ĐƯỜNG CHUYÊN

Cùng việc huân quý tràn vào sông Đông Dương, Bàng Ngọc Hải quỳ dâng lên Lý Nhị một cái cung, Lý Trì đưa cho cha mình một mũi lang nha tiễn, năm mươi bước phía trước, có ngọn đèn đang chập chờn trước gió. Hoàng đế trên ngựa khác với hoàng đế thái bình, cung bật như sấm, tên bay như sao băng, ngọn đèn lập tức tắt phụt, khi mọi người đang ngạc nhiên thì chỗ đèn tắt bùng lên một ngọn lửa, mấy chục con rồng lửa chạy men theo dòng sông, lửa tới đâu, mặt sông tức thì sáng lên ánh đèn rực rỡ, đẹp như một giấc mơ.

Lý Nhị khép mắt lại, vô cùng hưởng thụ cảm giác vạn dân tung hô, Trường Tôn thị đứng bên tiếp nhận huân quý thi lễ, phía trước Lý Thái là con gấu mèo cực béo, hoan hô một tiếng rồi xua gấu mèo đuổi theo con rồng lửa uống lượn. Thứ này do hắn thiết kế, dây thừng nhỏ tẩm dầu hỏa và lưu huynh có thể châm lên trong thời gian ngắn nhất hơn nữa cháy xong là biến mất, làm cho huân quý có cảm giác hỏa long thình lình xuất hiện.

Không phải gấu mèo cứ to béo là khỏe, xe của Vân Diệp, Trường Tôn thị, Trình Xử Mặc, Lý Trì, Cao Dương thậm chí xe gấu méo của Hủy Tử lần lượt trượt qua xe Lý Thái, con gấu mèo kéo Lý Thái không đi còn dừng lại, há mồm đòi ăn, bộ dạng lười nhác làm Lý Nhị phá lên, Trường Tôn thị gấp lưng xuống cười, các quý phụ càng cười nghiêng ngả, một cuộc so tài bị biến thành trò cười, mặt Lý Thái như nhuộm mực.

Lấy trên xe trượt một cái bánh ngọt, con gấu mèo hài lòng kéo hắn đi, gấu mèo nghe ai nhất? Chắc chắn là Hủy Tử, con gấu mèo kéo nàng bốn chân bám chặt đất, ra sức tiến về phía trước. Lo muội muội bị lạnh, Lý Thái còn lấy áo choàng da gấu trắng khoác lên cho Hủy Tử, cả người bọc thành cục tuyết tròn, má đỏ hồng hồng, lớn tiếng cổ vũ cho gấu mèo.

Khoảng cách chưa tới năm trăm mép làm ưu thế dẫn đầu của Hủy Tử rất lớn, con gấu của Cao Dương chạy vào chỗ tối làm Cao Dương tức khí đá đít nó mấy cái. Có điều Cao Dương nhìn thấy Hủy Tử dẫn đầu liền vui vẻ, nhảy xuống xe chạy trên mặt băng, đinh dưới giày rất chắc, rất nhanh đuổi kịp, đứng bên cổ vũ Hủy Tử.

Vân Diệp vì chơi xấu dùng gậy trúc giúp gấu mèo kéo xe, bị thủ tiêu tư cách thi tài, Trương Tôn Xung truy đuổi sát đằng sau khiến Lý Nhị lo cho Hủy Tử, có điều vì xe Trường Tôn Xung chạy quá nhanh nên khi rẽ bị lật xe, cả người văng đi, trượt trên mặt băng rất xa, đợi khi hắn quay lại xe thì huân quý đang reo hò, vì xe của Hủy Tử đã vượt qua giải băng, là người đầu tiên tới đích.

Hủy Tử cực vui, thường ngày khuôn mặt nhợt nhạt phủ bởi ánh hồng, Tôn Tư Mạc tới chúc mừng lại đặt tay lên cổ nàng thăm mạch, quay sang gật đầu với hoàng đế ý bảo không sao. Lúc này Lý Nhị mới lớn tiếng tuyên bố Hủy Tử giành thắng lợi, không ngờ phấn khích đem ngọc bội tùy thân tặng nàng.

Đỗ Hà giành được vị trí thứ hai lại bị cả đống tiếng xùy, ôm đầu bỏ chạy, ai cũng biết người khác tham gia thi tài chẳng qua là chơi cùng Hủy Tử, nịnh nọt Hủy Tử hiệu quả hơn nịnh Lý Nhị. Nhìn Lý Nhị không ngừng nâng chén băng uống rượu nho với các đại lão là biết tâm tình hoàng đế cực tốt.

Quảng cáo xe gấu mèo được làm rất thích hợp, những quý phụ, quý nữ đều hi vọng được ngồi xe gấu mèo một lần, thế là học sinh thư viện phong độ xuất hiện. Bàng Ngọc Hải lúc chọn người tuyên bố không cần thông minh, chỉ cần đẹp đẽ, đám học sinh thư viện dùng lời văn nhã nhất nói với những quý phụ che khuê nữ đằng sau:

- Phu nhân muốn ngồi xe tất nhiên là được, thư viện vì tổ chức lễ hội này mà chuyên môn chuẩn bị năm mươi cỗ xe miễn phí, chỉ cần phu nhân thích, học sinh sẽ dắt một cái tới, ngồi trên xe gấu méo ngắm kỳ cảnh nhân gian trong đêm, nhất định cả đời khó quên.

Nói rất êm ái, nụ cười trông hiền hòa, đám học sinh đẹp đẽ này của thư viện dù nhìn mỹ nữ hay sửu phụ, ánh mắt đều trìu mến, làm người ta sinh thiện cảm.

Gấu mèo ngốc nghếch kéo xe tới, còn biết lấy đầu cọ váy đám lợn vàng, khiến các quý phụ, quý nữ thích thú ré lên. Học sinh đỡ quý phụ lên xe rồi khom người lui ra, lễ nghi chu đáo làm người ta không có gì để nói. Nhưng vấn đề là gấu mèo không đi, bất kể thúc thế nào nó cũng cứ lấy đầu rúc vào váy quý phụ.

Quý phụ chưa nổi giận, một học sinh lễ độ đi tới tát gấu mèo hai cái, thấy nó vẫn thế, liền khó xử nói:

- Muốn gấu mèo đi phải cho nó ăn no, cái thứ này miệng rất kén, chỉ ăn bánh ngọt của thư viện.

Nói với vẻ bối rối lắm:

- Bánh ngọt của thư viện rất đắt, nhất là hai ngày này giá bánh ngọt bị Hứa viện phán bất lương đẩy lên cao, không mua nổi, hay là chúng ta không ngồi xe ngữa, học sinh dẫn phu nhân và tiểu nương tử đi dạo trên băng cũng không tệ.

Nhìn thấy nhà khác cho gấu mèo ăn bánh ngọt xong đã bắt đầu thong thả rời đi, quý phụ tuy rất ý kiến việc một cái bánh ngọt giá hai ngân tệ, nhưng bị khuê nữ thúc giục vẫn mua vài cái. Xe gấu mèo đi chầm chậm, học sinh theo bên, giảng giải họ lai lịch từng bức tượng, thế là quý phụ nhìn băng đăng như mê như say, tiểu nương tử nhìn học sinh như si như dại.

- Kim Đài huynh, có thể cho người khác đi hầu hạ phu nhân tiểu thư Lang gia không, mẹ con đó không xem băng đăng, cứ nhìn tiểu đệ chằm chằm, đã đi hai lượt rồi, gấu mèo cũng mệt ná thở, tiền kiềm không ít, nhưng tiểu đệ chỉ muốn ói ra, người đọc sách chúng ta...

- Người đọc sách chúng ta phải mưu lợi cho đại chúng, hai nghìn huynh đệ năm sau có thịt kho tàu ăn hay không là trông vào biểu hiện của chúng ta hôm nay. Ca ca không phải cũng bồi tiếp khuê nữ Hàn công gia sao, nàng ta nặng tới hai trăm cân, ca ca chẳng những phải trò chuyện vui vẻ, còn phải đẩy xe cho gấu mèo.

- Từ nay về sau tiểu đệ coi như bỏ ảo tưởng về tiểu nương tử nhà quý nhân, cưới loại nương tử như thế, dù có thể thăng quan tiến tước, tương lai cũng sống không bằng chết.

- Ai bảo ngươi đi bình phẩm khuê nữ nhà người ta, quân tử không luận đúng sai của người khác, chúng ta cần tiền trong túi họ, người trong thư viện ra còn phải dựa dẫm quyền thế, ngươi không sợ không ngóc đầu lên được à?

Thư viện ra sức kiếm tiền, đám trẻ con chen lấn trong đám đông cũng rất bận rộn, so với đám thư viện bất lương, những đứa bé này đáng yêu hơn nhiều, năm đồng một cái tiểu băng đăng, đúng là phải chăng.

Trẻ con vô tri, một cô bé tóc búi hai chỏm chặn trước mặt Lý Nhị, nhất định muốn tặng Lý Nhị một cái đèn, vì trời tối không có đèn sẽ rất bất tiện, Lý Nhị vui vẻ nhận lấy tiểu băng đăng cám ơn, nhưng cô bé không đi, đang lấy làm lạ thì Vân Diệp móc ra năm đồng đưa cho cô bé đáng yêu, cô bé vui vẻ chạy đi kiếm tên ngốc lắm tiền khác tặng đèn.

- Đây chính là thi lễ thiên hạ mà ngươi rêu rao à?

Lý Nhị nhìn băng đăng trong tay hỏi Vân Diệp:

- Hay chứ ạ, nó thiện ý tặng bệ hạ băng đăng, đó chính là lễ, bệ hạ tặng lại nó năm đồng cũng là lễ, tiểu cô nương làm theo lễ quân tử, chúng ta đều nói nhận ân giọt nước, báo đáp con suối, bệ hạ chẳng qua báo đáp một giọt nước, có gì không ổn. Hơn nữa quân tử chi giao nhạt như nước, chúng ta không thể vô duyên vô cớ nhận ân huệ, nên trả lại tình nghĩa này thì hơn. Nói từ lý luận Phật gia thì ân huệ là một nghiệt chướng, phải mau trừ bỏ, mới có thể siêu thoát. Còn nói từ Đạo gia...

- Ngậm cái miệng thối của ngươi lại, toàn chân lý bị ngươi bẻ cong hết rồi.

Lý Nhị rất muốn đánh người:

- Bệ hạ, ý vi thần là, thiện ý cần phải cổ vũ.

Vân Diệp tránh rất xa mới dám nói câu này.

Bình luận


D
Diec Hung
30-03-2023

Duong chuyen hay qua

T
Thang Nguyen
30-03-2023

Hay lắm. Xuyên không này mới hay.

N
Ngọc Tô
30-03-2023

100 chương tập thôi dài thòng chịu thua

A
audio đam mỹ hủ
30-03-2023

Cái này ngôn hay đam vậy

T
Trường Nguyễn
30-03-2023

Like like like

D
Dân võ
30-03-2023

Mỹ nhân tìu tìu đường

T
Trinh nguyen
30-03-2023

Co xuyen ko khong

Q
Quý 1102
30-03-2023

Mỹ nam :))

Truyện đang đọc

Báo lỗi