DƯỚI VẺ BỀ NGOÀI

Bãi đỗ xe im ắng, toàn bộ thế giới như thu nhỏ lại trong khoang xe này, trong lồ ng ngực này.

Cho dù biết rõ người đang ôm mình giờ phút này là Lệ Liệt Nông, Liên Kiều vẫn chưa thể tin được đây là sự thật. Cô không dám thở mạnh, chỉ sợ mình sơ ý sẽ tỉnh dậy khỏi giấc mơ. Cơ thể cô cứ cứng đờ không dám cử động, cho đến khi giọng nói của anh phá vỡ sự yên tĩnh: “Không phải em nói có món quà muốn tặng sao?”

“Quà tặng?”

“Em nhắc đến trong điện thoại mà.” Người đang ôm cô nhẹ nhàng nhắc nhở.

Lúc này đây Liên Kiều mới nhớ ra mấy tiếng trước, cô có nói với anh qua điện thoại: “Em muốn gặp anh.” Khi nói câu ấy, Liên Kiều không kỳ vọng anh sẽ để ý và thật sự đến gặp mình.

Cô mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.

“Anh đang tiện ở gần đây, và cũng có một chút thời gian nữa.” Anh nói vậy.

Ồ, ra là vậy.

Tay cô nhẹ nhàng đặt lên vai anh: “Anh đến đây từ lúc nào thế?”

Anh không trả lời.

“Tối nay anh có về nhà không?” Cô dè dặt hỏi.

“Hiện tại anh không thể ở một chỗ nào đó quá lâu.” Trong bóng tối, giọng anh lộ ra sự mệt mỏi.

Nghĩ đến những sự việc gần đây liên quan đến quan chức Mexico và Mỹ về vụ dẫn độ những kẻ buôn ma tuý, lại còn vụ nổ tại sân bay Mexico tháng trước, bàn tay cô đặt trên vai anh hơi siết lại. Liên Kiều hận không thể một tay che trời, làm lá chắn cho anh trước những phong ba này.

“Em đừng quá lo lắng.” Anh nói bên tai cô.

Liên Kiều gật đầu.

Trong bóng tối, ánh mắt cô tham lam nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc kia, cho dù chẳng thể nhìn rõ lắm. Hình như cảm nhận được cái nhìn chăm chú của cô, anh quay mặt đi. Liên Kiều cụp mi mắt.

Trong xe là sự im lặng khiến người ta cảm thấy hơi áp lực. Một lúc sau, anh phá vỡ sự im lặng ấy: “Anh tưởng em muốn kể chuyện cổ tích về nàng tiên trong vỏ ốc?”

Ơ…

“Thực ra truyện đó chán lắm.”

Thật ra Liên Kiều cũng chẳng nhớ nổi là ai kể cho cô nghe, hay mình đã đề cập đến chuyện này với anh lúc nào. Thế nhưng cốt truyện lại in mồn một trong đầu cô.

“Làm gì có chuyện đó.” Anh đáp.

Vì thế, cô liền bắt đầu kể lể.

Nói chuyện xưa người là ai không nhớ rõ, nhưng thật ra nhớ kỹ chuyện xưa.

Kể chuyện say sưa một hồi, cô mới phát hiện người mình như thế nào đã ngồi trên đùi anh. Mà khuôn mặt của anh từ khi nào đã đặt trên hõm vai cô, như có như không khẽ chạm tóc mai cô.

Cô im lặng, nhẹ nhẹ gọi tên anh.

“Ừm.”

“Em chưa kể xong mà.”

“Ừ em chưa kể xong, còn phần sau nữa đúng không?” Giọng anh nghe thật thư thái, như thể họ đang thưởng trà ở ban công của một ngôi nhà nào đó nằm trên ngọn đồi giữa buổi trưa trời nắng đẹp.

Như được lây sự thảnh thơi của anh, cô ngẩng cổ, nhắm mắt lại lười biếng hỏi: “Tiếp theo thì sao nhỉ?”

Lúc này, bàn tay của anh đặt trên eo cô chậm rãi đan vào nhau ở trước bụng cô. Anh nhẹ nhàng đáp: “Có phải giống như bây giờ không? Hửm?”

“Sao cơ?” Cô lười suy nghĩ quá.

“Đột nhiên tỉnh lại, cảm giác trống rỗng như thể thiếu thứ gì, nhưng lại không cảm thấy mình thiếu cái gì một cách cụ thể?”

Cô trầm ngâm, chắc là vậy, nên gật đầu.

Hơi thở ấm áp của anh luồn trong không khí vào tai cô: “Có phải thiếu cái này không?”

Cánh tay của anh càng lúc càng vòng chặt quanh eo cô. Chính vì vậy, cơ thể cô càng chìm sâu vào trong lòng anh. Cứ như vậy, như giữa giấc mộng đêm khuya luôn bị vây quanh bởi cảm giác thiếu vắng, lênh đênh như giữa biển khơi, giờ đây cô đã tìm được đất liền.

Hơi thở cô gấp dần, tiếng “Ừm ừm” khi có khi không dần chuyển thành tiếng nỉ non “Artenza”.

Trong lúc cô đang mê mẩn chẳng nhận thức được rõ ràng điều gì, hơi thở anh càng tiến gần hơn, len lỏi vào từng lỗ chân lông trên người khiến cô run rẩy.

Mũi cô nhẹ hừm hừng từng tiếng “Artenza”. Hơi thở của anh càng sát gần tai cô hơn, gần đến mức nó dường như xuyên qua lỗ chân lông, khiến cả người cô run rẩy.

Trong cơn run rẩy ấy, cô không tự chủ mà ưỡn ngực về phía trước, dâng nơi m3m mại vào bàn tay lớn đang đè ép ở cách một lớp vải mỏng. Đầu ng ực trở nên cứng rắn, nhô cao khiến cô càng trở nên khó chịu, càng khao khát anh nhào nặn nhiều hơn. “Artenza, Artenza…” Cô có chút không chịu nổi mà uốn éo vòng eo, hơi thở nóng bỏng bên tai như khiến cô tan ra thành nước. Giờ khắc này, chẳng còn sự ngại ngùng nào giữ lại được hai người, cô gấp gáp cởi áo sơmi của anh, còn anh vội vàng luồn tay dưới lớp áo ngực ra đằng sau cởi bỏ vướng víu. Sau khi giải phóng cho hai gò ngực mềm mại, bàn tay anh rất nhanh trở về vị trí cũ, nào nhặn thành đủ hình dáng.

Từng tiếng gọi nhỏ của anh thiêu đốt lý trí và từng lỗ chân lông của cô. “Hứa Qua… Hứa Qua…”

“Ừmm.”

Cánh tay cô giơ lên, luồn vào những sợi tóc mềm mại của anh. Những âm thanh ngắt quãng thốt ra: “Artenza…”

Theo tiếng gọi của cô, càng lúc cơ thể cô càng như chìm xuống bãi cát mềm mịn. Từng lỗ chân lông trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết. Suối tóc dài chảy trên ghế. Hai chân cô dần mở rộng, đầu gối khi có khi không chạm vào phần cơ bắp rắn chắc của anh. Một luồng nhiệt nóng chạy dọc sống lưng trực tiếp tới nơi nữ tính nhạy cảm. Chân cô mở rộng cực hạn, chờ anh tiến đến và họ hoà làm một. Gót chân cô lóng ngóng gạt vạt áo sơmi của anh, từng chút từng chút vắt lên phần thắt lưng rắn chắc. Theo cảm giác, gót chân cô trượt từ từ trên phần hõm ở cột sống của anh như đứa trẻ nghịch ngợm cố gắng ghìm lại tốc độ trượt xuống chiếc cầu trượt.

Cô tưởng tượng khi gót chân mình trượt xuống phần tận cùng, hai chân cô sẽ quặp quanh eo anh, khoá chặt người đàn ông này, khiến anh là của cô.

Cô mỹ mãn cười mơ màng. Cánh môi đang cong nhẹ lập tức được một đôi môi dán lên, cắn nuốt nồng nhiệt. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cơ thể nóng bỏng đang đè lên cô bỗng dừng lại. Không khí mờ ám tự dưng vơi dần. Anh kéo khoảng cách với cô khiến cô không khỏi mở to mắt, nhìn anh chống cơ thể nhìn sang bên cửa xe. Cô vỗ nhẹ tay anh, giọng điệu còn đậm dư vị mê luyến: “Có chuyện gì vây?”

Rất nhanh, một chiếc áo khoác được che ngang cơ thể cô. Anh ngồi dậy, hôn nhẹ trán cô và nhỏ nhẹ nói: Em ngoan ở trong này nhé, đừng ra khỏi xe.

Nắm lấy chiếc áo khoáng che đi cơ thể không quần áo, cô xích lại gần cửa sổ xe. Trong ánh sáng mờ mờ, Liên Kiều nhìn thấy hai bóng dáng cao gầy nhanh chóng chạy về hai hướng. Một bóng dáng chạy về hướng chiếc xe cô, có vẻ là tìm anh. Bóng dáng đó và anh tiến về đứng trong bóng tối. Liên Kiều nhận ra người đó là Trần Đan Ni.

Cô tựa và ghế, tay nắm chặt quần áo trên người, sợ hãi chờ đợi. Rất nhanh sau đó, cửa xe được mở ra lần nữa. Anh vào trong xe, mặc quần áo rồi ôm lấy cô. Khi bàn tay ấy vụng về vuốt mái tóc cô, anh nghiêm túc nói: “Anh phải đi rồi”.

Anh lưu luyến buông cô ra, những ngón tay vẫn sờ sờ khuôn mặt, gò má cô. Dù cô đã quần áo chỉnh tề, anh vẫn khoác chiếc áo của mình lên người cô. Trong bóng tối, cô cảm nhận rõ ràng ánh mắt ấm áp của anh, nhỏ giọng dặn dò: “Anh nhớ chăm sóc bản thân tốt nhé!”

Gần đây có nhiều chuyện gây khó khăn cho Lệ Liệt Nông, khiến anh rất khó làm việc với các bên. Một bên anh vẫn phải hoà hảo với những phe xã hội đen, một bên vẫn phải ngọt nhẹ với chính phủ. Hiện tại, trong mắt một số kẻ, lãnh đạo của tổ chức 1942 trở thành kẻ chướng tai gai mắt. Kể cả anh có giúp đỡ họ cũng chẳng lấy được một chút biết ơn.

Cô đứng trong bóng tối, nhìn theo chiếc xe của anh rời khỏi bãi đỗ và dần biến mất cho đến khi những chiếc xe đi vào bãi đỗ đã phải bật đèn. Cô đã đứng bần thần ở đây cả tiếng.

Trong thang máy chỉ có cô, Trần Đan Ni và Cao Vân Song.

“Lúc nãy có chuyện gì vậy?” Liên Kiều không nhịn được hỏi.

Không ngoài dự đoán, trả lời cô là sự im lặng.

Trở về phòng quay hình, phần của Nina đã kết thúc mà những người trong studio dường như chẳng nhận ra sự biến mât của cô.

Cô tìm một chỗ ngồi xuống, tiện tay mở một cuốn tạp chí. Hiện tại cô cần một cái gì đó để bình ổn cái tâm trạng vẫn còn mong nhớ Artenza chứ chẳng có con chữ nào đi được vào đầu Liên Kiều cả.

Làm sao cô có thể đọc được cái gì khi mà chỉ tiếng trước, trong xe xảy ra một màn mà bây giờ nghĩ lại, Liên Kiều vẫn thấy cơ thể nóng lên, cổ họng khô khốc. Trời ơi, hơi nóng từ người anh toả ra khiến cô cảm giác như quần áo chỉ thêm vài giây nữa sẽ bốc cháy còn cô thì tan chảy. Liên Kiều cố gắng bình ổn hơi thở, chỉ là khuôn mặt cô đỏ ửng, gò má nóng lên.

Tay cô không tự giác mà áp lên mặt. Ngẩng đầu, chiếc tạp chí trên tay suýt nữa thì rơi xuống đất.

Má nó!

Đây là lần thứ ba rồi đó.

Liên Kiều lần thứ ba bị cái bóng dáng 90% che phủ bởi chiếc khăn đen làm hoảng sợ.

Hiển nhiên chính người đó cũng nhận ra điều này.

“Chết rồi… Tôi lại khiến cô… hoảng sợ ạ!” Giọng cô ta đầy sự áy náy.

“Không có!” Cô cuống quýt nói, chỉ sợ lại khiến người đối diện đau buồn về chuyện xưa.

Tách cà phê nóng đặt ở bên tay trái Liên Kiều. Pha xong cà phê, Helen dường như không định rời đi. Nói thật, Liên Kiều không thích bị người khác nhìn chằm chằm như vậy.

Cô cau mày: “Tôi nói rồi, tôi không có bị cô làm giật mình.”

“Thưa cô, cô đọc ngược tạp chí rồi.” Helen chỉ chỉ cuốn tạp chí trên đầu gối cô.

Hả, thưa gửi gì vậy trời. Thôi Liên Kiều cô cũng lười nhắc lại, dù sao thì khi triển lãm tranh kết thúc, cô sẽ không bao giờ liên quan gì đến người phụ nữ đạo Hồi này nữa.

Cho dù quá khứ của cô ta có khổ sở đến đâu, Liên Kiều không thể hiểu được vì sao lòng cô luôn có một chút khó chịu khi ở gần cô ta. Như lúc này đây, rõ ràng là đang nói cuốn tạp chí đọc ngược, nhưng mắt lại nhìn chằm chặp chiếc áo khoác của cô.

Thật sự thì Liên Kiều không dám khẳng định 100% Helen nhìn áo khoác bởi chiếc kính cô ta đeo quá dày. Có thể vì chiếc kính mà cô vu oan cho người ta thì sao.

Chỉ là, Liên Kiều cảm giác được ánh mắt đó lướt từ môi cô xuống chiếc áo khoác nam mà thôi.

Đóng lại cuốn tạp chí, cô mỉm cười: “Thật ra tôi thích đọc ngược như vậy đó.”

Cô đứng dậy, đi về phía trước. Khi đi qua bóng dáng đen sì, cô nói: “Ngoài ra, từ lần sau cô không cần phải nhắc khách hàng rằng họ đang đọc ngược tạp chí. Điều đó không chứng minh cô tài ba gì cả, mà sẽ khiến người khác khó chịu vì bị săm soi, để ý.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi