DƯỚI VẺ BỀ NGOÀI

Cô đi theo Helen bước sâu vào lối đi phía trước. Càng đi, cô càng khẳng định màu trắng mà mình nhìn thấy là hiệu ứng ánh sáng. Hơn nữa, nguồn sáng ấy còn được xử lý riêng để người nhìn dễ bị ảo giác.

Helen đứng ở phía màu trắng sáng đó, quay lại nhìn cô. Chần chừ một lát, Liên Kiều bước về phía trước.

Chỉ trong chớp mắt, không gian tối om chợt bao phủ, không cho cô chút chuẩn bị nào. Rồi một bàn tay kéo cô đi nhanh về phía trước.

Tiếng cửa đóng “sầm” một tiếng. Toàn bộ không gian lại vụt sáng khiến cô theo bản năng nhắm tịt mắt lại.

Chờ khi đôi mắt nhắm đã thích nghi được, cô mới chầm chậm mở to mắt nhìn quanh bốn phía. Nơi này trống không, chỉ có hai cái giá vẽ tranh. Mà bức tranh đang bị che đi bởi chiếc khăn phủ màu đen.

Giờ thì cô hiểu tại sao chẳng ai thèm tới tham quan ở đây, bởi từ ánh đèn đến cách bày biện đều khiến người ta không thoải mái.

Không biết chủ nhân của triển lãm này chạy đi đâu mà để người bạn thân bày ra bộ dạng như thể mình làm chủ ở đây. Helen đứng giữa hai giá tranh, dường như lo lắng cô sẽ bỏ đi vì cảnh tượng này, vội vội vàng vàng mở miệng: “Tôi đảm bảo những gì xảy ra tiếp theo sẽ rất thú vị”.

“Thú vị đến mức khiến cô cả đời không quên.”

Ủa, sao giờ không còn gọi là “Cô Amanda”?

Cô khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn người phụ nữ đạo Hồi kia. Không, cô ta chẳng phải người đạo Hồi, thậm chí tên thật chắc chắn không phải là Helen.

Lúc này, Liên Kiều có thể xác định vị “trợ lý” của Olliena đang nhắm đến cô. À không, chính xác hơn là nhắm đến Hứa Qua. Gián điệp Lam hẳn đắc tội với vô số người.

Cô ôm cánh tay: “Yên tâm, tôi không bỏ chạy.”

Thật sự thì cô rất tò mò không hiểu người trước mặt này có oán hận gì với Hứa Qua? Không phải cũng là một người phụ nữ theo đuổi Lệ Liệt Nông?”

Cô nhóc Ireland tên Isabel từng miêu tả mức độ sát gái của nhà lãnh đạo 1942 như thế này: Artenza vào cửa hàng tiện lợi mua một gói thuốc lá cũng có thể gặp không dưới hai mươi cô gái muốn xin số điện thoại của anh.

Lời nói của cô một lần nữa khiến người phụ nữ kia hé hàm răng chỉnh tề dưới lớp khăn che. Helen làm động tác như một diễn viên kịch chào khán giả khi hạ màn, rất đẹp và nhuần nhuyễn.

“Tôi đoán, câu chuyện bạn của cô có triển lãm cũng là bịa. Chủ cái sân khấu này thực ra là cô.”

Helen làm vẻ ngạc nhiên lắm.

“Được rồi, giờ bắt đầu luôn được chưa?” Cô hỏi: “Tôi không thể chờ thêm được nữa.”

“Tôi cũng vậy.” Đáp lại cô là giọng điệu sung sướng.

Cô ta nhún vai, đôi mắt không đeo kính cong lên nhìn thật thân thiện quá đi. Cô ta đi tới trước mặt Liên Kiều, kéo tay cô, đưa cô tới trước hai chiếc giá vẽ trong phòng.

Cách hai cái giá vẻ nửa bước, ánh mắt Liên Kiều dừng lại nhìn mặt vải màu đen. Giờ phút này trông Helen rất giống một tay đấu giá khó tính. Cô ta lướt những ngón tay trên mặt vải màu đen, diễn giải câu truyện.

“Bức bên trái tôi gọi nó là ‘Ronnie yêu dấu’ còn bức bên phải là Anna và Helen.

Giới thiệu xong tên, cô ta đổi giọng điệu sang ngượng ngùng: “Nếu tôi biết mình sẽ có ngày thuyết trình về hai bức hoạ, tôi nghĩ bản thân trong quá khứ sẽ rất chuyên tâm học hội hoạ. Nhưng tiếc quá, tôi chẳng có chút hoa tay hay tài năng nào. Nhưng tôi biết một chút điêu khắc.”

Nới tới đây, cô ta lại chuyển sang bộ dạng: ‘Ôi trời, lúc này mình vừa nói cái gì vậy.’

Hẳn cô ta từng học qua nghệ thuật kịch sân khấu đi, trông biểu cảm lố chưa kìa.

Cô đứng yên đó quan sát.

“Vừa rồi tôi nói những lời kỳ lạ chính là dành cho cô Amanda đó. Một lát nữa thôi, cô sẽ thấy những tác phẩm này có liên quan gì đến tôi và cô đâu? Nhưng hãy chú tâm vào không gian nhé, đó là điểm quan trọng nhất, chúng hợp với câu chuyện tôi sẽ kể.” Hàm răng trắng phau đều tăm tắp lại loáng thoáng dưới tấm khăn che.

“Được rồi, quay về chủ đề chính.” Mắt cô ta không cười nữa, tay phải vươn ra.

Cô ta nhìn Liên Kiều rồi túm lấy góc tấm vải đen, kéo nó trôi xuống khỏi bức hoạ.

Sau khi nhìn thấy bức tranh, Liên Kiều hơi thất vọng. Quá là tầm thường.

Bức tranh như vậy có thể kiếm được cả chục bản ở một cái chợ bất kỳ.

Nội dung bên trong nhìn qua là biết bắt chước phong cách phổ biến ở cuối thế kỷ trước, chính là cảnh hoàng hôn với ánh sáng, màu sắc đan xen. Ở giữa không gian đó có hai con rối giơ một bàn tay ra, ngón trỏ, giữa và ngón út gập xuống, đôi mắt chúng trừng trừng nhìn nhau.

Mà nó xấu.

À quên, cô ta bảo cô nhìn vào chỗ phong cảnh đằng sau.

Ánh mắt cô rời khỏi bức tranh nhìn vào cặp mắt nâu kia. Cô ta đang theo dõi cô, muốn nhìn thấy gì ở cô đây? Thất vọng? Sợ hãi? Bất an?

Helen nhướng mày: “Bởi vì tiền tôi đã dùng hết để thuê chỗ này rồi, tôi không dư tiền thuê người giải thích tác phẩm nữa. Nhưng vì cô Amanda, đích thân tôi sẽ kể cô nghe câu chuyện đằng sau nó.”

Bàn tay trái của cô ta dừng trên bức tranh, rất ra dáng kể chuyện từ tác phẩm nghệ thuật:

“Ở cái thời ma quỷ còn hoành hành, chúng sẽ gõ cửa hỏi cô, liệu cô có muốn đổi linh hồn mình lấy vàng bạc, rượu thơm ngon hay thậm chí là tình yêu vĩnh cửu. Ở thời đó, phương Bắc xa xôi có một thợ mộc đang trong quá trình sáng tạo một con rối bông dành riêng cho mình. Anh ta suy tính đến trường hợp chẳng may con rối gỗ của mình bị thất lạc, nên đã làm thêm một bản sao y hệt nữa. Anh ta đặt tên con rối gỗ của mình là Ronnie yêu dấu“.

“Chuyện này bay tới tai Thượng đế. Thượng đế quyết định chỉ trao linh hồn cho một Ronnie yêu dấu. Nhưng kỳ lạ là linh hồn đó lúc thì ở con rối này, lúc thì ở con rối kia. Chính vì vậy, dưới ánh sáng mặt trời, một con rối sẽ phải biến mất. Nếu một con ở trên mặt đất, con kia phải dưới mặt đất. Nếu một con đứng trên mặt sông, con kia phải ở dưới lòng sông.”

Xàm xí ghê. Câu chuyện bịa này thật liên quan quá đi.

Cô đỡ trán, bất ngờ khi thấy đầu ngón tay mình có một tầng hơi nước mỏng. Nhất định là do chỗ này ánh sáng quá có vấn đề, khiến người ta cảm thấy buồn chán và uể oải.

Cô im lặng thu lại tay, mắt nhìn sang bức tranh còn lại. Lúc nãy cô ta nói nó tên gì ý nhỉ? À, “Anna và Helen”.

Lạ nhỉ, cô ta cũng tên Helen. Anna và Helen này có liên quan gì tới nhau không? Làm ơn ăn nói nhanh nhẹn hơn được không?

Sau khi phát hiện ánh sáng ở đây có vấn đề, Liên Kiều lại lần nữa phát hiện không khí ở đây cực kỳ không bình thường, nó khiến cô thấy khó thở như đi vào một con hầm dưới đất ấy.

Đột nhiên, Liên Kiều phát hiện ngón tay Helen đang chậm rãi sờ lên đôi mắt của con rối gỗ, rồi vươn đến gần cô.

Trong lòng cô tự thôi miên bản thân: Mình có thể vật ngã cô ta, mình có thể vật ngã cô ta.

Chỉ cần Helen chạm vào cô, cô sẽ làm được như khi nãy, khiến người phụ nữ này sõng soài trên đất.

Nhưng… Sự thật là…

Liên Kiều cứ như vậy trơ mắt nhìn tay mình, dưới sự dẫn dắt của Helen hướng tới bức tranh kia, chạm vào hai con rối gỗ tạo trong bức tranh.

Một giọng nói vang bên tai cô: Trông chúng rất giống nhau phải không? Bản chính và bản sao giống nhau không một điểm khác biệt.

“Nếu chúng rất khó phân biệt, con nào mới là bản chính?”

“Chỉ có một linh hồn, một lúc nào đó, khi đứng trên mặt đất, nó nhìn xuống lòng đường, khi đứng trên mặt nước, nó soi mình xuống dưới lòng sông,… Đến cuối cùng, cả hai con không quyết định được con nào mới được đứng trên mặt đất, con nào mới được đứng ngó xuống mặt sông.”

Tựa như có cái lò trong căn phòng, mồ hôi mỏng trên trán Liên Kiều giờ đã tuôn như suối.

Cô nhắm mắt lại, tay né bức tranh đó ra. Chúng xấu xí kinh khủng.

Nhưng chẳng hiểu sao, hai hình thù xấu xí đó xuất hiện ngay khi cô nhắm mắt một cách sinh động như thật.

Tai cô như xuất hiện tiếng người r3n rỉ, như ma quỷ gõ cửa nhà cô, cô sợ hãi trốn dưới chăn, người run bần bật.

“Một đêm mưa to gió lớn, thợ mộc phát hiện một con rối đã biến mất.”

“Lúc này, chính anh ta cũng không biết con bị mất là bản chính hay bản sao. Anh ta không biết nó đã bị mất ở đâu, là ở trong nhà hay đã bị chó tha ra ngoài? Hay là có trộm ăn cắp?”

“Anh ta không biết rằng một Ronnie đã không còn là Ronnie nữa. Hình dạng nó đã bị xé tung toác và nằm ở một bãi rác xa xôi ngoài thành phố. Tất cả chỉ có con mèo hoang biết mà thôi.”

“Nhưng trùm cuối là Ronnie bản sao đã làm. Từ nay về sau, một linh hồn và một thể xác tồn tại với nhau.”

Giọng cô ta phát ra khiến Liên Kiều cảm tưởng mình là cái ấm nước sôi đang bốc khói. Cô thấy buồn buồn trên mặt, vuốt mới biết đó là rất nhiều mồ hôi.

Khi cô mở mắt lần nữa, cô đã đứng trước giá tranh còn lại đang phủ vải đen. Không biết từ lúc nào mặt cô đã hướng thẳng vào nó.

Mà sát sau lưng cô là người phụ nữ kia.

Cô ta nói: “Rồi câu chuyện của hai Ronnie yêu dấu tái hiện lại trên người của hai cô gái giống nhau như đúc. Một là Anna, một là Helen.”

“Anna và Helen đều được vua cha là Thượng đế yêu thương. Nhưng hai cô không giống hệt nhau, một người tóc đen là Anna, còn Helen thì tóc màu bạch kim.”

“Tóc Anna tượng trưng cho hố sâu của đau khổ, mà màu tóc của Helen là ánh hào quang rực rỡ. Đó là truyền thuyết người ta đã lưu truyền qua nhiều đời…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi