Lý Nhị không tranh luận, lấy từ trong ống tay áo ra hai đồng tiền vàng cho vào bát, vị hòa thường già mỉm cười trả lại:
- Nhạc Châu giàu có không thiếu tiền, bần tăng thu thập không phải tiền mà là ước nguyện, thần linh, Phật tổ sở dĩ linh nghiệm là dựa vào lòng tin của thiện sĩ, từ đó ban ân bốn phương. Thí chủ không yêu phật, trong lòng chẳng có thần, hai đồng tiền vàng này là tiền thôi, không có thiện niệm, chỉ có hại mà vô lợi, xin thi chủ thu lại.
Vị hòa thượng già chắc là mệt rồi, lại ngồi xuống tiếp tục ăn bữa trưa.
- Ta cho ông tiền, ông phải nhận, cho ông tiền là thiện niệm lớn nhất của ta, bất kể ông có muốn hay không, hai đồng tiền vang này phải mua cột trụ cho chùa của ông, lời của ta không được làm trái.
Vị hoàng thượng già quan sát Lý Nhị, lại nhìn đám thị vệ đằng xa, thở dài lấy hai đồng tiền trong tay Lý Nhị, chắp tay thở dài:
- Vô lượng thọ phật, mọi tội nghệt hãy đổ lên người bẩn tăng.
Nói xong xách túi rời đi.
- Trật tự rất quan trọng, bất kể ngươi dùng cách gì tuyên dương chủ trương của mình đều phải tuân thủ trật tự, không thể mang cái danh nhân ái mà muốn làm gì thì làm, mà trật tự phải do trẫm định ra, chỉ có trẫm mới được lấy tiền tài từ bách tính.
Đoàn Hồng không hiểu vì sao bệ hạ lại đi bắt nạt một vị hòa thượng già hiền từ, hòa thượng đó nhất định không tầm thường, toàn thân mình là sát khí, nhưng khi hòa thượng đi qua bên người lại trở thành thư thái, như tắm trong gió xuân, Đoàn Hồng không hiểu Phật pháp, nhưng hắn biết không phải lòng từ bi thực sự không mang tới cảm thụ này.
Lý Nhị cười ha hả, như đứa trẻ con nghịch ngợm thành công, lại đập một kim tệ lên quán rong uống bát sữa đậu hoa, không thèm quan tâm tiểu phiến có trả nổi tiền lẻ không, nói với tiểu phiến phải tìm được tiền lẻ trả lại trước khi mình ăn xong, nếu không đừng trách ông ta ăn quịt.
Ánh mắt khinh bỉ của tiểu phiến và các thực khách khác làm Đoàn Hồng chỉ muốn kiếm cái lỗ mà chui xuống, Lý Nhị vẫn thản nhiên vừa ăn vừa khen mùi vị không tệ.
Khi Lý Nhị ăn hết bát đậu hoa, đòi tiền thừa, thấy tiểu phiến lấy một cái sọt dưới gầm bàn ra, bên trong là những đồng tiền giá trị khác nhau, tiểu phiến chọn đồng tiền giá trị thấp nhất ra, khi không còn nữa mới lấy đồng có giá trị cao hơn, chẳng bao lâu đã chất cả một đống.
Lý Nhị ăn mặc sang trọng không dám chọc vào, nhưng với Đoàn Hồng thì tiểu phiến không khách khí, bảo hắn nâng vạt áo lên, đổ đống tiền vào, miệng nói:
- Quý nhân trong thành Nhạc Châu nhiều lắm, nể mặt tới quán của tiểu nhân ăn đậu hoa không ít, không có tiền trả, ăn quịt là chuyện thường, chuyện này coi như Tằng Đại Ngưu chiêu đãi khách quý phương xa, một kim tệ chẳng phải là to, đây là tiền lẻ của ngài, cầm chắc, về nhà thấy thiếu cứ tìm tiểu nhân lấy bù.
Đoàn Hồng tức xì khói, tuy bản thân là hoạn quan, nhưng bị người ta chỉ thẳng mặt mỉa mai thế này là lần đầu, quay lại nhìn Lý Nhị, chỉ cần sắc mặt bệ hạ biến đổi là hắn sẽ đem toàn bộ số tiền này nhét vào bụng tên Tằng Đại Ngưu.
Lý Nhị không giận mà càng vui vẻ, vẫy tay với Đoàn Hồng, hai chủ tớ liền bỏ đi trong tiếng cười vang của đám thực khách, Đoàn Hồng chỉ muốn ném hết tiền đi, thật quá mất mặt.
Lý Nhị lúc này như mới có hứng thú dạo phố, dọc đường mua sắm rất nhiều thứ, treo khắp người ba tên thị vệ, đống tiền trong vạt áo của Đoàn Hồng còn một nửa, khó lắm mới thấy người bán túi, Đoàn Hồng mua một cái cho tiền vào đeo ở lưng.
Mua diều, mua người đất, mua búp bê, mua chong chóng, thậm chí mua cả hai con ngựa trúc, mấy chuyện này chả sao, nhưng chui vào cửa hiệu toàn phụ nhân làm gì, cửa hiệu rõ ràng ghi:" Bản hiệu chỉ tiếp phụ nhân!" Lý Nhị coi như không thấy, cố chấp đi vào, nữ hỏa kế vừa đi lên ngăn cản bị hai tên đại hán lực lưỡng treo lên giá.
Lý Nhị đi vào mới phát hiện trên giá treo toàn yếm lót, còn có số đồ vật kỳ lạ, toàn đồ dùng của nữ nhân, sờ mũi định chuồn liền bị mấy phụ nhân thét lên đẩy ra cửa, khi nữ chưởng quầy kiếm được chổi thì Lý Nhị và Đoàn Hồng đã biến mất trong ngõ nhỏ.
Sâu trong khu vực râm mát có nhà, trên cửa có hai chữ Vân phủ cực lớn, Lý Nhị liền trở nên vui vẻ, thấy cửa lớn đóng chặt, không có hạ nhân canh gác, liền chỉ chỉ Đoàn Hồng.
Đoàn Hồng chứa đầy một bụng tức sao chịu bỏ quá cơ hội trút giận này, giơ chân đá văng cửa, then cửa to bằng cổ tay gãy đôi. Đông Ngư, Nhân Hùng, quản gia Lão Triệu đang ngồi uống rượu ở phòng gác, thấy có người đánh tới nhà nổi giận xông ra, thấy Lý Nhị quỳ xuống không dám nhúc nhích.
- Vân Diệp ở đâu, dẫn ta tới, dám báo tin trẫm đánh gãy chân chó.
Lý Nhị đi thẳng tới, Lão Triệu vội dẫn đường, hầu gia và Ngụy vương đang uống rượu ở hậu hoa viên.
- Trước kia ngươi nói làm một quả cầu cực lớn không ngừng thổi hơi nóng vào có thể mang người bay lên, cùng nguyên lý với đèn Khổng Minh, chúng ta về kinh rồi làm luôn đi, muốn dựa vào lực lượng của bản thân bay lên vô cùng gian nan, trước tiên kiếm thứ bay được chơi cũng không tệ.
Lý Thái nằm trên ghế tựa nói với Vân Diệp:
- Được thôi, về kinh làm xong hôn sự cho Tiểu Nha chắc ta chẳng còn việc gì nữa, chúng ta sống tiêu diêu vài ngày hưởng phúc nhà, bệ hạ đang bận đọc sách, chắc không rảnh tìm ta kiếm chuyện, ta thèm khát bãi săn hoàng gia ở Nam Sơn lâu rồi, khi nào đi săn?
- Còn sớm, hiện giờ thú săn đang nuôi con, không phải là lúc săn bắn, muốn đi săn đợi cuối thu hẵng hay. Đi săn mất một tháng đấy, ngươi chơi đã đời luôn, trước tiên ngươi cho trẫm biết, ngươi đưa bao nhiêu sách cho trẫm là muốn nhốt trẫm trong thư phòng để các ngươi thanh nhàn phải không, nói thật, trẫm có phải là người vô cùng đáng ghét không?
Lý Nhị không hề để ý tới hình tượng, ngồi xuống cái bàn đằn giữa hai chiếc ghế tựa:
- Không cần đứng dậy, cứ vậy trả lời, đừng suy nghĩ, các ngươi suy nghĩ thì đáp án sẽ biến chất, mau trả lời, có phải không? Các ngươi ghét trẫm đứng trên chỉ tay múa chân chứ gì?
- Không ạ, không suy nghĩ gì, bệ hạ là kỳ tài thiên hạ, vài quyển sách thôi sẽ xem hết rất nhanh, bọn vi thần nghiên cứu rất lâu không tìm được con đường tương lai của Đại Đường, đành hi vọng bệ hạ có thể dung nạp sở trường trăm nhà tìm ra đường cuối cùng.
Lý Nhị mặt như chim ưng nhìn xoáy vào Vân Diệp, làm y thiếu tự nhiên, người rụt lại, ấp a ấp úng đem lý do bịa sẵn nói ra.
- Rắm thối, hôm nay trẫm bị người ta khinh bỉ cả một ngày, bị hòa thượng khinh bỉ, ném cho tiểu phiến kim tệ cũng bị khinh bỉ, vào cửa hiệu bị nữ chưởng quầy cầm chổi đuổi ra ngoài, giờ đến ngươi cũng khinh bỉ trẫm à? Nếu ngươi không nói ra lý do hợp tình hợp lý, xem trẫm xử lý ngươi thế nào, trả lời không đúng, thú săn của trẫm là ngươi.
Vân Diệp thầm kêu khổ, Lý Nhị bản tính hẹp hòi, hôm nay không biết giở chứng gì, chắc là muốn nhìn cuộc sách bách tính, đã xem tiểu phiền, hòa thượng và nữ tử, giờ tới huân quý, không biết ông ta nhìn t hấy cái gì từ người khác, muốn nhìn thấy gì từ mình, thôi bỏ, không muốn bàn chuyện học vấn với ông ta.
- Nhan Chi Thôi lão tiên sinh phân nhân tính làm ba cấp, người trí tuệ, ngu xuẩn và trung dung, ông cụ nói trí tuệ không dạy mà thành, ngu tuy dạy vô ích, người trung dung không dạy không biết.
- Còn nói bệ hạ là người trí tuệ, là anh tài thiên phú, không học tự biết, không dạy tự hiểu. Vi thần không đồng ý với cái nhìn này, tri thức tới từ tích lũy và lắng đọng.
- Bệ hạ thủa trẻ nam chinh bắc chiến nhìn khắp thế gian, nên làm việc thường phù hợp với nhu cầu bách tính, đưa ra pháp lệnh cũng thông suốt. Nhưng mười mấy năm sau đó bệ hạ ở lại Trường An, cái tường hoàng cung đã ngăn cách bệ hạ và bách tính, bách tính mà bệ hạ biết chỉ nằm trên tấu chương và tình báo.
- Hai thứ đó không đủ cho bệ hạ biết nay thiên hạ là thời đại biến đổi từng ngày ra sao, bệ hạ định ra luật pháp theo tình hình trước kia, khó tránh khỏi sai sót.
- Nhưng bệ hạ là quân vương một nước, chẳng thể cả ngày tới lui phố chợ, cho nên bọn vi thần đem tâm đắc biên thành sách, hiến cho bệ hạ, để bệ hạ thấy một Đại Đường chân thật, không có ý gì khác.
Duong chuyen hay qua