Người Đại Thực xông tới trước trận của Trình Xử Mặc đã bị tiêu diệt hết, quân phía sau muốn tiếp tục tác chiến, nhưng không nhận được mệnh lệnh của tổng đốc, hoảng hốt đi tìm, chỉ thấy con ngựa của tổng đốc.
Đả kích này đúng là trí mạng, đám tướng quân ghé tai thì thầm, làm cuộc chiến kịch liệt đột nhiên xuất hiện khoảng lặng ngắn ngủi, một vị lão tướng tuổi cao đức sáng tiếp nhận quyền chỉ huy, khi ông ta chuẩn bị quân trận mạnh nhất phát động đợt tấn công cuối cùng thì tiền quân đột nhiên náo loạn, vô số người Đại Thực đang kháng cự thành lạc đà liều chết chạy về, vòng qua tướng quân phát lệnh tấn công dữ dội quân trận người Đường.
Chẳng lẽ người Đường ở đây dễ đối phó hơn thành lạc đà? Chẳng lẽ hàng rào thép gai treo đầy xác chết kia dễ đột phá hơn?
Tiểu Miêu cảm thấy toàn thân tràn trề sức lực, phu quân của mình ở trên tường thành đang nhìn mình, một vị thống soái dù lúc chiến đấu kịch liệt nhất cũng không quên mình, Na Nhật Mộ tỷ tỷ nói phu quân cũng mừng giận thất thường như trẻ con nhất định là trêu mình, phu quân mãi mãi uy nghiêm và trí tuệ.
Nếu như trước kia Tiểu Miêu sẽ không chút do dự đâm thương vào mắt địch, như thế mới khiến kẻ địch khiếp sợ, trước kia sư phụ dạy mình như thế, sợ hãi cực độ sẽ làm địch sụp đổ. Hiện giờ phu quân ở trên nhìn, không thể quá tàn nhẫn, vì thế Tiểu Miêu lựa chọn lấy thương cắt cổ họng địch.
Tiểu Miêu đi tới đâu có vô số vòi máu phun ra, điều này đi ngược lại nguyện vọng của nàng, vòi máu phun dưới ánh mặt trời càng thêm khủng bố.
Năm nghìn kỵ binh vòng qua thành lạc đà, xử lý đám cá lọt lưới, đảm bảo đường đi của thành lạc đà không có kẻ địch nào, đó là công việc của họ.
Tiểu Miêu làm việc rất tích cực, nàng thấy hôm nay mìn là vô địch, thậm chí còn có tâm tình quay đầu lại nhìn tường thành, không thấy phu quân, nàng có chút thương tâm, nhưng Na Nhật Mộ tỷ tỷ dẫn tỷ muội Y Lợi Tư đứng trên lầu gác vẫy tay hò hét trợ uy, làm nàng thấy có sức mạnh vô cùng.
Nỏ tiễn bay vù qua đầu nàng, nàng rất muốn xông lên trên cùng, nhưng bị Mạc A Tư giữ chặt cương ngựa kéo về, đám người mình xử lý cá lọt lưới, không phụ trách công kích, quân lệnh không được làm trái.
Vô Thiệt dẫm chân chỉ Tiểu Miêu đang anh dũng giết địch, nói với Lưu Phương:
- Lão cẩu nhà ngươi, rõ ràng là một vị tướng quân uy phong lẫm liệt, có thể đi vào sử sách, bị ông nói lung tung bậy bạ một phen, liền thành tiểu thiếp của người ta, nó lại còn cam tâm tình nguyện, ông hủy nó rồi.
Lưu Phương cầm chén trà lên uống:
- Chúng ta đều là người đất vàng đã chôn tới cổ, sao ông còn chưa nghĩ thông, làm sao sống cả đời vui vẻ nhất? Còn chẳng phải làm việc gì cũng phù hợp với tâm nguyện của mình. Nếu Vân Diệp chưa có lão bà, ông thấy có thể gả Tiểu Miêu cho y làm chính thê không?
Vô Thiệt lắc đầu:
- Không được, Tiểu Miêu không làm nổi chính phòng đại phụ! Phương diện quản gia nó không so được với Tân Nguyệt.
- Thế chẳng phải xong rồi à, làm đại lão bà không thích hợp, không làm tiểu thiếp làm cái gì? Ông xem Vân gia, tiểu thiếp có giống tiểu thiếp không? E còn tự do hơn đại phụ nhà khác, điều này ông có thừa nhận không?
Vô Thiệt khổ sở gật đầu, có sống tám mươi năm nữa ông ta cũng chẳng đấu khẩu được Lưu Phương.
Đỗ Như Hối nhìn kỵ binh Đại Thực chần chừ ở xa, đột nhiên nói:
- Vân hầu, tới lúc dùng nỏ thuốc nổ oanh kích rồi, lão phu dám khẳng định, đấu chí của người Đại Thực đã tiêu hao gần hết, chỉ một loạt oanh kích dữ dội là có thể khiến chúng sợ vỡ mật.
Phòng mưu Đỗ đoạn không phải nói phét mà ra, đều được kiểm nghiệm qua hoàn cảnh hiện thực lâu dài, Vân Diệp tất nhiên nghe theo, gật đầu với Lưu Chính Vũ đang vẫy cờ đỏ.
Nỏ thủ trên thành tức thì lên tinh thần, bắn nỏ thuốc nổ hoặc dầu hỏa quen rồi, hiện bắn nỏ bình thường thấy nhàm vô cùng, cuối cùng được điên cuồng tấn công, ai nấy tinh thần phấn chấn, lập tức thay tên phát xạ, chẳng thèm nhìn nỏ đã bay đi, lập tức lắp thêm nỏ mới, lại bắn, liên tiếp làm thế ba lần mới ngẩng đầu xem thành quả.
Ba loạt tiếng nổ liên tiếp vang lên, được tiếng vọng cả sơn cốc hỗ trợ, so với sấm nổ chín tầng trời còn vang hơn.
Chịu không nổi đầu tiên là chiến mã của người Đại Thực, mới đầu đám chiến mã được huấn luyện kỹ lưỡng này còn có thể miễn cưỡng tác chiến, hiện giờ sóng chấn động do vụ nổ sinh ra không chỉ tác động tới tim, càng ảnh hưởng tới thần kinh mẫn cảm của chiến mã, chúng quay đầu điên cuồng bỏ chạy, dù kỵ sĩ bên trên khống chế thế nào cũng không làm chúng yên tĩnh lại.
Hỗn loạn từ đó sinh ra, khủng hoảng lan đi trong chiến mã, khi lạc đà cũng bị kéo chạy về phía sau, quan chỉ huy tiền quân quyết đoán quay đầu chạy thì không còn ai khống chế được cục diện nữa.
Thành lạc đà vẫn đủng đỉnh tiến tới, Tiểu Miêu suất lĩnh kỵ binh hộ vệ phụ binh trang bị khải giáp dọn dẹp chiến trường, hiện giờ thành lạc đà chỉ cần đi hết năm dặm còn lại là được.
Trình Xử Mặc cảm giác được ý chí chiến đấu của người Đại Thực đã sụp đổ, bắt đầu tổ chức kỵ binh xung kích, hắn và Trần Sồ mỗi người dẫn năm nghìn kỵ binh đan cái nhau tiến lên, đang khi đổi nỏ tay thì hắn phát hiện bóng dáng thành lạc đà lộ ra trong bụi đất.
- Dừng tiến quân, bày trận, bố trí chướng ngại!
Các giáo úy liền tập trung bộ hạ, quân phó tòng phía sau dựng chi chịt gạc hươu ở phía chính diện sơn cốc, khi hàng rào thép gai cuối cùng được dựng lên, Trình Xử Mặc thở phào, đại cục đã định.
"Phong! Đại phong! Phong! Đại phong!" Tướng sĩ điên cuồng hô lên, đây là thủ đoạn cuối cùng ép địch phải đầu hàng, lúc này chẳng cần phiên dịch, người Đại Thực cũng biết mình đối diện với sự lựa chọn thế nào.
Gần như cùng lúc đó, nỏ tiễn trên thành lạc đà cũng ngừng bắn, đội ngũ người Đại Thực yên tĩnh, đám chiến mã và lạc đà hoảng sợ dần yên tĩnh, chỉ có lửa trên triền dốc cháy phừng phừng.
- Trần Sồ, dẫn binh mã bản bộ của ngươi đi giúp Quách Bình, nơi này không cần nhiều binh lực như vậy nữa.
Trình Xử Mặc ra lệnh.
Trần Sồ cười ha hả, quay đầu ngựa phất tay với bộ hạ ùn ùn kéo đi, một đám kẻ địch bị đánh mất ý chí không cần mình quan tâm nữa.
- Vì sao chúng chưa đầu hàng? Đứng ngay ra đó làm gì?
Vô Thiệt sốt ruột hỏi Lưu Phương:
- Làm lính mà, lúc này có chút không cam tâm, đang suy nghĩ có nên vùng vẫy một chút không?
- Vậy phải làm sao? Ông xem hậu quân vẫn đang giao chiến với địch.
Vô Thiệt chỉ bụi mù đằng xa, nơi đó loáng thoáng có tiếng chém giết theo gió truyền tới:
- Sẽ đầu hàng thôi, nhất định.
Lưu Phương chỉ nỏ tiễn trên thành đang chuẩn bị xạ kích.
Quả nhiên lời vừa dứt mười mấy mũi nỏ lần nữa phát xạ, lần này khoảng cách gần, lực đạo cường đại của nỏ dọn ra con đường trống trong đám địch dày đặc, mỗi mũi nỏ đâm xuyên không chỉ một người.
"Phong, đại phong! Đại phong!" Trong quân trận quân Đường lại phát ra tiếng hô trời long đất lở.
Một huân quý Đại Thực bất lực nhắm mắt lại, vứt loan đao trong tay đi, cùng một tiếng choang, người Đại Thực nối nhau nộp vũ khí, từng hài giải trừ vũ trang đi ra, sau đó đứng ngây ra một bên, tù binh xưa nay chẳng có vận mệnh tốt, điều này chúng biết rất rõ.
Ở Đại Thực, tù binh chỉ có thể thành nô lệ.
Cuộc chiến nơi này vừa kết thúc, chiến đấu chỗ Quách Bình cũng nhanh chóng kết thúc, kỵ binh của Trần Sồ tập kích hậu quân Đại Thực từ bên sườn, triệt để đánh tan suy nghĩ cứu viện tiền quân của người Đại Thực, mong chóng rời chiến trường.
Đây là cuộc rút lui có tổ chức, Quách Bình nhìn thấy cờ tam giác đại biểu cho thân phận của Ưu Phúc Tố, nhật nguyệt trên đó vẫn cao quý vô cùng.
Duong chuyen hay qua