Sau khi uống viên thuốc Tử Kim vào, Nguyên Chiêu Lâm lại ngủ thêm một giờ nữa, sau khi tỉnh lại, quả nhiên cô cảm thấy vết thương đã đỡ đau rất nhiều, hơn nữa cô có thể cảm nhận được vết thương không còn rỉ nước nữa.
Cô xuống đất bước đi vài bước, cũng cảm thấy đúng là không còn quá đau đớn nữa, ít nhất khi bước đi cũng không chạm vào vết thương mà đau buốt.
Hỷ ma ma đẩy cửa vào, thấy cô đã dậy thì nói: “Vương phi đã dậy thì tốt rồi, ra ngoài đi lại vận động đi, uống Tử Kim xong cần hoạt động để vận khí, bổ máu.”
Nguyên Chiêu Lâm đáp: “Ừ, ta đang định ra ngoài đây.”
“Lão nô đi cùng người.”
Hai người vừa ra khỏi viện thì thấy một tên thái giảm trẻ tuổi chạy tới, sắc mặt trắng bệch: “Vương phi, Sở Vương mời người mau tới điện Càn Khôn.”
Hỷ ma ma kéo hắn lại: “Có chuyện gì mà gấp thế?”
Thái giám gần như khóc đến nơi: “Phúc Bảo ngã từ trên tháp Văn Xương xuống, gần như tắt thở, Thái Thượng hoàng biết tin thì lập tức ngất đi, bây giờ trong cung đang rất loạn, đã cho người đi mời Hoàng thượng rồi ạ.”
Hỷ ma ma bỗng hoảng hốt, Thái Thượng hoàng rất quan tâm Phúc Bảo, giống như cháu nội của mình, bây giờ Phúc Bảo xảy ra chuyện, Thái Thượng hoàng chắc chắn rất đau lòng, tức giận.
Bệnh tim sợ nhất là loại này.
Bà vội quay đầu gọi Nguyên Chiêu Lâm thì thấy cô đã chẳng màng vết thương, vội vàng rời đi.
Nguyên Chiêu Lâm bước nhanh đến điện Càn Khôn, trong điện quả nhiên rất hỗn loạn, Hoàng hậu và Chử Minh Thúy lo lắng đứng sang một bên, Vũ Văn Dụ và Tề vương đều đang ở trước giường, ngự y cũng luống cuống tay chân bắt mạch kiểm tra.
Minh Nguyên Đế và Thái hậu vẫn chưa tới.
Nguyên Chiêu Lâm bước nhanh tới, kéo Vũ Văn Dụ thì thầm vài câu bên tai hắn, Vũ Văn Dụ nhìn cô một cái rồi đi ngăn ngự y: “Ngự y, Hoàng tổ phụ sao rồi?”
Nguyên Chiêu Lâm lập tức đi tới, lấy viên Glyceryl Trinitrate đặt dưới gối ra cho vào dưới lưỡi Thái Thượng hoàng, vì cô đưa lưng lại với Hoàng hậu và Chử Minh Thúy nên họ không nhìn thấy động tác này, nhưng Chử Minh Thúy vẫn luôn nhìn Nguyên Chiêu Lâm chằm chằm nên đã nhận thấy điều kỳ lạ.
Thái Thượng hoàng không có gì đáng ngại, chỉ là khí không thông nên ngất đi thôi.
Nguyên Chiêu Lâm thấy sau khi ngự y châm cứu thì hô hấp của Thái Thượng hoàng đã thuận hơn rất nhiều, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, đi ra hỏi thái giám vừa nãy: “Phúc Bảo đâu?”
Thái giám trả lời: “Tề Vương phi nói sợ làm Thái Thượng hoàng đau buồn nên đã cho người đào hố chôn ngoài điện rồi ạ.”
“Không phải vẫn chưa tắt thở sao?” Nguyên Chiêu Lâm nghe vậy thì sốt ruột tóc dựng hết lên, vội vàng chạy ra ngoài.
Cô chạy ra thì thấy hai tên thái giám đang đào một cái hố dưới cây hoè, toàn thân Phúc Bảo bê bết máu, nằm trên một chiếc áo ngủ bằng gấm, quả nhiên đã hấp hối.
Nguyên Chiêu Lâm không quan tâm tới điều đó, cô bế cả Phúc Bảo và áo gấm đi về Tây Noãn Các.
Hai thái giám thấy là Sở vương phi nên không dám ngăn cản, chỉ trơ mắt nhìn cô bế Phúc Bảo đi.
Vũ Văn Dụ vốn gọi Nguyên Chiêu Lâm tới cứu Thái Thượng hoàng, nhưng cô cho Thái Thượng hoàng uống viên thuốc gì đó rồi lại chạy ra ngoài, may mà Thái Thượng hoàng đã bình thường lại, hắn đang định ra ngoài mắng cô thì thấy cô đang bế Phúc Bảo rời đi.
Nguyên Chiêu Lâm vội vội vàng vàng về Tây Noãn Các, đặt Phúc Bảo lên giường, lấy ống nghe ra áp vào tim, bụng, phổi và lá lách của Phúc Bảo để nghe.
Đúng như cô dự đoán.
Bị rơi từ độ cao lớn, lá lách của nó đã rách và xuất huyết.
“Bé ngoan, cửa ải này hơi khó khăn, ngươi phải cố gắng vượt qua!” Nguyên Chiêu Lâm xoa đầu Phúc Bảo, nó mở mắt, trong miệng có máu trào ra, nhưng vẫn hiểu lời cô nói, nó cố gắng ra vẻ uy phong như trước nhưng hai chân lại từ từ vô lực buông xuống.
Trước khi mở hòm thuốc ra, Nguyên Chiêu Lâm nhắm mắt nói thầm, nhất định phải có dao mổ.
Khoảnh khắc mở hòm thuốc ra, trái tim cô như rơi xuống đất.
Tất cả vật dụng phẫu thuật đều có đủ.
Hòm thuốc hay thay đổi đáng chết lại đáng yêu này.
Truyền nước cầm máu, cô vừa treo lên thì cửa bị mở ra.
“Ngươi không ở trước Hoàng tổ phụ…” Lời của hắn dừng lại, nhìn thấy Nguyên Chiêu Lâm không biết lấy từ đâu ra một con dao mỏng, hướng về phía hắn.
“Giúp đi!” Nguyên Chiêu Lâm nói.
“Phúc Bảo…”
“Vẫn cứu được!” Nguyên Chiêu Lâm vội vàng nói, ném cho hắn cái khăn lông, là chiếc khăn lau vết thương cho cô lúc trước: “Ta rạch lá lách bị rách ra, ngươi giúp ta thấm máu. Thái Thượng hoàng rất quan tâm Phúc Bảo, Phúc Bảo là nơi ông gửi gắm tâm hồn, nếu Phúc Bảo không qua khỏi sẽ giáng một đòn mạnh vào ông, ảnh hưởng trực tiếp đến bệnh tình của ông.”
Vũ Văn Dụ cầm lấy chiếc khăn, sững sờ nhìn cô đã đeo khẩu trang vào, cô thế này trông rất xấu nhưng lại có vẻ đẹp không nói ra được.
Thuốc gây mê, cạo lông, dao mổ, động tác Nguyên Chiêu Lâm rất điêu luyện, nhanh chóng tìm được lá lách.
“Cầm máu đi!” Thấy Vũ Văn Dụ ngây người nhìn mình, cô quát lên.
Vũ Văn Dụ hoàn hồn, lấy khăn thấm máu xung quanh, sau dó cô đưa hai tay vào, cảnh tượng máu me thế này, cô không sợ hãi chút nào sao?
Máu bắn ra tung toé trên mặt, trán và lông mày cô đều là máu.
“Mạch máu bị vỡ rồi!” Sắc mặt Nguyên Chiêu Lâm thay đổi: “Phải khâu nối mạch máu trước đã.”
Hắn vô thức đưa khăn lau trán và lông mày cho cô, giữa lông mày cô có vết máu lấm tấm như nốt ruồi lớn, trông rất ma mị.
“Cảm ơn!” Nguyên Chiêu Lâm cúi đầu nói một tiếng, dùng kẹp để kẹp mạch máu lại, sau đó lại dùng nhíp móc lên, bắt đầu khâu vào.
Mạch máu đã được khâu lại, nhưng lá lách vẫn chưa ngừng xuất huyết.
Lòng Nguyên Chiêu Lâm rất lo lắng, cô vừa khâu vừa nói: “Phúc Bảo, mạnh mẽ lên, chúng ta có thể vượt qua được, phải khoẻ lại, Thái Thượng hoàng không thể không có ngươi.”
Vũ Văn Dụ phát hiện không ngờ mình lại sốt ruột, lo âu cho một con chó.
“Ngươi làm trên người nó như vậy, nó không đau sao?” Vũ Văn Dụ cuối cùng vẫn không kìm được hỏi.
“Tiêm thuốc mê rồi!” Nguyên Chiêu Lâm trả lời, không hề ngẩng đầu.
“…” Hắn đã từng cùng chung số phận với con chó này!
Nhìn thấy cô đang khâu từng lớp từng lớp da cho Phúc Bảo, động tác rất thuần thục mà chuyên nghiệp, lòng hắn nảy ra rất nhiều nghi vấn.
Nhưng hắn lại không có mặt mũi để hỏi.
“Phẫu thuật hoàn thành, có thể sống hay không tuỳ thuộc vào vận may của nó.” Nguyên Chiêu Lâm thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu lau sạch vết máu.
Phúc Bảo nằm ngửa, tứ chi như nhũn ra, miệng há hốc, lưỡi thè ra, nhắm nghiền mắt trông rất đáng thương.
Vũ Văn Dụ đứng dậy, hắn ngồi xổm nửa tiếng, hai chân đã tê rần.
Hắn nhận ra động tác này rất mệt, mà cô còn đang bị thương, nhưng hắn lại không nghe thấy cô rên rỉ một tiến, sao khả năng chịu đau của cô gái này lại tốt đến vậy?
“Phúc Bảo phải xử lý thế nào? Để lại đây à?” Vũ Văn Dụ hỏi.
Nguyên Chiêu Lâm nhìn hắn: “Phúc Bảo sẽ không tự nhảy xuống từ nơi cao như vậy.”
Mắt Vũ Văn Dụ khẽ thay đổi: “Ý ngươi là gì?”
“Không biết.” Nguyên Chiêu Lâm không nói tiếp, Vũ Văn Dụ sẽ hiểu.
Làm hại Phúc Bảo, vì sự sống chết của Phúc Bảo có thể ảnh hưởng đến bệnh tình của Thái Thượng hoàng.
Phúc Bảo xảy ra chuỵen, Thái Thượng hoàng lập tức lâm bệnh, từ điểm này có thể khẳng định mục đích ý đồ của người này.
“Nguyên Chiêu Lâm, tạm thời ngươi không được nói suy đoán của mình cho bất kỳ ai.” Vũ Văn Dụ trầm giọng nói.
Nguyên Chiêu Lâm lau tay: “Vương gia, ta không nói thì Hoàng thượng cũng sẽ nghĩ tới thôi.”
Vũ Văn Dụ thấp giọng bảo: “Ai nghĩ tới cũng được, tóm lại chúng ta không được nhắc tới.”
Nguyên Chiêu Lâm nhìn vẻ mặt nặng nề nghiêm trọng của hắn thì biết một năm nay, thể chất của hắn dễ bị rước cái xui vào người, dù xảy ra chuyện gì, cuối cùng vẫn sẽ liên quan tới hắn.
Vũ Văn Dụ đột nhiên nói: “Phúc Bảo rơi từ tháp Văn Xương xuống.”
Mặt hắn trở nên xanh mét!
- -------------------