Nhìn màu gỗ vàng óng dưới chân, lại nhìn nội thất tráng lệ phía sau, Lý Nhị tức giận chất vấn Địch Nhân Kiệt.
- Hồi bẩm bệ hạ, Đại Đế là dựa theo ý nguyện lớn hơn, nhanh hơn, mạnh hơn nữa của bệ hạ mà chế tạo. Hôm nay nó đã thành hiện thực, tung hoành đại hải, hiển lộ uy nghi của bệ hạ, khiến tứ hải chư hầu nể sợ. Khi gia sư lập bản thiết kế từng 3 ngày không ăn không ngủ, cúc cung tận tụy. Về phần xử trí thì do bệ hạ và các vị trưởng giả, gia sư chỉ làm tốt phận sự của mình, gia sư nói việc không nên quản thì đừng quản, học sinh lúc nào cũng ghi nhớ trong lòng.
Phòng Huyền Linh mắt thấy sắc mặt hoàng đế dần đen liền nói:
- Địch Nhân Kiệt à, ngươi là anh kiệt hiếm có, học học vấn sư phụ ngươi là được rồi, đừng học suy tính bại hoại của y. Đại Đế thật quá tốt, nếu như coi các hải thuyền là châu chấu, thì bệ hạ chỉ hy vọng các ngươi tạo ra một con chim sẻ mà thôi. Hiện tại thầy trò các ngươi lại dâng cho bệ hạ nguyên một con cự tượng, dù đối phó ai cũng là giết gà bằng dao mổ trâu. Thừa Càn, Thanh Tước, Công Chúa đã đủ vô địch thiên hạ, ngươi đưa thêm một Đế Vương hào mạnh hơn gấp bội để làm gì?
Đại Đế khổng lồ như vậy, chi phí tất nhiên kinh người, một lần xuất động được không bù nổi mất. Hơn nữa chiến trường biến đổi trong chớp mắt, ai có thể biết? Chẳng may lật thuyền trong mương, còn gì bộ mặt Đại Đường?
Phòng Huyền Linh nói xong, không chỉ Lý Nhị nhìn chằm chằm Địch Nhân Kiệt, các trọng thần còn lại cũng chăm chú nhìn hắn, không khí trên thuyền dường như đông lại. Địch Nhân Kiệt dù sao cũng còn trẻ, mồ hôi trán chảy ròng ròng, Lý Thái muốn mở miệng tương trợ thì bị Lý Nhị ngăn lại. Phòng Huyền Linh lái vấn đề thật xảo quyệt.
Chợt Địch Nhân Kiệt thấy trên Công Chúa phía xa sư phụ đang dùng kính viễn vọng nhìn hắn, người mặc hoàng y bên cạnh tất nhiên là tiểu Vũ, trong lòng lập tức thấy ám áp.
- Bệ hạ, bệ hạ xem trọng Đại Đế, tuy hiện nay nó vô địch, nhưng cũng chỉ là hiện nay mà thôi. Qua vài năm nữa, bệ hạ sẽ nhận ra không ngờ nó lại yếu đến vậy.
Đại Đường ta biến chuyển từng ngày, thành quả nghiên cứu của Ngọc Sơn thư viện vô số kể, kỳ tư diệu tưởng của công tượng thường khiến người vỗ án tán dương. Ngũ nha đại hạm tung hoành 50 năm, xưng là tối cường thiên hạ, giờ trước mặt Đại Đế chỉ như đứa trẻ. Nhưng chỉ cần vài năm nữa, khi vật lý học có thêm tiến bộ, kết cục của Đại Đế sẽ chẳng khác Ngũ nha đại hạm hôm nay.
Gia sư từng nói: Vô địch? Vô địch chỉ là chờ bị đánh bại. Lý Thái tiên sinh đã có vài tư tưởng kì diệu, đợi khi chứng thực xong, Đại Đế nào có xá gì.
Lý Nhị nhìn Địch Nhân Kiệt nói:
- Vô địch là chờ bị đánh bại, lời này chút ý tứ. Thanh Tước, Địch Nhân Kiệt nếu đã nhắc tới ngươi, vậy ngươi hãy nói phụ hoàng nghe một chút, Đại Đế làm sao lại thua.
Lý Thái lấy ra hai đồng tiền từ ngực ra thả cho rơi xuống boong thuyền. Hắn thấy mọi người không ai hiểu mô tê gì cũng không giải thích, hắn nhặt tiền lên, lấy một trong đó ném xuống nước phía xa rồi mới nói với nói với Lý Nhị:
- Đó là phát hiện của hài nhi, diệu dụng vô cùng, là một môn đại học vấn, chỉ bằng vài lời không thể nào diễn tả ảo diệu bên trong. Đây cũng là vấn đề 10 năm tới hài nhi phải nghiên cứu, một khi hài nhi hiểu rõ ràng, Đại Đế quả thực không chịu nổi một kích.
Hắn không giải thích đầy đủ khiến Lý Nhị và các đại thần càng thêm hồ đồ. Lý Nhị không hiểu nhưng không hỏi, học vấn từ trước đến nay đều có kiêng kỵ, nếu đã là học vấn của nhi tử mình, vậy cũng là của Lý gia, về rồi bảo hắn nói rõ cũng chưa muộn. Về phần quần thần hồ đồ thì mặc kệ, học vấn cao thâm đều là vậy.
Có điều ít nhất thì cũng có một người hiểu, đó là Địch Nhân Kiệt đang ngoác miệng cười.
Phòng Huyền Linh xấu hổ chắp tay:
- Điện hạ học vấn ngày càng tinh thâm, diệu ngôn vừa rồi lão phu không hiểu được gì, thực là xấu hổ. Không biết môn học vấn này có mấy người tham ngộ được?
Lý Thái hận hận nói:
- Vân Diệp ở Lĩnh Nam thấy ta cầm đá ném đi liền biết ta có lĩnh ngộ, Hi Mạt Đế Á gặp trở ngại khi nghiên cứu học vấn của nàng, thấy động tác của ta cũng hiểu được 3 thành. Còn tên tiểu tử đang cười này là sư phụ hắn nói cho biết, chắc cũng hiểu hết rồi. Tên Vân Diệp thật không biết tôn trọng thành quả người khác.
Đỗ Như Hối cười nói:
- Vân hầu trong nháy mắt có thể hiểu được, có thể nói là thất khiếu linh lung tâm. Hi Mạt Đế Á, một nữ tử tự ngộ được 3 phần cũng quả hiếm có. Về phần Địch Nhân Kiệt và tiểu Vũ là đệ tử của Vân hầu, có biết được cũng là việc thường.
Đã có người có thể lĩnh ngộ, lão phu tin rằng điện hạ sẽ không nói bừa học vấn của mình để giải vây cho Vân Diệp. Địch Nhân Kiệt, ta không hỏi học vấn, ta chỉ hỏi một khi môn học vấn này được tham ngộ rõ sẽ có khả năng thế nào? Uy lực Đại Đế lão phu đã biết, còn học vấn đến giờ vẫn chỉ là một ý niệm trong đầu.
Địch Nhân Kiệt khó xử nhìn Lý Thái, Lý Thái gật đầu ý bảo có thể nói, vì vậy Địch Nhân Kiệt chắp tay nói:
- Hồi bẩm Đỗ tướng, khi hiểu thấu đáo môn học vấn này, người có thể bay.
Lý Nhị nghe vậy đứng bật dậy, kéo tay Lý Thái hỏi dồn:
- Thật vậy sao Thanh Tước?
Lý Thái cười khổ:
- Phụ hoàng, Địch Nhân Kiệt đang nói điều Vân Diệp ước đoán, bên trong còn rất nhiều nan đề đợi hài nhi giải quyết. Hài nhi ước hẹn 10 năm cũng là có chút lạc quan. Hài nhi cũng không biết bao lâu người mới có thể bay, nhưng trong lúc đó sẽ có rất nhiều học vấn được khám phá. Chỉ cần lợi dụng tốt, Đại Đế quả thật không chịu nổi một kích. Học vấn từ trước tới nay đều không tồn tại một mình mà móc nối với nhau, sớm chiều thay đổi cũng là chuyện thường.
Lý Nhị từ từ ngồi xuống vỗ tay Lý Thái:
- Ngươi chuyên tâm học vấn là được rồi, cần gì cứ nói cho phụ hoàng, phụ hoàng sẽ giúp ngươi giải quyết.
Lý Thái cười đáp ứng.
Lúc này nói tiếp về Đại Đế cũng chẳng còn hứng thú, vừa may Trưởng Tôn xuất hiện đúng lúc. Nàng sai thị nữ mang hoa quả vừa lấy bên Công Chúa bày ra, thỉnh hoàng đế và chư vị đại thần thưởng thức.
- Đa tạ thịnh tình của nương nương, chuối này cựu thần mới chỉ nghe danh chứ chưa từng thấy, vải thì tuy chỉ nghe qua trong điển tịch, nhưng mấy năm nay Trường An cũng có vải khô. Lạ nhất ở đây là những quả này đều tươi ngon, trong khi Đại Đường rộng lớn, quả ngon Lĩnh Nam lại xa vạn lý, không biết nương nương bằng cách nào có thể bảo quản mang về tận đây?
Ngụy Trưng cố mở mắt mờ, cầm chuối giơ trước mặt nhìn kĩ, Trưởng Tôn cười nói:
- Cái mũ xa hoa không được chụp lên đầu bản cung, Vân Diệp có cách. Tất cả cây quả ở đây đều đang trên thuyền trở về, bản cung hái chúng ngay trên Công Chúa, cho nên đương nhiên là tươi ngon.
Ngụy Trưng bóc chuối ăn, thở dài nói:
- Quả nhiên là quả ngon hiếm có, danh Vân Diệp ăn ngon đã truyền khắp thiên hạ, Trường An còn lưu truyền bữa sáng Vân gia còn hơn yến hội. Nếu ở Lĩnh Nam chuối chẳng phải hiếm, thế nhưng dùng quân hạm, trên đường về hao tổn vô số sức dân, chẳng lẽ chỉ để thỏa mãn thú vui ăn uống của mình sao? Lão phu còn một mai ngân tệ, coi như trả quả chuối này đi.
Nói xong lục trong ngực hồi lâu lấy ra một ngân tệ đặt trên bàn. Lão làm như vậy ai mà ăn tiếp mồ hôi nước mắt bách tính cho nổi.
Duong chuyen hay qua