ĐƯỜNG CHÂN TRỜI

Nhà ở tôi đã tìm được từ sớm, trước khi Kỳ Ngôn có ý định bỏ rơi tôi, tôi đã muốn rời khỏi hắn rồi.

Vu Hạ trong bức ảnh đó, mặc một chiếc váy trắng, trong mắt mang theo ý cười bẽn lẽn, tôi chỉ nhìn qua một lần, đã nhớ kỹ được dáng vẻ ấy.

Thế nên về sau, tôi vô tình cố ý ăn mặc giống như thế, tôi nhuộm lại mái tóc về màu đen, cũng không đeo giày cao gót nữa.

Mỗi khi Kỳ Ngôn nhìn thấy dáng vẻ này của tôi, dịu dàng trong mắt gần như có thể vắt ra nước, hắn gạt lọn tóc của tôi ra sau tai, sau đó nhẹ nhàng ôm tôi vào trong lòng.

Tôi biết hắn thông qua tôi nhìn thấy một người khác, thế nhưng ai lại không phải vậy chứ.

Tôi tốn công phí sức lấy lòng hắn, cũng chẳng qua là vì muốn có được nụ cười của hắn, sau đó liều mình tưởng tượng ra bóng dáng của thiếu niên ấy, tôi khát vọng biết bao khoảnh khắc đó có thể lừa gạt được bản thân mình.

Mãi đến khi không lừa nổi bản thân mình nữa.

Cho dù Kỳ Ngôn có giống anh ấy hơn đi nữa, nói cho cùng bọn họ cũng không giống nhau, không có ai có thể thay thế được Dụ Thanh, giống như tôi mãi mãi cũng không thay thế được Vu Hạ.

Cho nên tôi tìm được một cô gái có vẻ ngoài còn giống Vu Hạ hơn, sắp xếp cô ta bước vào thế giới của Kỳ Ngôn, tôi nói cho cô ta biết sở thích và phong cách ăn mặc của Vu Hạ, nói cho cô ta biết làm thế nào có thể khiến Kỳ Ngôn trầm luân.

Mà tôi biết, nhất định Kỳ Ngôn sẽ sập bẫy.

Đúng như dự đoán một tháng sau, tôi đã nhận được tin nhắn đó, sau đó thuận theo tự nhiên mà lui thân.

Tôi vứt bỏ hết tất cả váy trắng lẫn giày vải.

Sau đó ngồi trên số pha trong chung cư, mãi đến khi đầu lọc thuốc trong gạt tàn đầy ắp.

Trước nay tôi không phải là kiểu con gái không hiểu sự đời như Kỳ Ngôn nghĩ.

Trong làn khói thuốc vương vít, tôi không khỏi nhớ tới Dụ Thanh.

Tôi của tuổi 16, quái đản, cô độc.

Sau khi bố mẹ ly hôn mỗi người đều có cuộc sống mới, tôi hệt như một đám lục bình trôi sông, không ai cần, cũng không ai quan tâm.

Là sự xuất hiện của Dụ Thanh, như một ngọn sáng chiếu vào thế giới của tôi.

Khi ấy tình tình tôi kì quặc, thành tích cũng không tốt, giáo viên sắp xếp Dụ Thanh ngồi bên cạnh tôi, hi vọng anh có thể dìu dắt tôi học tập.

Sau khi tôi nhìn thấy tờ sơ đồ chỗ ngồi ấy đã nhìn thấu được dụng ý của giáo viên, cho nên cũng tiện thể mang theo địch ý với người bạn cùng bàn xa lạ này.

Tôi nằm bò trên bàn ngủ xoay lưng với anh, hi vọng anh có thể cảm nhận được sự căm thù của tôi rồi biết ý cuốn xéo.

Hoặc là giống với mấy người bạn cùng bàn của tôi trước đó, không chịu nổi sẽ mách với giáo viên nói muốn đổi chỗ.

Thế nhưng anh không vậy.

Tôi tỉnh dậy sau hai tiết ngủ, thấy anh đang ở bên cạnh viết chữ tôi bực mình đá bàn.

Anh quay đầu nhìn tôi, sau đó gõ lên chồng sách mới được xếp gọn trên bàn tôi, nói: “Vừa nãy cậu ngủ quên, tôi đã nhận giúp cậu rồi."

Tôi muốn lên cơn gắt ngủ cũng nuốt ngược trở về, tôi lúng ta lúng túng nói một tiếng, ò.

Anh lại hỏi tôi: “Cậu tên là gì?"

"Liên Vị Chi."

Anh nói: “Tên rất hay."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi