Từ trong túi tay áo rơi ra hai thứ đồ.
Một cái rương nho nhỏ tinh xảo, hắn đã từng thấy cái rương này nhưng lúc hắn thấy thì cái rương không phải nhỏ như vậy.
Cái khác là một trang giấy, được gấp thành hình hạc giấy, hắn mở giấy ra trước, thấy đó là phiếu nợ ngàn lượng vàng phụ hoàng ban cho cô, phía dưới đóng đại ấn.
Trong lòng hắn có chút phức tạp, nữ nhân luôn bị tất cả mọi người coi thường, làm cho người ta chán ghét và khiến người ta căm hận, vì sao đột nhiên lại trở nên được phụ hoàng và Thái Thượng Hoàng yêu thích như thế?
Hắn bắt đầu mân mê cái rương, có cái cúc ngầm nho nhỏ, hắn sờ soạng một chút, tạch một tiếng mở ra, bên trong trống rỗng, không có cái gì cả.
Quái lạ, cái rương này hẳn là phải có cái gì đó, cô nói là thuốc, còn có kim châm gây tê của cô cũng lấy từ nơi này ra, dùng hết rồi sao?
Dùng hết thì tốt, sau này không thể đối phó với hắn.
Nhưng nếu cô đã quý trọng cái rương này như thế thì phải giấu đi, ai bảo ngươi say khướt còn cầm dao phay chém người.
Hắn cầm lấy cái rương, tiện tay liền nhét vào dưới gầm giường.
Sau đó hắn trợn tròn mắt.
Cái rương này vừa chạm vào đất vậy mà trở nên lớn hơn.
Cho dù trước kia đã cảm thấy cái rương này kì dị, nhưng tận mắt thấy cái rương từ kích thước tương đương một ngón tay biến thành cái hòm thuốc lớn như thế vẫn rất chấn động.
Đây là gặp quỷ?
“Ngươi trộm đồ của ta?” Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói khàn khàn kinh ngạc của Nguyên Chiêu Lâm.
Hắn ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt tức giận của cô, trong mắt hiện lên một vẻ bối rối, ngay sau đó hắn nhấc theo cái hòm thuốc đứng lên, đặt ở bên cạnh giường chỉ vào cái hòm thuốc tức giận hỏi: “Ngươi nói cho bản vương biết đây là cái gì?”
“Cái hòm thuốc.” Cô xoa cái đầu đau nhức, người vẫn còn cực kì choáng váng, đầu óc không linh hoạt lắm.
“Sao hòm thuốc này lại trở nên lớn rồi thu nhỏ lại?” Vũ Văn Dụ nghiêm túc hỏi.
“Sao ta biết được chứ?” Vẻ mặt Nguyên Chiêu Lâm hoảng hốt, ngược lại quên mất mình muốn hỏi hắn tội trộm đồ.
“Ngươi khai báo cẩn thận, liên quan đến đại sự, đây là muốn rơi đầu.” Vũ Văn Dụ nói vô cùng nặng nề, giống như đây là chuyện lớn tày trời.
Nguyên Chiêu Lâm chậm rãi ngồi xuống, nhìn cái hòm thuốc, vẻ mặt dại ra: “Vì sao lại rơi đầu?”
Vũ Văn Dụ lạnh nhạt nói: “Phụ hoàng căm hận nhất chính là phép thuật, hòm thuốc này của ngươi nếu nói là yêu vật không quá đáng chứ? Một khi bị phụ hoàng biết được, chém đầu của ngươi là chuyện nhỏ, chỉ sợ ngay cả mấy trăm mạng người trong Tĩnh Hầu phủ cũng đều bị liên lụy.”
Nguyên Chiêu Lâm đâu có tin: “Ngươi đừng coi ta là tiểu bạch thỏ, chỉ một cái cái hòm thuốc, cái gì mà phép thuật chứ? Còn liên lụy mấy trăm mạng người, có phải ngươi cường điệu hóa không?”
“Tốt nhất là ngươi nên tin!” Vũ Văn Dụ nhìn cô, không buông tha bất kì biểu cảm gì trên mặt cô: “Năm năm trước đã xuất hiện một chuyện như vậy.
Lúc đương thời một vị Huyện lệnh cống lên một rương châu báu, rương châu báu kia cực kì quái dị, thả một vật báu vào lại biến thành hai báu vật, lúc ấy phụ hoàng được cái rương quý này thì hết sức vui mừng, nhưng cùng lúc đó bản án dân chúng mất trộm nổi lên bốn phía, cuối cùng điều tra một phen mới biết được vì sao cái rương quý đó trống rỗng lại xuất hiện thêm một báu vật, hóa ra đều là ăn cắp từ dân chúng.
Dưới cơn nóng giận phụ hoàng đã chém đầu cả nhà Huyện lệnh này.
Vụ án này chấn động như thế chắc là ngươi cũng từng nghe rồi chứ?”
Nguyên Chiêu Lâm ngây thơ lắc đầu: “Ta chưa từng nghe qua.”
“Vậy mà chưa từng nghe qua?” Vũ Văn Dụ kinh ngạc nhìn cô: “Chẳng trách ngươi còn gặp may.”
Nguyên Chiêu Lâm nói: “Nhưng đây cũng không phải là phép thuật gì đó.”
“Ở trong mắt phụ hoàng thì thứ bàng môn tà đạo này chính là phép thuật.”
Nguyên Chiêu Lâm bắt đầu tin tưởng, trong lòng cũng không khỏi sợ hãi, muốn mạng cô còn chưa tính...!Không, muốn mạng của cô cũng không được, cô không muốn, hơn nữa nếu vì thế mà còn liên lụy đến những người khác ở Tĩnh Hầu Phủ bị rơi đầu thì cô có lỗi quá lớn.
“Có phải ngươi đang hù dọa ta hay không?” Nguyên Chiêu Lâm nheo mắt lại nhìn hắn, luôn cảm thấy sau sự trịnh trọng nghiêm túc của người này có chút kì lạ.
Vũ Văn Dụ thản nhiên nói: “Nếu ngươi không tin thì cứ lấy cái rương này vào cung, xem đầu ngươi có thể bình yên vô sự gắn ở trên cổ của ngươi hay không?”
Nguyên Chiêu Lâm thật sự không nghĩ tới làm một Vương phi vứt đi ở cổ đại này lại là một công việc có tính nguy hiểm cao như vậy.
Trong dòng chảy của lịch sử, những Vương phi kia không phải đều yên yên ổn ổn sống cuộc sống hạnh phúc của các cô ấy sao? Vì sao cô lại khổ cực như vậy?
Xuyên không đến cổ đại chưa đầy nửa tháng, cô cảm thấy mình đã bị ép điên.
Nghĩ dù sao cũng chết một lần, lập tức nản lòng thoái chí, ở ngay trước mặt hắn nhấc cái hòm thuốc lên, cái hòm thuốc thu nhỏ cô gộp chung với phiếu nợ cùng giấu ở túi tay áo, ngẩng đầu lên, hất cằm lên trời: “Ta vò đã mẻ không sợ sứt, sau này nếu như ngươi dám ức hiếp ta thì ta sẽ ôm ngươi chết chung.”
Hòm thuốc này bỗng nhiên thu nhỏ lại khiến Vũ Văn Dụ lại khiếp sợ một trận, lại nếm mùi câu nói kia của cô còn hung hăng như thế thì lập tức giận không chỗ trút: “Dựa vào ngươi ngu ngốc cầm dao phay chém lung tung một trận nhưng không chém được ai mà trái lại làm mình bị thương, dám uy hiếp bản vương? Ngươi có biết xấu hổ hay không?”
“Không có, ta cái gì cũng không cần, không có thể diện, không có tố chất, không có đạo đức, tóm lại nói nếu như cái đầu này của ta không giữ được thì chắc chắn ngươi sẽ là người đầu tiên gặp nạn.” Nguyên Chiêu Lâm tàn nhẫn nói.
Vũ Văn Dụ lại cảm thấy buồn cười không thể giải thích được.
Dường như hắn nhìn thấy cảnh tượng một con kiến đang ngậm một cục bùn nhỏ nói muốn cùng con hổ đồng quy vô tận.
“Ha ha ha!” Hắn cười to lên.
Sắc mặt Nguyên Chiêu Lâm lập tức xị xuống, nhìn hắn cười nhe răng không thấy mắt, sự âm trầm và tàn nhẫn trước đó bị quét sạch sành sanh, thật sự là vừa tức vừa...cảm giác nói không ra lời.
Nhưng cô không có ý định cùng hắn hòa giải, thù này họ kết lớn.
Chờ hắn cười xong, cô lạnh lùng thốt ra: “Ngươi đừng có cười, lần này là ngươi hại ta, ngươi nợ ta...”
“Khoan đã!” Hắn cắt lời cô, vừa mới cười điên cuồng khiến mặt mũi hắn hàm chứa sự ôn hòa vô hại: “Vậy cha con các người thiết kế bản vương ở Phủ công chúa kia tính thế nào?”
Nguyên Chiêu Lâm suy nghĩ thật lâu.
Vũ Văn Dụ giải quyết dứt khoát: “Chúng ta hòa nhau.”
Lúc này Nguyên Chiêu Lâm đầu óc quay cuồng, sao lại có loại cảm giác chó đen ăn vụng chó trắng chịu tội?
Cô cũng không ngốc, từ từ trượt người xuống, nhắm mắt lại, tay yếu ớt kéo chăn đắp rồi nghiêm mặt nói: “Ta đau đầu dữ dội, có gì chờ ta tỉnh táo rồi hãy nói.”
Vũ Văn Dụ xốc chăn mền của cô lên: “Đừng có giả vờ, nói đi, sau khi ngươi vào cung phụ hoàng nói thế nào? Ông ấy có trách ngươi không?”
“Ngươi tự đi hỏi đi.” Nguyên Chiêu Lâm không phối hợp chút nào.
Vũ Văn Dụ cảnh cáo: “Nếu ngươi không nói thì bản vương không thể giúp ngươi phân tích, việc liên quan đến cái đầu của ngươi, tự mình suy nghĩ đi.”
Nguyên Chiêu Lâm thật sự là vừa tức giận lại vừa bất đắc dĩ, đành phải ngồi dậy, lườm hắn một cái nói: “Phụ hoàng hỏi ta vì sao lật lọng, đã đồng ý cho ngươi cưới Trắc phi cuối cùng lại không đồng ý, nhìn sắc mặt ông ấy cảm giác không quá tức giận, ngược lại là ta gặp được Chử Thủ Phụ ở cửa Ngự thư phòng, ông ta có vẻ hơi tức giận.”
“Ông ta nói gì với ngươi không?” Vũ Văn Dụ hỏi.
“Không, chào hỏi cũng không, trực tiếp đi qua hành lang.” Nguyên Chiêu Lâm nhìn hắn: “Vì sao ngươi không cưới Chử Minh Dương?”
Vũ Văn Dụ nâng vạt áo một chút: “Không muốn cưới.”
Nguyên Chiêu Lâm nói: “Mặc dù ta không thích ngươi đẩy ta ra làm bia, nhưng không thể phủ nhận ngươi làm như vậy là đúng.”
Vũ Văn Dụ nghiêng đầu nhìn cô: “Đúng?”
Nguyên Chiêu Lâm nói: “Ngươi đừng hiểu lầm, không phải ta phản đối ngươi cưới Trắc phi, chẳng qua là cảm thấy trong lòng ngươi nếu muốn thủ tiết vì một người thì không thể gây tai họa cho một nữ nhân khác được.
Ngươi không thích Chử Minh Dương, gả nàng ta đi nàng ta cũng sẽ không hạnh phúc, đối với ngươi mà nói đó là một loại bàn đạp quyền lực nhưng đối với nàng ta thì chính là cả đời, trừ chính bản thân nàng ta ra thì không ai có quyền chà đạp cuộc đời của nàng ta.”
Vũ Văn Dụ kinh ngạc nhìn cô, câu nói này của cô rõ ràng tán thưởng hắn, nhưng hắn nhận lấy thì xấu hổ.
Hắn chưa từng lo nghĩ đến Chử Minh Dương, càng không nghĩ tới có thể hại nàng ta cả đời hay không..