cửa sổ xe, Liên Kiều nhìn người phụ nữ Pháp kích động mắng người. Mà lúc này, cô bỗng phát hiện ra một bóng dáng mặc bộ đồ đen đứng cạnh Olliena.

Liên Kiều phải thừa nhận, khi nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ bộ đồ đen, cô không tự chủ mà nhướn thẳng lưng cố gắng nhìn rõ hơn. Người này nhảy ra từ đâu vậy?

À không, phải nói rằng có lẽ người phụ nữ mặc bộ đồ đen này vẫn luôn đứng nơi đó. Nhưng vì bộ trang phục màu đen và vị trí đứng khuất bóng, Liên Kiều đã không thể phát hiện ra ngay từ đầu. Khi phát hiện ra sự tồn tại đột ngột của người phụ nữ đó, Hứa Qua bị giật mình không nhẹ, lỗ chân lông của cô đều dựng lên.

Người phụ nữ mặc bộ đồ đen đón lấy chiếc túi xách của Olliena. Liên Kiều nhìn người cô ta mấy lượt như máy quét an ninh ở sân bay, sau đó cô không còn cảm thấy hoảng hốt, bất ngờ nữa.

Chiếc khăn trùm đầu màu đen, áo khoác màu đen choàng bên ngoài đôi lúc sẽ hở ra đôi chân mặc quần jean và chiếc giày thể thao. Từ cách ăn mặc và thân hình thon thả, trẻ trung, Liên Kiều đoán cô ta là một tín đồ đạo Hồi mới tới Las Vegas.

Là nơi giao thoa nhiều nền văn hoá, sự xuất hiện của những cô gái đạo Hồi không hề ít. Vì tín ngưỡng tôn giáo, giữa mảnh đất phồn hoa đô hội này, họ vẫn giữ nguyên truyền thống đội khăn trùm đầu.

Nếu Liên Kiều đoán không sai, người phụ nữ đó hẳn là Helen.

Dòng xe cộ dần lưu thông chậm chạp. Khung cảnh năm chiếc xe đâm nhau rồng rắn ở ngã tư cùng Olliena ồn ĩ dần trôi về phía sau.

Đi qua khúc cua, Liên Kiều tự nhiên nhớ tới cái tên Helen. Helen, có lẽ người phụ nữ nào tên Helen cũng đều có những nét đặc biệt quyến rũ, khiến người ta nhớ mãi không quên.

Cái tên Helen trở nên phổ biến sau vai diễn công chúa ngủ trong rừng của diễn viên Helene Stanley. Đó là biểu tượng của sự an yên, vô tư lự và đẹp thuần khiết. Và đó cũng là những đặc điểm làm rung động bất kỳ người đàn ông nào.

Rất nhiều bà mẹ đặt tên con là Helen với hy vọng con gái mình cũng có những đặc điểm nữ tính như thế. Chính vì vậy, Liên Kiều cũng tò mò không biết dưới lớp khăn vải đen kia có phải là một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ hay không.

Hai ngày sau, Liên Kiều được gặp trợ lý của Olliena – Helen khi cô thăm Nina ở viện phúc lợi.

Hôm nay, cô ta đội khăn trùm đầu màu lam, kết hợp với áo choàng màu lam bển ngoài. Dưới chiếc quần jeans màu đen là đôi giày thể thao màu xanh nhạt. Helen đang dựa vào bức tường gạch đỏ, đôi tay nhịp nhàng kéo đàn phong cầm trước mặt lũ trẻ.

Liên Kiều bị tiếng đàn phong cầm hấp dẫn sự chú ý đầu tiên. Hệt như cái tên, âm thanh phát ra đầy vui rộn, như tiếng gió rì rào sống động, khiến người nghe không tự chủ mà nâng bước đi về nơi người kéo đàn đang đứng.

Đối diện bức tường đỏ gạch với những câu trầu bà leo không theo quy luật gì là bãi cỏ với lũ trẻ đang ngồi say sưa theo tiếng đàn. Người kéo đàn nhịp nhàng đẩy tay vào ra, khiến người ta có thể nhìn thấy từng đợt gió trôi vào chiếc đàn và được đẩy ra thành thứ âm thanh vui vẻ, khiến người ta hạnh phúc say mê.

Dưới ánh hoàng hôn, hơn chục đứa trẻ ngồi trên cỏ đắm chìm trong thế giới âm nhạc mà người nghệ sĩ đang tạo nên. Nhìn theo ánh mắt bọn trẻ, Liên Kiều nhìn thấy người phụ nữ đạo Hồi.

Trong lũ trẻ có cả Nina, một Nina với khuôn mặt yên lặng, điềm đạm và say mê dưới ánh sáng vàng cam của mặt trời sắp khuất bóng.

Vẫy cái tay, Liên Kiều ra hiệu cho Trần Đan Ni và Cao Vân Song tránh qua một bên. Cô tìm một góc tương đối tốt để trốn, nhưng chưa kịp thực hiện thì Nina đã phát hiện ra sự xuất hiện của Liên Kiều. Cùng lúc đó, những đứa trẻ còn lại cũng nhận ra Liên Kiều đã tới. Cô không còn cách nào ngoài đi thẳng tiến tới trong tiếng nhạc vui nhộn vẫn đang được phát ra từ bức tường.

Theo nhịp kéo đàn, khuôn mặt người phụ nữ lúc ẩn lúc hiện dưới lớp khăn che. Người phụ nữ này có làn da nâu mạnh khoẻ.

Dưới ánh sáng đẹp mê ly của hoàng hôn, Liên Kiều còn nhìn thấy cả hàm răng đều tăm tắp, cực đẹp của cô ta. Người phụ nữ này đang cười.

Khi chiếc đàn phong cầm được giao cho nhân viên công tác tại viện phúc lợi, buổi biểu diễn kết thúc, Nina nắm tay Liên Kiều định kéo đi chỗ khác. Nhưng chỉ vài bước, sau lưng cô vang lên tiếng gọi hơi khàn khàn của người phụ nữ: Amanda.

Cô dừng bước, quay đầu lại.

Đàn phong cầm bị giao cho một bên nhân viên công tác trên tay, xem ra Ả Rập nữ hài hoàn thành nàng biểu diễn, lôi kéo Nina tay Liên Kiều xoay người sang chỗ khác.

Vài bước, sau lưng truyền đến hơi mang khàn khàn nữ giọng thấp: A Mạn đạt.

Dừng lại bước chân, quay đầu lại.

Người phụ nữ đạo Hồi mới vài phút trước còn khiến tất cả mọi người say mê trong những giai điệu vui vẻ nay đang đứng cách Liên Kiều vài bước. Cánh tay giơ ra phía trước kéo cánh tay áo choàng màu lam lên, lộ ra làn da bánh mật: “Tôi là trợ lý của Olliena, Helen.”

Trước mặt Liên Kiều là Helen trông bình thường như bao người phụ nữ khác, cũng là chiếc áo choàng, đôi giày vải thể thao và chiếc quần bò không còn mới. Liên Kiều không hiểu tại sao cô ta lại ở đây hôm nay.

“Là thế này…” Helen cất tiếng giải thích: “Tôi giờ sẽ là đại diện nhận các yêu cầu từ khách hàng, chính là Nina. Tôi muốn tìm hiểu thêm những yêu cầu, sở thích của cô bé ấy.”

Liên Kiều gật đầu, cô chưa nghĩ tới điều này.

“Ngày hôm đó khi cô tới gặp Olliena, tôi đã thấy cô rồi.” Cô ta đẩy mắt kính: “Khi đó cô đang đi lên cầu thang, còn tôi đang vội chạy xuống, suýt chút nữa chúng ta đã đụng vào nhau.”

Người phụ nữ vừa dứt lời, Liên Kiều mơ hồ nhớ về ngày đầu tiên cô tới văn phòng của Olliena. Đúng là ở lúc lên cầu thang, cô suýt chút nữa đã va phải ai đó.

Người đó ở phía ngược sáng, đang vội xuống tầng nên đôi chân trần bước bỏ hai bậc thang, tốc độ như chiếc xe đạp xuống dốc không bóp phanh. Khi người đó lao về phía Liên Kiều, dù cô đã kịp phản xạ né tránh nhưng vì cầu thang nhỏ hẹp, bả vai hai người đã chạm vào nhau.

“Hôm đó tôi vội quá, xin lỗi.” Người đối diện giải thích.

Gió thổi chiếc khăn mạng che mặt làm lộ ra hàm răng trắng đều đặn.

“Mong cô thông cảm giúp, không phải tôi bất lịch sự đâu.”

“Không, không sao đâu, lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều.” Liên Kiều nói.

Lúc này, Liên Kiều mới phát hiện ra bàn tay bánh mật kia vẫn đang chìa ra. Cô tiến thêm một bước bắt tay Helen. Bàn tay trắng nõn và Bàn tay bánh mật giao nhau giữa không khí.

Câu nói của Liên Kiều và làn gió ở sân cỏ một lần nữa làm lộ ra nụ cười xinh đẹp lần thứ ba.

Olliena nói chuyện bằng thứ tiếng Anh đặc khẩu âm Pháp, trong khi trợ lý Helen thì là một giọng tiếng Anh chuẩn người miền Đông Nam nước Anh.



*Helene Stanley, nữ diễn viên đóng bản live-action đầu tiên của vai công chúa ngủ trong rừng (Aurora)



*Đàn phong cầm hay còn gọi là đàn xếp: (Ảnh Wikipedia)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi