ĐƯỜNG CHUYÊN

Hứa Kính Tông cười ha hả chỉ Địch Nhân Kiệt:

- Tiểu tử, đã tìm được người Lâu Lan, giờ gây họa rồi, đây không phải là kết quả bệ hạ muốn. Mục đích của bệ hạ là Hắc Thạch Sơn, định xây dựng thành nơi trú quân, cửa núi này là yếu đạo duy nhất Thổ Phồn có thể vào Bắc Đình. Chúng ta đều biết bệ hạ là người luôn muốn bóp chết mọi nguy hiểm từ trong trứng nước, nên trú quân ở Hắc Thạch Sơn, đề phòng người Thổ Phồn cắt đứt liên hệ giữ triều đình và Bắc Đình, Lộc Đông Tán từng tuyên bố, Thổ Phồn có thể hiến châu báu, mỹ nữ, bò dê cho Đại Đường, nhưng đất đai không được, còn nói đất đai là do xương cốt tổ tiên họ hóa thành, cho nên tuyệt đối không cắt nhường Hắc Thạch Sơn cho Đại Đường.

- Có điều đây là phiền toái của sư đồ các ngươi, Kim Trúc tiên sinh là người chất phác, biên quân cũng chịu đủ khuất nhục, cho nên hiện rất phiền toái. Dù ngươi có thả ba người Lâu Lan này đi, coi như chuyện chưa từng xảy ra cũng không được. Người trẻ tuổi làm việc lỗ mãng không biết chừng mực, nghĩ cách đi, Thổ Phồn khác với các quốc gia khác, chúng ta không đánh lên được lãnh thổ của bọn họ, muốn đánh lên phải trả giá rất đắt, hắc hắc.

Hứa Kính Tông cười vào lều, lão hồ ly này quyết không xen vào nữa, ông ta cho rằng hẳn Địch Nhân Kiệt sẽ có cách.

Địch Nhân Kiệt gãi đầu, chuyện này đúng là rất phiền toái, Hắc Thạch Sơn là yếu đạo người Thổ Phồn cướp bóc các quốc gia nhỏ, sao có thể hai tay dâng lên, để mặc quân đội Đại Đường phong tỏa cửa nhà mình...

Dầu sao cũng phải nghĩ cách không thể làm phiền sư phụ, thời gian sư phụ ở nhà không còn lâu nữa.

Nhưng lại có người lúc nào cũng muốn làm phiền Vân Diệp, bữa tiệc vớ vẩn cũng gọi y vào cung tham dự.

Hoàng đế trong mắt bách tính và hoàng đế trong mắt triều thần hoàn toàn khác nhau.

Với bách tính, hoàng đế bệ hạ là vị đế vương nhân từ, thiện lương, biết cảm thông cho vất vả của nông dân, chẳng những liên tục giảm thuế, đôi khi còn trợ cấp cho nông dân, đế vương như thế, thiên cổ hiếm có.

Trong mắt những hương lão và trưởng giả kết đội tới Trường An bái kiến hoàng đế thì hoàng đế tiết kiệm, hiền hòa, luôn vô cùng hoan nghênh họ tới, ngồi ở điện Vạn Dân dùng cơm với họ là vinh diệu tối cao, ăn gì cũng không biết, chỉ nhớ nam tử uy nghiêm đó không ngừng mời họ uống rượu, chỉ nhớ mẫu nghi thiên hạ an bài cho họ ca vũ tuyệt luân nhất.

Làm sao ra khỏi cung họ cũng không biết, chân mềm nhũn, toàn thân bị ngự tửu làm ướt sũng, phát hương thơm ngào ngạt, đời này thế là đáng rồi, nhất là tể tướng tóc trắng bạc phơ giống mình đứng ngoài đại điện chắp tay tiễn biệt, nước mắt như mưa ướt đẫm áo.

Vân Diệp cũng vào cung tham gia tửu yến, có điều đám nữ tế như y không được ưa gì, thiên điện hiu quạnh, mọi người tựa hồ đều có tâm sự, ai nấy cúi đầu uống rượu của mình, rất ít nói chuyện.

Vân Diệp cầm bầu rượu nhìn những hương lão được đưa đi, lòng cảm khái, Trường Tôn Xung ghé tới đằng sau hỏi nhỏ:

- Thế nào?

- Con Sâu ngươi có tin hiện lôi đám người này đi lót đường họ cũng cam tâm tình nguyện không? Có khi còn dặt mình chết rồi, con cháu tiếp tục lót đường.

Vân Diệp uống ngụm rượu lớn đáp:

- Quá tuyệt, một câu cung Vạn Dân là điện của vạn dân thiên hạ đã thu hết lòng bách tính, từ gió không cần lo bách tính nổi dậy nữa, ngươi đợi mà xem, sau này thế nào cũng luôn có đám thân thích nghèo của bệ hạ tới, mang theo túi lương thực, hai ba con gà, kiếm được bữa cơm linh đình, còn bọn ta mang lễ vật quý trọng tới cũng chỉ có thể ngồi ở thiên điện uống gió.

Trường Tôn Xung nói với giọng bực bội vô cùng:

Vân Diệp vỗ vai hắn:

- Lấy ví dụ đơn giản nhé, Con Sâu, có ai cho con gà béo múp ăn thêm không?

- Ngươi còn được trọng dụng, sau này Bắc Đình sẽ nắm trong tay ngươi, phồn vinh là cái chắc, bọn ta ở Trường An ngồi ăn chờ chết.

- Ngươi là Quang lộc đại phu lại đi hâm một kẻ đi ăn cát này à, nơi đó tình thế biến đổi vô chừng, tới đó quá bằng dí mông lên miệng núi lửa, ngươi còn hâm mộ.

Trường Tôn Xung lắc đầu:

- Bắc Đình là nơi duy nhất của Đại Đường có khả năng bùng phát đại chiến, là nơi lập công dựng nghiệp, ngươi chỉ cần đứng vững ở đó, trong vòng trăm năm Vân gia có thể nằm trên công lao này ngồi ăn chờ chết.

Vân Diệp lườm hắn:

- Vậy hiện ngươi đang làm gì?

- Ngồi ăn chờ chết.

Vân Diệp tóm lấy cổ áo hắn, thấp giọng rít lên:

- Tên khốn kiếp nhà ngươi, lão tử phải đi Bắc Đình khốn khổ mấy năm, còn phải huyết chiến với vô số kẻ địch chưa rõ, làm còn nhiều hơn lừa mới tới cảnh giới tối cao ngồi ăn chờ chết như ngươi bây giờ, vậy mà ngươi còn hâm mộ ta, đầu ngươi bị lừa đá à?

Trường Tôn Xung nhất thời không cãi được, bề ngoài đúng là thế, nhưng trong lòng cứ t hấy chỗ nào đó không ổn.

Không có thời gian để nghĩ, hoàng hậu tới, bà ta vừa chiêu đãi xong đám công chúa, giờ mới nhớ còn đám phò mã cần an ủi, nên dẫn theo đám nanh vuốt tới.

Cao Dương bế đứa bé trong lòng, căn bản không nhìn mặt đất, mắt mọc trên đỉnh đầu, giống hết con gà mái vừa mới đẻ trứng. Lão bà Lý Lệ của Trường Tôn Xung ủ rũ đi cuối cùng, rất nhiều công chúa giống như thế, bao gồm Lan Lăng, nàng cũng chưa có con.

- Vừa rồi các hương lão rời đi sao các ngươi không tiễn? Các ngươi không có tự giác của vãn bối à? Phòng khanh, Đỗ khanh đều đi, chỉ có đám các ngươi không đi, lễ nghi đâu hết cả rồi?

Trường Tôn thị tới một cái là mắng mỏ, không thèm so đo, Vân Diệp nghĩ thế, chẳng thể nói lý với một nữ nhân nhập vai quá sâu, đây là hoàng cung, làm gì cũng có lễ chế, không phải hàng xóm sang chơi, muốn làm gì thì làm, lại nhìn mặt bà đỏ rực là biết uống không ít rượu.

- Di Ái, chàng xem Tiểu Phòng Nhi này, nó vừa mới phun bọt.

Cao Dương nũng nịu gọi trượng phu, định khoe khoang tới cùng, hoàn toàn không để ý tới gương mặt khó chịu của đám Trường Lạc:

Phòng Di Ái xấu hổ chắp tới với các huynh đệ, vội vàng đi tới nhìn nhi tử phun bọt thế nào.

Trường Tôn thị nhìn Cao Dương nhưng không trách mắng, thiên vị trắng trợn, có điều Vân Diệp chẳng bận tâm, có ba đứa nhi tử có thể kê cao gối ngủ, nhân cơ hội nhìn khuôn mặt đen xì của đám Trường Tôn Xung cũng không tệ.

Trường Tôn thị căn bản không phải tới vỗ về đám nữ tế mà để chất vấn vì sao ít ngoại tôn như thế, một trong chức trách quan trọng nhất của mẫu nghi thiên hạ là điều hòa âm dương, sinh con đẻ cái là chuyện bà ta quản, nên đám nữ tế không có nhi tử chỉ biết cúi đầu nghe giáo huấn.

Bị mắng mỏ suốt một ngày, đám nữ tế thiếu chút nữa viết thư đảm bảo năm sau nhất định sinh con thì Trường Tôn thị mới tha cho đám người đáng thương này. Khi xuất cung Vân Diệp thấy Trường Tôn Xung và Lý Lệ mặt mày rầu rĩ, hỏi:

- Người khác rầu rĩ còn được, hai người rầu rĩ cái gì?

Lý Lệ tức thì rơi nước mắt, nàng vốn là nữ nhi được sủng ái nhất, bất kể tính khí hay tướng mạo đều là hàng đầu, nay ở chuyện con cái bị dày vò đủ điều, uống bao nhiêu thuốc cũng không có động tĩnh.

Trường Tôn Xung tức tối nói:

- Ông trời không cho, bọn ta có cách gì?

- Ôi trời ạ, các ngươi là biểu huynh muội hiểu không, Trường Tôn bá bá và hoàng hậu nương nương là con cùng mẹ, Lý Lệ lại là con hoàng hậu nương nương, các ngươi còn sinh con cái chó gì? Biết Hàn Triệt không? Huyết mạch các ngươi gần thêm một bước là thành hắn rồi, còn nói tới con cái gì nữa, rảnh rỗi tới thư viện xem sách, làm rõ huyết mạch tông tộc rồi hẵng nói cái khác.

Vân Diệp lắc đầu, hoàng gia gả khuê nữ đầu tiên xét tới đối tượng có đáng lôi kéo không, sau đó mới xét tới huyết mạch, làm chuyện cháu gái cả cho cữu cữu cũng có.

__________________

Bình luận


D
Diec Hung
30-03-2023

Duong chuyen hay qua

T
Thang Nguyen
30-03-2023

Hay lắm. Xuyên không này mới hay.

N
Ngọc Tô
30-03-2023

100 chương tập thôi dài thòng chịu thua

A
audio đam mỹ hủ
30-03-2023

Cái này ngôn hay đam vậy

T
Trường Nguyễn
30-03-2023

Like like like

D
Dân võ
30-03-2023

Mỹ nhân tìu tìu đường

T
Trinh nguyen
30-03-2023

Co xuyen ko khong

Q
Quý 1102
30-03-2023

Mỹ nam :))

Truyện đang đọc

Báo lỗi